Hào Quang Mặt Trời

Chương 218: Chương 218: Thất Sắc Kim Quy




Ngọc Cổ Thanh nghe vậy, tròng mắt hơi chuyển một chút, cuối cùng cười khẽ nói

“Không vội, cứ để xem Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động phản ứng ra sao đã. Chúng ta không nhìn ra được giá trị của Thất Sắc Kim Quy, không có nghĩa là bọn hắn cũng không nhìn ra được”

“Nếu như thứ đồ vật này thật sự có giá trị, vậy thì tốt nhất là chúng ta phải đoạt đến tay, hoặc ít nhất thì cũng phải làm cho Tam Sơn Môn hoặc Phiêu Miễu Động không thể cầm được”

“Còn về phần tên lạ mặt kia, cho dù hắn có chiếm được cũng không sao, một mình hắn thì có thể làm nên trò trống gì chứ? Không đủ sức mạnh để mà uy hiếp chúng ta”

Tên đệ tử có dáng dấp như nữ nhân càng nghe lại càng cảm thấy hợp lý, liền khâm phục không thôi, cung kính nói

“Thiếu chủ anh minh!”

Có những suy nghĩ kín kẽ như thế này, không chỉ có mỗi một mình Ngọc Cổ Thanh, cùng lúc đó tại hai căn phòng kế bên, sau một hồi thương thảo cẩn thận, Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động cũng làm ra hành động tương tự ‘chờ xem biến hóa’, nhất thời khiến cho bầu không khí bên trong phòng đấu giá trở nên phi thường quỷ dị.

Trên bục đấu giá, lão giả chủ trì thấy mãi mà người của tam đại thế lực vẫn không lên tiếng thì có chút mất tự nhiên, cao giọng nói

“Vị tiên sinh ở phòng khách quý số ba đã ra giá 150.000 vina cho Thất Sắc Kim Quy, có còn vị nào ra giá cao hơn không?”

Đáp lại câu hỏi của lão giả chủ trì, tiếp tục không có bất cứ tiếng ra giá nào vang lên, chỉ có âm thanh bàn luận xôn xao ngập tràng khắp nơi

Lại qua vài giây, lão giả chủ trì thấy vẫn không có ai ra giá nữa thì chỉ đành gõ mạnh búa gỗ trên tay, phát ra một tiếng ‘cốc’ vang dội, hùng hồn tuyên bố

“Nếu đã không có ai ra giá nữa, vậy thì Thất Sắc Kim Quy sẽ được bán cho vị tiên sinh ở phòng khách quý số ba với giá 150.000 vina, thành giao!”

Kết quả đấu giá như thế này, quả thực khiến cho không ít võ giả bên dưới lâm vào ngu ngơ, hoàn toàn không hiểu đang có chuyện gì xảy ra

“Thế này là cái quỷ gì đây? Vị đang ở trong phòng khách quý số ba kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, chỉ vừa mới hô giá một tiếng, thế nhưng lại có thể khiến cho cả Tam Sơn Môn, Phiêu Miễu Động lẫn Phá Thiên Tông không dám tranh chấp nữa?”

“Chẳng lẽ lại là một vị tiền bối tui vi cao thâm nào đó? Bất quá, cái giọng nói kia hình như cũng không phải quá mức lớn tuổi đi, nhiều lắm cũng chỉ hai mấy ba mươi mà thôi a!”

“Hoặc cũng có thể, cái cổ vật Thất Sắc Kim Quy kia chỉ là đồ bỏ, người của Phá Thiên Tông lần đầu ra giá, chắc chắn phần nhiều là vì thấy đồ vật này hợp mắt. Mà Tam Sơn Môn cùng Phiêu Miễu Động đứng ra tranh giành, cốt yếu chính là cảm thấy gai mắt cho nên muốn chọc gậy bánh xe, làm khó dễ Phá Thiên Tông mà thôi”

“Sau đó, vị đang ở trong phòng khách quý số ba ra cái giá 150.000 cao ngất ngưỡng, cơ hồ đã gấp đôi giá trị ban đầu của Thất Sắc Kim Quy, cho nên tam đại thế lực cũng không muốn phí tiền tranh đoạt nữa, mỗi bên lại cho mình một nấc thanh đi xuống!”

