Hào Quang Mặt Trời

Chương 338: Chương 338: Sức mạnh mới




< … ngài nhận được 16.000.000 điểm Sinh Mạng >

< Chúc mừng ngài đã thăng cấp 22, nhận được … LỖI … phát hiện sự gia tăng cấp độ đột biến! >

< Cảnh báo… sức mạnh vượt ngoài tầm kiểm soát!!! >

< Kích hoạt chương trình giới hạn cấp độ >

< Bắt đầu lệnh Kiểm Soát Tu Vi >

< Cưỡng chế chấm dứt quá trình thăng cấp >

< Số điểm Sinh Mạng nhận được sẽ chuyển hóa thành Năng Lực Ngoại Phụ >

< Ngài đã nhận được Năng Lực Ngoại Phụ - Hắc Long Ma Viên Hỏa >

< Hắc Long Ma Viên Hỏa đã được thêm vào Địa giai trung cấp công pháp – Tam Kiếp Chấn Lôi Công >

< Tam Kiếp Chấn Lôi Công – Kiếp thứ hai – Hắc Hỏa Lôi – Đã kích hoạt thành công! >

< Ngài nhận được Kỹ Năng – Lôi Hỏa Ma Long! >

< Chúc mừng chủ nhân đã tu luyện Tam Kiếp Chấn Lôi Công đến cảnh giới Tiểu Thành, độ thành thạo đạt 50%, ngài được cộng 30 điểm vào chỉ số Sức Mạnh, giới hạn Đấu Khí tăng 200 điểm >

< Ngài đã nhận được Năng Lực Ngoại Phụ - Bạch Cốt Linh Dị Hỏa >

< Bạch Cốt Linh Dị Hỏa đã được thêm vào Địa giai trung cấp công pháp – Tam Kiếp Chấn Lôi Công >

< Tam Kiếp Chấn Lôi Công – Kiếp thư ba – Bạch Hỏa Lôi – Đã kích hoạt thành công! >

< Ngài nhận được kỹ năng – Lôi Hỏa Thiêu Hồn! >

< Chúc mừng chủ nhân đã tu luyện Tam Kiếp Chấn Lôi Công đến cảnh giới Bán Đại Thành, độ thành thạo đạt 98%, ngài được cộng 60 điểm vào chỉ số Sức Mạnh, giới hạn đấu khí tăng 400 điểm >

< Ngài đã nhận được Năng Lực Ngoại Phụ - Thiên Sát Kích Pháp – Nhất Kích Địch Vạn Quân, độ thành thạo đạt 100%, yêu cầu cường độ Thể Chất đạt mức nhất định để thi triển >

< Ngài đã nhận được Năng Lực Ngoại Phụ - Thiên Sát Binh Pháp – Bá Chủ Chiến Trường >



Trở lại với thực tế, Triệu Đà đột nhiên bị chặt đầu, con Rồng Xương khổng lồ bổng chốc tiêu tán vào hư vô, uy thế hủy thiên diệt địa, khiếp quỷ dọa thần, trong thoáng cái đã ban biến không còn một mống, để lại sau lưng, một gương mặt ngờ nghệch đến buồn cười và một ánh mắt thâm trường cảm khái.

Chủ nhân của gương mặt ngờ nghệch, còn ai vào đây ngoài Đăng Dương!

“…” Hắn thật sự ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời.

Cứ nghĩ, cuộc sống của mình đến đây là kết thúc, thế nhưng bùm một cái, chẳng có gì chấm hết ở đây cả, Triệu Đà đang điên cuồng hoang dại, hùng hùng hổ hổ chuẩn bị ôm bom chết chùm thì đột nhiên lăn đùng ra chết không lời báo trước, hơn thế nữa, kẻ kết liễu lão lại là Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng, con Linh thú chìm đắm trong giấc mộng suốt năm ngàn năm chưa từng hồi tỉnh.

Với lại 16.000.000 điểm Sinh Mạng là cái quỷ gì?

Đợi một chút… hắn cần một chút thời gian để tiếp thu cú sốc này!

Trong khi Đăng Dương còn chưa hoàn hồn thì hư ảnh mơ hồ của An Dương Vương đã hạ xuống đứng bên cạnh hắn, thần thái chứa đầy ý cười mà nhìn về hướng xa xa, vẫy nhẹ tay gọi

“Tiểu Nguyệt, ngươi cuối cùng cũng tỉnh!”

