Hào Quang Mặt Trời

Chương 216: Chương 216: Nguyên Thạch




“Đăng huynh đệ, 600.000 vina này, huynh đệ muốn tiền mặt hay là đổi thành Nguyên Thạch?”

Sau khi phân phó cho đám nhân viên thu dọn núi năng lượng thạch nho nhỏ, Kiều Nhâm dẫn đường cho Đăng Dương đến phòng giao dịch, vừa đi vừa nói

‘Nguyên Thạch?’ Đăng Dương lẩm nhẩm nói

Cái loại đồ vật này, thực ra hắn cũng được nghe qua rất nhiều rồi, chỉ là chưa tận mắt chứng kiến bao giờ.

Nguyên Thạch, hiểu nôm na chính là loại đá chứa đựng thiên địa đấu khí còn cao cấp hơn năng lượng thạch một bậc. Nếu như năng lượng thạch chỉ nguyên liệu để vận hành máy móc, đồng dùng sinh hoạt hằng ngày của hơn trăm triệu người dân thì Nguyên Thạch lại chính là tài nguyên tu luyện cực kỳ quý giá mà bất kỳ võ giả nào cũng ao ước.

Nói như vậy là bởi vì, năng lượng đấu khí chứa bên trong Nguyên Thạch chính là phi thường tinh thuần cùng nồng hậu, chỉ cần hấp thụ một viên sẽ bằng cả nửa năm trời không ngừng miệt mài tu luyện, khiến cho tốc độ tăng tiến tu vi, đột phá cảnh giới của võ giả không khác gì như ngồi tên lửa, vừa nhàn hạ lại vừa nhanh.

Bất quá, với những tác dụng cực kỳ to bự đó, giá thành của Nguyên Thạch cũng không hề rẽ, theo như giá cả thị trường hiện nay, một viên Nguyên Thạch chính là tương đương với 100.000 vina.

Và tất nhiên, với cái giá cao ngất ngưởng đến như vậy, Nguyên Thạch dù muốn dù không thì cũng đã nghiễm nhiên trở thành một loại tiền tệ thứ hai trong giới võ giả, chuyên để sử dụng trong những dao dịch có giá trị cực lớn như triệu hoặc trăm triệu đồng vina, vừa thuận tiện mang vác, vừa dễ kiểm kê số lượng.

Nếu không, chắc có lẽ mỗi khí võ giả giao dịch với nhau đều phải kè kè cái máy đếm tiền bên mình.

Đăng Dương vân vê chiếc cằm lổm nhổm râu tơ, thoáng ngẫm một chút thì nói “Kiều lão, 600.000 vina này, đổi cho ta thành 5 viên Nguyên Thạch, 100.000 vina còn lại, toàn bộ dùng để mua 5 lọ Linh Mực và Bùa Trắng”

‘Linh Mực, Bùa Trắng? Không lẽ thiếu niên này còn là một gã Hồn Sư?’ Vừa nghe yêu cầu cả Đăng Dương, Kiều Nhâm không khỏi một lần nữa giật mình kinh ngạc, bất tri bất giác, tựa như một loại phản xạ tự nhiên, kính ý của lão đối với Đăng Dương lại càng nặng thêm một bậc.

Kiều Nhâm cẩn thận ôm quyền nói, cách xưng hô trong nháy mắt, cũng đã thay đổi lúc nào không hay

“5 viên Nguyên Thạch, 100.000 vina mua 5 lọ Linh Mực và Bùa Trắng, xin Đăng tiên sinh đợi một lát, lập tức sẽ có ngay!”

Nói rồi, Kiều Nhâm cũng không dấm chần chừ nữa, cước bộ cực nhanh mà đi làm việc.

Thong thả ngồi trên sô pha, Đăng Dương nhìn bóng lưng có chút vội vàng của Kiều Nhâm, tâm ý hơi chuyển động, nhết môi cười khẽ

“Xem ra, cái thân phận Hồn Sư này, đôi khi lại có công hiệu dụng bất ngờ a! Từ ‘huynh đệ’, nhoáng một cái đã chuyển thành ‘tiên sinh’, ha ha có ý tứ!”

