Hào Quang Mặt Trời

Chương 395: Chương 395: Thăng cấp đan




Tinh!

< Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ Danh Tiếng Sát Thủ, nhận được phần thưởng là 10.000 điểm Sinh Mạng và một viên đan dược cấp 3 – Thăng Cấp Đan (sơ cấp) >

< Tiếp tục chuỗi nhiệm vụ Con Đường Sát Thủ >

< Nhiệm vụ thứ ba: Thách Thức Sát Thủ >

- --o-o---

Nhiệm vụ: Thách Thức Sát Thủ

Yêu cầu: Hoàn thành một hợp đồng ám sát có giá trị trên 1.000.000 vina

Độ khó: B

Phần thưởng: 70.000 điểm Sinh Mạng và một viên đan dược cấp 4 ngẫu nhiên

Giới hạn thời gian: Không giới hạn

Trừng phạt: Nếu thất bại bất kỳ một hợp đồng nào có giá trị trên 1.000.000 vina, chuỗi nhiệm vụ Con Đường Sát Thủ sẽ ngay lập tức chấm dứt

- --o-o---

Nhận được âm thanh thông báo của AI đúng như dự kiến, Đăng Dương liền hỏi

‘AI, giải thích hiệu dụng của đan dược cấp 3 – Thăng Cấp Đan’

< Thăng Cấp Đan (sơ cấp) là một loại đan dược cấp 3 có tác dụng giúp người sử dụng tăng một cấp ngay tức thì và chỉ phát huy hiệu lực dưới cấp 30 >

‘Nói như vậy có nghĩa là, một khi cấp độ của ta vượt quá 30 thì viên Thăng Cấp Đan này sẽ hoàn toàn trở nên vô tác dụng?’ Đăng Dương rút ra kết luận

< Cũng không nhất định > AI trả lời với giọng vô cảm < Cho dù ngài không uống, ngài vẫn có thể cho người khác uống mà, tất nhiên là với điều kiện, tu vi võ đạo của kẻ đó không được vượt qua cảnh giới Kình Quân nhất trọng thiên >

Vừa nghe AI giải đáp xong, Đăng Dương không khỏi có chút rối rắm trong lòng mà lắc đầu cười khổ ‘Để cho bản thân mình sử dụng thì chỉ được thăng duy nhất một cấp, còn nếu đem cho người khác sử dụng thì lại đột phá hẳn một cái tiểu cảnh giới, trong khi đó, phải ba cấp độ hệ thống thì mới tính là tương đương với một tiểu cảnh giới, thiên lý ở đâu, công bằng ở đâu?’

< Chủ nhân, ngài thét gào cách mấy thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu, tuy rằng không biết tại sao nhưng Thần Ma hệ thống vốn dĩ đã được thiết lập như vậy rồi, thế nên… dù có bất công đến đâu đi chăng nữa, ngài vẫn phải cắn rặng chịu đựng mà thôi > AI lại vô cảm trả lời < Với lại, ai bảo… >

‘Thôi được rồi, không cần nói nữa, ta biết, ta hiểu mà, có phải ngươi định nói… ai bảo tốc độ thăng cấp của chủ nhân quá nhanh làm chi, trong khi võ giả bình thường phải chuyên tâm khổ tu, miệt mài tích lũy ngày này qua tháng khác để đột phá bình cảnh thì ngài lại chỉ cần cắm đầu giết quái, điên cuồng tước đoạt điểm Sinh Mạng cho mình… có đúng không? Ta rõ quá mà, cái chương trình Giới Hạn Cấp Độ chết tiệt kia!’ Đăng Dương cong môi nhết miệng, hừ lạnh đầy khinh thường

< Những lời ngài vừa nói, tuy còn chưa chính xác lắm nhưng xét về mặt đại ý thì hoàn toàn không sai. Một lần nữa, ta xin nhắc lại cho ngài, mục đích cốt lõi của Thần Ma hệ thống chính là tóm gọn trong bốn chữ ‘Thăng Từng Cấp Một’, bất kỳ sự gia tăng cấp độ đột biến nào, dù là nhỏ nhất cũng sẽ bị hệ thống cưỡng chế chấm dứt, thế nên… trên con đường tu luyện của ngài, vĩnh viễn không bao giờ tồn tại hai từ ‘Nhảy Cóc’ đâu > AI lên giọng khẳng định

‘Dừng… dừng… dừng… dừng…, biết rồi khổ lắm nói mãi, ta hiểu… ta hiểu rồi còn không được sao!’ Đăng Dương ôm trán lắc đầu, hắn… thật sự là chịu thua cái tên này rồi, chẳng lẽ để cho người ta phát tiết một chút bức bối trong lòng cũng không được sao? Khẳng với chả định, khốn nạn!