Viu! Một tiếng phá không vang lên, cái bóng đen nho nhỏ vừa mới kết liễu Triệu Đà đã phóng vút về phía bên này rồi nhẹ nhàn dừng lại trước người An Dương Vương, chính là Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng.

Lúc này, Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng đã không còn là một quả cầu màu đen thô ráp như trước nữa mà đã hóa thành một con sâu béo mập mạp đáng yêu, có bốn cặp cánh lấp lánh sắc đỏ như hồng ngọc và to gần bằng cánh tay trẻ con.

“Đại Vương, xin thứ lỗi, là ta chậm trễ!” Hai cái càn nho nhỏ của con sâu mập liên tục đóng vào mở ra, thế nhưng lại cất lên tiếng người, hơn nữa còn một giọng nữ trong suốt, vừa mềm mại lại phi thường dễ nghe.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy tiếng nói phát ra từ Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng mà chỉ dùng tai để nghe, chắc chắn trăm phần trăm, ai ai cũng sẽ nghĩ, chủ nhân của giọng nói ngọt ngào này chính là một tuyệt sắc giai nhân.

An Dương Vương nghe vậy thì nhẹ nhàn lắc đầu, cười nói “Không muộn, vừa đúng lúc mà thôi”

Nói rồi, An Dương Vương quay qua nhìn Đăng Dương “Tiểu tử, tuy rằng giữa ngươi và tiểu Nguyệt đã kết xuống quang hệ Chủ - Thú, thế nhưng ta thấy vẫn nên giới thiệu cho ngươi một chút, Tiểu Nguyệt đây là… hey… này… tiểu tử, ngươi làm sao thế… này!”

Bên cạnh An Dương Vương, Đăng Dương không biết đã ngất lịm đi từ khi nào, sắc mặt thư giản và có chút ửng hồng, nhìn sao cũng giống như đang say ngủ.

“Hey… tiểu tử… còn sống không?” An Dương Vương tiếp tục hô to gọi nhỏ, thế nhưng, đáp lại ông chỉ là bộ dáng ngủ say như chết của Đăng Dương, thần thái tựa như, dù cho bây giờ trời cao có sập xuống, cũng đừng mong làm cho lão tử thức dậy được.

Hết cách, An Dương Vương chỉ có thể quay sang hỏi Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng “Tiểu Nguyệt, ngươi hiện tại đã là sủng thú của hắn, ngươi nói thử xem, hắn ta đây là đang bị cái gì? Không phải mới vừa rồi vẫn còn sinh long hoạt hổ sao, thế quái nào chớp mắt một cái đã biến thành người thực vật rồi?”

Cổ Nguyệt Mấu Vương Trùng chớp chớp đôi mắt long lanh như bảo thạch, diệu nhẹ đáp lời

“Đại Vương, không phải ngài chỉ cần thiết lập một cái Cầu Nối Linh Hồn là xong rồi sao, như thế sẽ nhanh hơn là hỏi ta đấy!”

Vừa nghe vậy, An Dương Vương liền cau mày “Tiểu Nguyệt, xem ra ngươi ngủ quá lâu, thành ra ngủ đến ngu ngốc luôn rồi. Muốn thiết lập Cầu Nối Linh Hồn, điều kiện tiên quyết phải là cả hai cùng tỉnh táo mới được, hiện nay tiểu tử này đang bất tỉnh li bì ra đó, sống chết không rõ, bảo Bổn Hoàng thiết lập bằng niềm tin à?”

“A… a… a… là ta nhớ nhầm, xin lỗi Đại Vương. Ngài chờ một lát, ta kiểm ra ngay đây!” Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng xấu hổ đỏ mặt, bắt đầu thông qua liên kết linh hồn với Đăng Dương, cẩn thận kiểm tra tình trạng của hắn.

Không đến năm giây sau, Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng mới từ tốn cất lời

“Đại Vương yên tâm, ta đã kiểm tra kỹ càng rồi, thân thể của chủ nhân hoàn toàn không có chuyện gì, chỉ là ngủ say một giấc mà thôi. Chỉ là, giấc ngủ này có chỗ hơi lạ một chút là không thể nào chủ động đánh thức được, chỉ có thể đợi cho chủ nhân hắn muốn dậy lúc nào thì dậy mà thôi!”