Không để Đăng Dương đợi quá lâu, chưa qua thời gian năm phút, Kiều Nhâm đã quay trở lại, hai tay còn cầm theo một khay bạc sáng loáng, trên khay bạc để một túi gấm nhỏ, năm lọ thủy tinh đựng Linh Mực và một xấp Bùa Trắng tinh khôi.

“Đăng tiên sinh, tất cả những gì mà ngài cần đây” Kiều Nhâm cẩn thận đặt khay bạc xuống bàn, sau đó lai lấy ra thêm một tấm thẻ bài bảy sắc cực kỳ mỹ lệ, cung chính đưa đến trước mặt Đăng Dương, cưới nói

“Còn đây là thẻ khách V.I.P của tiên sinh! Những người thực hiện giao dịch với Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội chúng ta, chỉ cần tổng giá trị vượt quá 500.000 thì liền trở thành khác V.I.P”

“Với tấm thể này, cho dù Đăng tiên sinh có đi đến bất kỳ chi nhánh nào của Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội chúng ta, đều sẽ nhận được phục vụ chu đáo cũng như những đãi ngộ tốt nhất.”

“Ví dụ như, nếu mua vật phẩm có giá trị trên 100.000 vina, sẽ được giảm 5% tổng tiền thanh toán, tham gia đấu giá hội cũng sẽ có phòng riêng, không cần chen chút với đám võ giả đông đảo bên dưới, ngoài ra còn có rất nhiều tiện lợi khác…”

Nghe rõ từng lời diễn giải của Kiều Nhâm, Đăng Dương liền mỉm cười vui vẻ, lịch sự đa tạ một tiếng rồi vung nhẹ tay, thu hết toàn bộ đồ vật có trên khay bạc, bao gồm luôn cả thẻ khách V.I.P vào trong kho đồ hệ thống.

Giao dịch xong xuôi, mọi thứ cần thiết cũng đã được chuẩn bị đầy đủ đâu vào đấy, có điều Đăng Dương cũng không vội vã rời đi mà ghé qua phiên đấu giá hội cổ vật kia một chút.

Việc thứ nhất là hắn tò mò, muốn nhìn thử những cao tầng của tam đại cự đầu có mặt mũi ra làm sao mà lại có thể khiến cho Dương quản ký bối rối đến vậy.

Việc thứ hai là hắn cũng muốn thử vận may của mình, xem xem có thể tìm được một món cổ vật nào đó, hay ho như chiếc Chìa Khóa Lông Ngỗng của hắn không. Và nếu như thực sự có, vậy thì chuyến hành trình khám phá phế khu Cổ Loa của hắn sẽ nhẹ nhàn hơn một tý, không cần mất thời gian chạy đông chạy tây để truy tìm mục tiêu giá trị.

------*-*-------

Tại phòng đấu giá hội phi thường rộng rãi nhưng hiện nay đã chật kín người, vị lão giả chủ trì đấu giá đang cao giọng giới thiệu món cổ vật vừa được hai nữ tiếp viên mang ra

“Cổ vật kế tiếp đây chính là một thanh trường cung Địa Nguyên Binh, được một võ giả may mắn đoạt được tại lần mở phế khu 5 năm về trước”

“Mà đã là Địa Nguyên Binh thì ắt phải có linh, nếu như các vị có thể sở hữu thanh trường cung này, sau đó lại câu thông được với linh hồn của nó, biết đâu được lại có thể tìm được tuyệt đại cơ duyên nào đó ở Thần Khí Trang, một trong tứ đại bảo địa của phế khu Cổ Loa cũng không chừng!”

“Không dong dài nữa, giá khởi điểm cho thanh trường cung này là 10.000 vina, mỗi lần tăng giá không dược thấp hơn 500 vina, bắt đầu!”

Hiệu lên ra giá của lão giả chủ trì vừa vang lên, ngay lập tức, vài ngàn võ giả bên dưới liền nháo nhào lên, liên tiếp thi nhau hét giá

“Ta ra giá 11.000 vina”

“Ra ra 11.500 vina”

“12.000 vina”

….