< Nếu chủ nhân không thích nghe ta bép xép tiếp, ngài có thể kích hoạt chế độ Im Lặng! >

‘Ta đâu có hỏi ý kiến của ngươi?’

< Nhưng những ý nghĩ trong đầu ngài lại cho ta biết là ngài đang muốn ta Câm Họng >

‘Vậy thôi ngươi câm luôn đi’ Đăng Dương bực dọc nói

< Như ý muốn của ngài, thưa chủ nhân > AI nói lời cuối cùng rồi hoàn toàn biến mất.

Một cảm giác bất lực lấp đầy toàn bộ tâm trí Đăng Dương, hắn thực sự là hết cách đối phó với cái tên vô cảm này rồi, có vẻ như, cứ mỗi khi nói chuyện mà không móc họng hắn một hai câu là nó ứ chịu được hay sao ấy?

Hài~

Mà thôi kệ, dẹp sự khó chịu không thể giải bày qua một bên, Đăng Dương quyết định sử dụng viên đan dược cấp 3 – Thăng Cấp Đan ngay và luôn.

Trở lại ngoại giới, đám sát thủ hung hăng thấy Tiểu Bạch Thỏ sau khi thu vào chiếc túi da chứa đầy Nguyên Thạch khiến ai nấy cũng phải nhỏ dãi thèm thuồng, rồi lấy ra một quả cầu nhỏ màu đỏ tươi chói mắt thì liền không hẹn mà gặp, đồng loạt rét rung trong lòng

“Tiểu… Tiểu Bạch Thỏ, ngươi muốn làm gì?”

“Không lẽ còn muốn hạ độc lần thứ hai ngay trong cứ điểm của Liên Minh Sát Thủ?”

“Đúng là cái thứ ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dày ra sao”

“Mọi người cẩn thận, hắn đây là biết rõ bản thân không thể sống sót bước ra khỏi nơi đây cho nên rắp tâm đồng quy vu tận với chúng ta đấy”

“Đồng loạt xông lên, tuyệt đối không được để con khốn đó có cơ hội ra tay!” Một tên sát thủ hùng hồn khí thế quát to

(Đám sát thủ xưng hô lộn xộn là do chưa biết Tiểu Bạch Thỏ thật ra là nam hay nữ)

“Xông lên cái đầu ngươi đấy!” Tên sát thủ Mặt Sắt đột nhiên nổi khùng chửi lớn “Có ngon thì ngươi xông lên một mình đi, mẹ nó chứ, hắn đã có cảnh giới Kình Quân lại còn biết dụng Độc, chùng nhau lao lên để chết chùm à. Mọi người đừng nghe thằng này nói bừa, chúng ta trước hết tạm rút lui khỏi quán rượu đã, Tiểu Bạch Thỏ thì đã có Sát Nhân Vệ chăm sóc, không đến phiên chúng ta động tay động chân đâu”

Xem ra, một lần chơi Độc nho nhỏ của Tiểu Bạch Thỏ đã thực sự để lại bóng ma to lớn không thể xóa nhòa trong lòng hắn ta.

“Mặt Sát nói chí lý đấy, điều của chúng ta cần làm lúc này là cứ việc chạy, tất cả mọi chuyện còn lại… cứ để Sát Nhân Vệ lo!”

“Nhắc đến Sát Nhân Vệ mới nhớ, tại sao đến giờ này rồi mà bọn họ vẫn chưa xuất hiện nhỉ?”

“Đúng đấy, từ khi nào mà tốc độ phản ứng của Sát Nhân Vệ lại chập chạm như rùa bò thế kia?”

“Không phải Sát Nhân Vệ chậm chạp mà chính xác là sẽ không xuất hiện” Đứng sau quầy rượu, Lý quản lý chống tay lên bàn, từ tốn cười nói

Một câu nói khiến cho tất cả mọi người ngoại trừ Đăng Dương phải đứng hình ngơ ngác

“CÁI GIỀỀỀỀỀỀ?”

Sau một giây trầm lặng ngắn ngủi, cả quán rượu gần như bùng nổ bởi hàng loạt tiếng chó tru, sói hú chói tai

“Không xuất hiện?”