“Ta thấy cách giải thích của ngươi hợp lý đấy, tuy nhiên, tất cả cũng chỉ dừng lại ở suy đoán mà thôi. Bên trong chuyện này, chắc chắn là còn che giấu ẩn tình gì đó”

Mà không chỉ đám võ giả, đến tận bản thân Đăng Dương, sau khi thành công mua được Thất Sắc Kim Quy với giá 150.000 vina, hắn cũng cảm thấy không chân thực nữa là.

Một kẻ không biết từ đâu chui ra như hắn, chỉ hô lên một tiếng và rồi tam đại cự đầu của vùng Đông Hoang liền đáp lời, không hẹn mà gặp, đều đồng loạt buông bỏ cạnh tranh, cái này cũng quá mức vô lý đi!!!

“Bất quá, vô lý thì cứ để nó vô lý, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mình!” Đã suy nghĩ không ra, Đăng Dương liền quyết định không thèm suy nghĩ nữa, nghiền ngẫm cười nói

“Trong cuộc đấu giá lần này, mình có thể đạt được Thất Sắc Kim Quy là đã may mắn lắm rồi. Còn lại những đồ vật phía sau, dù cho có tốt đến đâu đi chăng nữa thì chắc chắn không đến lược mình”

“Tam đại cự đầu có thể nhường mình một lần không có nghĩa là sẽ tiếp tục nhường mình lần thứ hai, nếu như cứu cố chấp tranh dành, ắt hẳn sẽ gây thù chuốc oán với bọn chúng, như thế thì khác nào tự làm khó chính mình đâu chứ?”

“Hiện tại, mình nên tranh thủ cuộc đấu giá còn chưa kết thúc mà lặng lẽ rời đi mới là lựa chọn tốt nhất. Một là có thể tránh chạm mặt đám người của tam đại thế lực, hai là không sợ mấy cái ánh mắt tham lam, phiền phức dòm ngó. Dù sao thì, kẻ có thể một lúc bỏ ra 150.000 vina, trong cái thành Lang Sa này cũng thuộc dạng hiếm có khó tìm!”

Âm thầm quyết định như vậy, Đăng Dương liền không chần chừ nữa, dứt khoát rời khỏi phòng riêng của mình, hướng phòng giao dịch nằm sát bên phòng đấu giá mà đi đến.

------*-*------

Trong căn phòng giao dịch rộng rãi thoáng đãng, Đăng Dương lại một lần nữa hội ngộ Dương Can, Dương quản lý.

Cùng ngồi đối diện nhau trên chiếc ghế quý tộc, phủ vãi nhung vô cùng mềm mại, Dương Can khẽ cười nói

“Đăng huynh đệ, hội đấu giá vẫn còn chưa kết thúc mà, phía sau vẫn còn rất nhiều cổ vật phi thường đánh giá, làm sao lại muốn ra về sớm thế.

Đăng Dương gãi nhẹ mũi, bộ dạng phi thường thành thật mà cười đáp

“Dương quản lý lại khéo đùa, đến cả bản thân ngài mà còn phải e dè tam đại cự đầu kia, thì bản thân một võ giả tầm thường như ta làm sao lại dám trực diện đối đầu chứ? Đi sớm lúc nào, chính là tốt lúc đó!”

Dương Can nghe vậy thì liền cười nhạt trong lòng một tiếng, cũng không có hoàn toàn tin tưởng lời nói khúm núm của Đăng Dương. Người có can đảm đi chọc phá tam đại thế lực, chẳng lẽ còn sự hãi đối mặt hay sao? Buồn cười

Mặc dù nghĩ là như vậy, bất quá Dương Can cũng không biểu hiện ra mặt, trầm ngâm nói

“Ha ha, Đăng huynh đệ đúng là làm người quá mức khiêm tốn đi. Tuy nhiên, để có thể sống lâu một chút trong cái thế giới tàn khốc này, sức mạnh và khiêm tốn chính là hai yếu tố không thể khuyết thiếu”

“Mà Đăng huynh đệ đây, xem ra chính là đã hội tụ đầy đủ hai yếu tố này rồi, tương lai phía trước, chính là phi tường sáng lạng a!”