Bởi vì nguyên do đã có thể khách V.I.P, Đăng Dương lúc này đã một mình một ghế ngồi trong phòng riêng ở trên tầng hai, ánh mắt chăm chú nhìn thanh trường cung bên dưới dần dần thu liễm ánh sáng vàng kim, hơi chút thất vọng mà lắc đầu nói

“Cây trường cung này, quả đúng là một thanh Địa Nguyên Binh thật, chỉ có điều đã trải qua tuế nguyệt quá lâu, linh hồn của nó đã cực kỳ suy kiệt, sợ rằng còn chưa được luyện hóa thành công thì đã hồn siêu phách tán, lấy đâu ra mà tuyệt đại cơ duyên chứ, hài!”

Bất quá, thứ mà Đăng Dương biết, không có nghĩa là đám võ giả đang hăng máu gào thét đến đỏ cả mặt bên dưới cũng biết.

Thời gian mới trôi qua chưa được vài phút, giá cả của thanh trường cung đã bị bọn hắn đẩy thẳng lên đến 22.000 vina, hầu như đã gấp đôi giá gốc của nó. Lại thêm một phút nữa, thanh trường cung cuối cùng cũng đã hạ giá chót là 25.000 vina, được bán cho một tên võ giả có cảnh giới Võ Sư cao cấp.

Tiếp theo đó, từng món, từng món cổ vật liên tục được các nữ tiếp viên sinh đẹp mang ra, có binh khí, có bảo khí, có từng tấm lệnh bài cổ xưa và có cả những cuốn cổ thư mục nát, toàn bộ đều trở thành mục tiêu săn đoán nồng nhiệt của vô số võ giả, làm cho bọn hắn tranh đoạt đến sức đầu mẻ tráng.

Trái ngược lại, Đăng Dương đối với những cổ vật này lại hoàn toàn không chút có một chút hứng thú, bởi vì tất cả chỗ này trong mắt hắn, toàn bộ đều là hàng ‘nát’, không tàn thì cũng phế, không đáng một xu.

Nói dẫn dã một chút thì đám võ giả kia chính là đang hiến máu nhân đạo cho Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội a, tốn tiền vô ích!

“Chẳng lẽ cái đấu giá hội này bày ra chỉ để lừa người? Thật sự không có một cái cổ vật nào gọi là đúng nghĩa hay sao chứ?” Đăng Dương gõ nhẹ từng ngón tay mảnh khảnh vào thành ghế, liên tục vang lên một loạt tiếng ‘lộc cộc’ vui tai, sắc mặt có chút thất vọng mà thở dài.

------*-*-----

Cùng lúc đó, tại một căn phòng riêng cách phòng của Đăng Dương khá xa, nơi an vị của đám người Phá Thiên Tông

Phùng Hưng đang vô cùng hứng thú theo dõi trận đấu giá nồng nhiệt bên dưới thì bổng nhiên nhận thấy sắc mặt của Chu Lam bên cạnh có chút không đúng, có chút lo lắng hỏi

“Chu sư huynh, huynh bị làm sao vậy?”

Chu Lam vẫn như mọi khi, trên người khoát một thân võ phục trắng toát, vừa nghe Phùng Hưng hỏi thì hai hàng lông mày từ từ giãn ra, lạnh lẽo nói

“Hắn đến rồi!”

“Hắn?” Phùng Hưng nhất thời khó hiểu “Ý của sư huynh là?”

Chu Lam nhết môi cười nhạt, hỏi ngược Phùng Hưng “Ngươi thử nói xem, còn ai vào đây nữa…”

Tinh ý cảm nhận được từng tia sát khí nồng đậm đang lưu chuyển trong ánh mắt Chu Lam, Phùng Hưng thoáng suy nghĩ một chút thì liền hiểu ra, tiếp theo đó, sắc mặt của hắn cũng giống y như Chu Lam, nhàn nhạt ẩn hiện sát khí, âm u nói

“Chính là tên đạo tặc đáng hận đã cướp Bách Mâu Ma Rết đó sao? Hắn hiện đang ở nơi nào?”

“Đã gần một tháng trôi qua, có chút ngoài dự đoán, Ngũ Hành Chi Khí dính trên người hắn không biết vì sao đã bị loãng đi rất nhiều. Nếu như hắn ẩn nấp trong biển người đông đảo, chắc có lẽ ta sẽ không có cách gì tìm được vị trí chính xác của hắn, tuy nhiên”

Hơi dừng một chút, nhấp nhẹ một ngụm trà nóng, Chu Lam cười lạnh nói tiếp

“Tuy nhiên, may mắn cho chúng ta, hắn lại không có lăng lộn ở đám đông bên dưới mà là leo lên trên này. Sau khi ta tập trung xác định một chút thì liền dễ dàng tìm ra vị trí của hắn”

“Chính là căn phóng thứ 3, tính từ trái sang!”