“Vì sao lại không xuất hiện?”

“Lý quản lý… ông đang nói cái quái gì thế?”

“Lý quản lý… ông dám lạm quyền? Chỉ vì một Tiểu Bạch Thỏ mà lại dám trắng trợn đổi trắng thay đen, biến có thành không?”

“Lý quản lý, làm chó có thể sủa bậy nhưng làm người thì tuyệt đối không thể nói bậy” Độc Điểu trầm giọng quát “Ông có biết, lời nói vừa rồi của ông sẽ mang lại hậu quả như thế nào không?”

“Không có gì gọi là lạm quyền ở đây cả” Lý quản lý nhẹ nhàn lắc đầu “Sát Nhân Vệ không xuất hiện, đơn giản là vì… chẳng có bất kỳ một lý do nào để họ xuất đầu lộ diện cả”

“Tầm bậy, sao lại không có?”

“Xác người còn nằm rành rành ra đó chứ chưa phi tan đâu, bảy bộ xương khô, hơn mười mấy cái tay chân đứt lìa dưới đất kia chẳng lẽ lại từ trên trời rơi xuống?”

“Lý quản lý, ông đừng có mà nói càng, tất cả mọi người có mặt ở đây đều tận mắt chứng kiến từ đầu đến cuối, rõ ràng là Tiểu Bạch Thỏ đã hạ độc chúng ta, chuyện này đừng hòng chối bỏ”

“Đúng! Hôm nay hắn ta tuyệt đối phải chết!”

Nghe đám đông gào thét, Lý quản ký khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt hòa nhã bổng chốc trở nên phi thường sắt lạnh, tựa như một thanh bảo kiếm xuất ra khỏi vỏ

“Đám các ngươi quả quyết như thế, có phải là rất tự tin bản thân mình nắm rõ Sát Luật hay không?”

“Không sai!” Lần này đến phiên tên sát thủ Mặt Sắt hô to đầy quả quyết

Thấy thế, Lý quản lý liền cười nhạt “Vậy, ai có thể thuật lại cho ta biết, Sát Luật bao gồm những điều luật nào hay không?”

“Để ta” Một tên sát thủ vỗ ngực tiến lên “Sát Luật của Liên Minh Sát Thủ chỉ có một điều luật duy nhất: Kẻ nào dám ra tay giết người trong địa phận của Liên Minh Sát Thủ… giết không tha”

“Rất tốt, hoàn toàn không sai một chữ!” Lý quản ký vỗ tay “Bây giờ thì hãy trả lời ta một câu nữa, ai trong số các ngươi đã tận mắt chứng kiến Tiểu Bạch Thỏ ‘ra tay’ giết người?”

“Thế hắn không ra tay mà được à?”

“Lý quản lý, ông thật sự bị mù rồi, hắn mà không ra tay thì mấy cái xác này chui từ đâu ra? Thế đéo nào?” Một tên sát thủ bị đoạn mất tay trái gần như là rống lên trong cơn tức giận khôn cùng.

Chỉ là, ngay khi hắn hét xong thì đột nhiên bị một tên sát thủ lành lặn đúng ngay bên cạnh húc nhẹ bả vai “À này huynh đệ, ta thấy hình như… từ đầu đến cuối, Tiểu Bạch Thỏ thật sự còn chưa có ra tay a”

Chẳng cần bất cứ một giây nào để suy nghĩ, tên sát thủ cụt tay đã ngay lập tức hét thẳng vào mặt kẻ bên cạnh “Ngươi bị điên à, nói điên loạn cái quái gì đó?”

“Không… không… không… ý ta không phải là như thế” Tên sát thủ bị hét vào mặt vội vàng đính chính

“Ý cả ta là ‘ra tay’ ‘động thủ’, nếu ta nhớ không lầm thì kể từ lúc bước vào quán rượu cho đến tận bây giờ, Tiểu Bạch Thỏ thật sự chưa một lần nào khởi động đấu khí cũng như là ra tay đánh người cả. Hắn ta đơn giản là chỉ ngồi thù lù một đống ở đó, còn chúng ta thì tự động đến kéo đến chỗ hắn rồi vì thế mà tự khắc dính độc luôn”

“Huynh đệ, ngươi nói xem, có phải ý của ông ta, Lý quản lý chính là điều này?”