“Là như vậy à?” An Dương Vương thở nhẹ một hơi, yên tâm gật đầu “Việc này cũng không có gì là lạ, mặc dù tiểu tử này hơi bị nghịch thiên, thế nhưng sau một hồi quyết đấu điên cuồng với Triệu Đà, không bị mệt chết mới là không bình thường”

“Bất quá, sau khi kích hoạt Cổ Loa Trấn Ma Trận, thời gian của ta đã không còn nhiều, không thể cứ đứng im đợi cho hắn tỉnh lại được”

“Đại Vương, ý của ngài là?”

“Tiểu Nguyệt, ngươi mang theo hắn, chúng ta giúp hắn tiếp nhận truyền thưa Cổ Loa, đồng thời cũng mau chóng giải quyết luôn cái hậu họa cuối cùng kia”

“Dạ, Đại Vương!” Ánh mắt Cổ Nguyệt Mấu Vương Trùng bất giác trở nên lạnh lẽo, nghiêm giọng đáp

Cứ thế, một kết hoạch hoàn mỹ đã được hai người An Dương Vương và Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng vạch ra trong khi Đăng Dương, nhân vật chính của chúng ta hoàn toàn không hay biết gì.

Mà thật ra, kể tử khi một chữ ‘LỖI’ to đùng bất ngờ hiện ra trong đầu hắn thì Đăng Dương đã chẳng còn biết gì nữa rồi.

AI đã từng nói, bản chất của Thần Ma hệ thống là một hệ thống hổ trợ, giúp cho chủ nhân của nó từng bước vươn lên đỉnh cao cực hạn. Trong đó, hai chữ ‘từng bước’ được AI không ngừng nhấn mạnh hết lần này đến lần khác.

Điều này cũng có nghĩa là, Đăng Dương chỉ có thể gia tăng từng cái cấp độ một, từ từ và chậm rãi đi lên từ thấp đến cao mà thôi. Có như thế, trải qua quá trình phá triển sức mạnh một cách tuần tự, Đăng Dương mới hiểu cũng như là nắm rõ được toàn bộ sức mạnh của bản thân, biết được mình là ai, làm được những gì và giới hạn của mình là ở đâu.

Sức mạnh phải luôn luôn gắng liền với tâm cảnh, đó mới là con đường đúng đắng mà một bậc tuyệt thế cường giả phải bước đi, hoàn toàn không có ngoại lệ.

Nếu không, tu vi tăng tiến qua nhanh, trong chớp mắt liền nhảy cóc qua mấy chục cái cấp bậc, chắc chắn trăm phần trăm sẽ sinh ra hiện tượng ‘Ảo Tưởng Sức Mạnh’, đến cuối cùng là dẫn đến việc lao đầu vào chỗ chết lúc nào không hay.

Do đó, để tránh tình cảnh xấu xí đó diễn ra, một khi Thần Ma hệ thống phát hiện được bất kỳ một sự kiện bất thường nào đó, có khả năng phá vỡ cái quy luật thép này, hệ thống sẽ ngay tức khắc chăng đứng nó lại bằng mọi giá.

Và đó cũng chính là tình trạng của Đăng Dương hiện nay, bị cưỡng ép chuyển hóa sức mạnh tu vi thành Năng Lực Ngoại Phụ.

Chỉ có điều, tinh thần Đăng Dương sau khi bị sụt giảm cảnh giới Hồn Sư lại không được mạnh mẽ cho lắm, khó lòng chịu đựng sự được sự ‘cưỡng ép’ chuyển hóa quá mức bá đạo này, thế cho nên mới bất tỉnh nhân sự mà rơi vào hôn mê.

………..

Đợi đến khi Đăng Dương một lần nữa thức giấc, đó đã là ba ngày sau.

“Oaaa!” Đăng Dương lờ mờ mở mắt và chợt giật mình nhận ra, hắn không còn ở tầng thứ tư của Cổ Thần Tháp nữa mà đang nằm dài trên Ngai Vàng Cửu Long trong Chánh Điện Đế Vương.

Và lạ một điều là, khác với lần tiến vào Chánh Điện Đế Vương khi trước, Ngai Vàng Cửu Long lúc này lại không hệ tỏa ra bất kỳ một luồng khí áp chí tôn vô thượng nào, mà chỉ giống như một chiếc giường phi thường êm ái. Nằm bên trên nó, Đăng Dương thật sự là thoải mái đến muốn ngủ mãi luôn thôi, không hề muốn đứng dậy một chút nào, thần kì vô cùng.