“Vậy thì còn chờ con mẹ gì nữa, đi giết hắn thôi!” Phùng Hưng vừa nghe vậy thì liền đột ngột bật dậy khỏi ghế ngồi, gây ra tiếng động không nhỏ rồi căm tức quát lớn, nhất thời thu hút sự chú ý của tất cả những người còn lại trong căn phòng, bao gồm cả một thanh niên mặc võ phục màu đen ngồi tại hàng ghế đầu tiên, tướng mạo anh tuấn tiêu sái với đôi mắt diều hâu sắc lẹm.

Hắn khẽ ngoái đầu lại, nghi hoặc hỏi, giọng nói tuy trầm lặng nhưng không khó nhận ra sự bất mãn ẩn chứa bên trong

“Phùng Hưng sư đệ, có chuyện gì khiến ngươi phát điên thế? Nếu như cảm thấy ở đây ngột ngạt thì cứ cút xuống bên dưới, tham gia náo nhiệt với cái đám ngu ngốc kia”

Phùng Hưng bị thanh niên áo đen nhìn chằm chăm, sắc mặt chợt biến, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đôi môi run run nói không thành lời

“Ngọc… Ngọc sư huynh, ta… ta…!”

Ở bên cạnh, Chu Lâm thấy Phùng Hưng đã bị dọa đến phát khiếp thì lật đật đứng dậy, hướng thanh niên áo đen mà cung kính ôm quyền, cẩn trọng nói

“Phùng Hưng sư đệ, hắn chỉ là lâu lâu mới được tham gia đấu giá hội nên quá phấn khích mà thôi, xin Ngọc sư huynh rộng lượng tha thứ!”

Ngồi bên cạnh thanh niên áo đen là một vị thiếu nữ cũng khoảng hai bốn hai lăm tuổi, dáng người lồi lõm tràn đầy dụ hoặc, nhìn qua mười phần xinh đẹp, nàng che miệng cười khẽ, diệu dàng nói

“Phùng sư đệ, Chu sư đệ không cần sốt ruột, Ngọc sư huynh cũng không có ý gì đâu. Chỉ là các ngươi cũng biết, Ngọc sư huynh trời sinh đã chán ghét ồn nào, cho nên hai người các ngươi tốt nhất là nên thu liễm một chút a!”

“Đa tạ Hoàng sư tỷ đã chỉ dạy, chúng đệ biết rồi!” Thấy thiếu nữ xinh đẹp đứng ra giải vây giúp, hai người Chu Lam nào dám nói lời thừa thải nào nữa, vội vàng gật đầu răm rắp

Thấy thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh đã chủ động ra mặt nói giúp, sau đó lại nhìn bộ dạng cung cung kính kính của hai người Chu Lam, sự bất mãn trong đôi mắt thanh niên áo đen mới dần phai mờ, hắn hừ lạnh một tiếng rồi quay người trở lại, tiếp tục theo dõi những cổ vật liên tiếp được đưa lên.

Sau khi thanh niên áo đen đã an tọa trở lại, những người còn lại trong phòng cũng nhao nhao ngồi xuống, mặc dù trong lòng có rất nhiều suy nghĩ nhưng không một ai dám hé ra nửa lời, an an ổn ổn mà tiếp tục theo dõi cuộc đấu giá nhiệt liệt bên dưới.

Chu Lam cũng kéo Phùng Hưng ngồi xuống, hạ giọng trách móc nói

“Phùng Hưng, có phải ngươi điên rồi không? Không muốn sống nữa à?”

Phùng Hưng vuốt mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng trên trán, nét mặt trắng bệch dần khôi phục huyết sắc, thở gấp nói

“Nào có a, có cho đệ mười lá gan… không, dù là co cả trăm lá gan thì đệ cũng nào dám đi trêu chọc Ngọc sư huynh chứ, chỉ là đệ nhất thời bị cơn giận che mờ lý trí mà thôi a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.