Lời tên sát thủ lành lặn nói ra, tuy rằng không phải quá to nhưng đều được thính lực phi phàm của đám sát thủ xung quanh nghe rõ mồn một, trong đó bao gồm cả Lý quản lý.

“Lời Chó Điên nói không hề sai, ý của ta chính là như vậy” Lý quản lý trầm giọng nói to “Dám hỏi một lần nữa, có ai ở đây đã thật sự tận mắt nhìn thấy Tiểu Bạch Thỏ đã ‘ra tay’ hạ độc giết người hay không?”

“Chuyện này…”

“Cái này… thực ra thì… ta…”

Cả quán rượu bổng chốc lặng thinh, muốn nói thì nói không được, muốn chửi chửi cũng không xong.

“Sao? Không ai nhìn thấy à?” Lý quản lý hừ lạnh

“Tiểu Bạch Thỏ bôi độc dược lên người hay làm gì là quyền tự do của hắn, các ngươi tự động bu tới kiếm chuyện để rồi bị dính độc vào người là lỗi của các ngươi. Các ngươi không thể vì lỗi của mình mà muốn người khác đền tội được, không ai lại tự đâm kim vào tay rồi đổ thừa do cho cây kim đâm mình cả”

“Chẳng lẽ các ngươi cắt cổ tự sát xong rồi lại bảo cây kiếm xấu xa? Thực lố bịch! Nhớ rõ đây, Sát Nhân Vệ là những người duy trì luật lệ cho Liên Minh Sát Thủ chứ không phải cái bọn đâm thuê chém mướn đầu đường xó chợ, mặc kệ các ngươi tùy ý sai sử thế nào cũng được”

“Tham thì thâm, ngu thì chết, đã dấn thân vào cái nghề này, hẳn đám sát thủ các ngươi phải hiểu rõ điều này hơn ai khác chứ!”

Dưới lời lẽ đanh thép của Lý quản lý, toàn bộ sát thủ có mặt trong quán rượu đã hoàn toàn cứng họng, không thể tìm ra được bất kỳ lời lẽ phản biện nào ngoài việc nghiến răng nghiến lợi, nuốt hận vào lòng.

Rời mắt khỏi lũ người vô tri, Lý quản lý nhìn xuống Tiểu Bạch Thỏ đang vân vê viên bi đỏ tươi như máu trên tay, tươi cười hỏi

“Tiểu Bạch Thỏ, không biết ta xử lý như vậy đã làm hài lòng ngươi hay chưa?”

“Cũng không tệ” Ẩn sau lớp mặt nạ thỏ trắng, Đăng Dương cong môi cười nhạt “Làm phiền Lý quản lý nhọc tâm rồi”

“Ha ha, không nhọc… không nhọc… đều là chức trách của ta” Lý quản lý cười khẽ hai tiếng rồi chỉ chỉ vào viên bi đỏ mà Tiểu Bạch Thỏ đang cầm trên tay “Vậy… nếu mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi, không phải đã đến lúc nên cất cái này đi rồi sao?”

“Cái này á?” Đăng Dương bật cười “Chỉ là kẹo mà thôi!”

Nói rồi, dưới hàng loạt cái trợn mắt há hốc mồm không thể tưởng tượng của tất cả mọi người, Tiểu Bạch Thỏ ném thẳng viên bi đỏ tươi vào miệng, nhai ‘rôm rốp, rôm rốp’ nghe cực vui tai.

Và thế là, tên AI khốn nạn vừa biến mất không lâu lại đội mồ sống dậy

< Ngài vừa phục dụng thành công Thăng Cấp Đan (sơ cấp), sau khi thăng cấp, số điểm Sinh Mạng hiện có sẽ được bảo toàn.

Tinh!

< Chúc mừng chủ nhân đã thăng cấp 24, nhận được 10 điểm Thiên Phú, nhận được 40 điểm Tích Lũy >

< Số điểm Thiên Phú của ngài hiện nay đã tích lũy được 30 điểm, có muốn cộng điểm chỉ số ngay lập tức? >

‘Cộng tất cả vào chỉ số Trí Tuệ’ Không đắng đo, không suy nghĩ, Đăng Dương lập tức hạ lệnh

< Đã cộng điểm thành công, chỉ số Trí Tuệ hiện tại của ngài là 64 điểm, số lượng Lục Diệp Hồn Tinh gia tăng từ 7 lên thành 15 >

< Chúc mừng ngài đã khôi phục lại cảnh giới Thập Tinh Hồn Sư vốn có của mình >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.