“Tiểu tử, ngươi dậy rồi?”

Trong Chánh Điện Đến Vương Rộng Lớn, không chỉ có một mình Đăng Dương, mà còn có một trung niên râu quai nón cao lớn tráng kiện cùng một tiểu cô nương năm sáu tuổi mắt ngọc mày ngài, phấn điêu ngọc trác phi thường khả ái. Người vừa mới cất lời, chính là trung niên râu quai nón.

Đăng Dương bị tiếng gọi đánh thức khỏi tâm trạng mơ màng, nhanh chóng đưa mắt nhìn đến hai con người xa lạ bên dưới, tuy rất đỗi ngạc nhiên, thế nhưng với thân phận từng là một kẻ dạo chơi không biết bao nhiêu lần trên lằng ranh sinh tử, đồng thời cũng đã từng quyết một trận sống mái với Triệu Đà, cường giả Hoàng Vị cao cao tại thượng, thật ra mà nói, trên thế gian này, đã không còn mấy thứ có thể khiến cho Đăng Dương trợ mắt há mồm nữa rồi.

Mặc dù không hiểu mô tê gì xấc, Đăng Dương vẫn đàng hoàng ngồi dậy, thoáng đánh giá qua hai người trước mặt rồi cười nói

“Không biết hai vị là… mà khoang!”

Đang nói giữa chừng, Đăng Dương bổng ngừng lại.

Đối với hắn, người trung niên râu quai nón kia là hoàn toàn xa lạ và không hề có một chút ấn tượng nào, tuy nhiên, cô bé cực độ đáng yêu kia thì lại khác, hắn chợt nhận ra, giữa hắn và cô bé đó, có một mối liên kết linh hồn cực kỳ chặt chẽ, và nếu như hắn đoán không lần thì đây chính là khế ước đặc hữu của kỹ năng Thuần Hóa Thuật.

Mà đã là Thuần Hóa Thuật thì chắc chắn phải liên quan đến Linh Thú.

Hiện nay, Linh Thú của hắn chỉ có hai con mà thôi, một là Hắc Ngục Xà và hai là Cổ Nguyệt…

Không lẽ nào, cô bé khả ái trước mặt lại chính là Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng?

Trong lúc Đăng Dương còn đang rối rắm thì trung niên râu quai nón đã há miệng cười to, tiếp tục cất lời

“Ha ha ha, tiểu tử, mới có mấy hôm không gặp, ngươi thế nhưng lại quên luôn lão Quy ta rồi?”

Đăng Dương nâng cao giọng “Ngài là… Thần Rùa?”

Thần Rùa ha hả cười mắng “Không phải ta thì còn ai vào đây nữa, nếu không phải nguyên hình của ta không chui lọt vào cái chánh điện này, ta cũng không ngại biến hình một lần cho tiểu tử nhà ngươi xem đâu”

Trong khi Thần Rùa giải thích, cô bé siêu cấp đáng yêu kia đã tung tăng hai chiếc chân nhỏ nhắn, chạy thẳng đến trước mặt Đăng Dương, đôi mắt to tròn long lanh ngập nước khẽ chớp chớp vài cái rồi nhoẻn miệng cười

“Chủ nhân, còn ta… ta nữa, ta chính là Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng đây, Linh Thú của ngài đây!”

Tuy rằng đã chắc chắn mười phần, cô bé xinh đẹp trước mắt chính là Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng, Linh Thú thứ hai của bản thân, thế nhưng Đăng Dương vẫn không tài nào liên hệ được, quả cầu đen thui đó với bóng hình khả ái, đáng yêu chết người này được.

Đăng Dương có chút ngu ngơ gặng hỏi “Em… thật sự là Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng?”

Cô bé đáng yêu gật đầu liên tục như gà mổ thóc “Đúng vậy, chính là ta! Nếu chủ nhân không tin, vậy ta biến hình cho chủ nhân xem nhé, yên tâm, thể hình của ta không có to lớn như Kim đại nhân đâu”

Nói rồi, còn không đợi cho Đăng Dương nói đồng ý hay là không, cô bé đáng yêu đã tỏa ra hào quang kim tuyến rực rỡ, biến thành một con sâu béo mập mạp màu đen, có điều, dù là sâu béo thì cũng là một con sâu béo siêu cấp đáng yêu, giết chết mười vạn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.