“Dương quản lý lại quá lời rồi! Bản thân ta, khiêm tốn thì đúng là có chút chút, còn sức mạnh thì… cũng tầm thường mà thôi!” Đăng Dương lắc đầu đáp

Nhìn bộ dạng tự hạ thấp mình của Đăng Dương, Dương Can cũng không hiểu được phần nào cách làm người của Đăng Dương cho nên cũng không dây dưa vấn đề này nữa, khẽ hạ lệnh cho nữ tiếp viên bên cạnh rồi cười như không cười, nói

“Được rồi, không lan man làm mất thời gian chạy trốn quý báu của Đăng huynh đệ nữa, Thất Sắc Kim Quy mà huynh đệ đã mua, sẽ ngay lập tức được mang lên!”

Tiếp đó, quá trình giao dịch diễn ra vô cùng trôi chảy, một bên đưa hàng, một bên giao tiền, bắt tay nhau miệng nở nụ cười.

Thất Sắc Kim Quy đã đến tay, Đăng Dương liền không muốn ở lại Hồng Lâu Kim Xá Thương Hôi lâu thêm nữa, thoáng lịch sự tạm biệt Dương Can một tiếng rồi rời đi.

Chỉ là tại khi Đăng Dương bước ra khỏi đại môn chưa đến mười giây, hai người Phùng Hưng và Cửu Triệt cũng đã nối tiếp nhau đi ra, không nhanh không chậm bám theo sát đít hắn.

Hơn nữa còn bởi vì hiện tại vẫn còn là buổi chiều, dòng người qua lại trên đường vẫn còn vô cùng tấp nập, Đăng Dương dù rằng có tinh thần lực cường đại hơn người thì cũng không phát hiện ra sự đeo bám của bọn chúng.

Mãi cho đến khi Đăng Dương đi tắt vào một con đường nhỏ hẹp nơi bóng người ít ỏi, để đến một quán trọ gần nhất thì mới linh mẫn nhận ra sự hiện diện đáng ngờ của hai người Phùng Hưng. Có điều, đến khì hằn hắn mới nhận ra thì có chút hơi muộn.

Chỉ thấy sau khi cả ba người đi vào hẻm nhỏ, Phùng Hưng bất ngờ rút ra một cây nỏ tiễn, bắn mạnh về phía Đăng Dương. Cùng với đó, ngay khi ám tiễn vừa mới phóng đi, Cửu Triệt cũng ngau lập tức xuất ra trường kiếm của mình, phóng người lao tới.

Nếu đổi lại chỉ là một tên Võ Sư trung cấp bình thường, ngay khi gặp phải hai đòn tập kích bất ngờ như thế này, chắc chắn dù cho kịp thời tránh thoát thì cũng sẽ thụ thương không nhẹ, né ám tiễn thì trúng đường kiếm, né đường kiếm thì trúng ám tiễn, hoàn toàn không có lỗi thoát.

Thế nhưng Đăng Dương nào phải Võ Sư tầm thường, ngay khi ám tiễn và kiếm ảnh nối tiếp nhau xuất ra, bằng hồn lực phi thường linh mẫn của một tên hồn sư, hắn đã nhanh chóng nhận biết nguy hiểm đang tập kích từ đằng sau, trực tiếp bộc phát toàn bộ Tử Lôi đấu khí trong người, dồn xuống hai chân, thi triển thân pháp Đạp Lôi đến mức tận cùng, nhoáng một cái thì đã dời đi một khoảng cách ba mét có thừa, chỉ để lại một đạo tàn ảnh không hơn không kém.

Ám tiễn cùng lưỡi kiếm phá không mà ra, xoẹt một tiếng thì đã lướt qua không gian, dễ dàng xé nát tàn ảnh của Đăng Dương như chọc thủng một tờ giấy mỏng manh.

Ngay tại khi tàn ảnh bị phá hủy, Cửu Triệt liền nhận ra có điều không đúng mà cực nhanh đạp chân xuống đất, cả người cấp tốc lui lại ra sau.

Nhưng ngạch một nỗi, tốc độ của hắn làm sao nhanh bằng tốc độ của Đăng Dương được, chỉ thấy tại lúc Cửu Triệt còn chưa thối lui đến ba bước, trước mặt hắn bổng nhiên nhoáng một cái đã xuất hiện một bóng người màu đen với nụ cười giá lạnh trên môi.

Đăng Dương dùng tốc độ không tưởng của mình, chưa đến hai giây thời gian thì đã tiếm cận sát người Cửu Triệt, bàn tay lập lòe lôi điên tử sắc nắm lại thành đấm, dũng mãnh đánh ra

“Bạo Lôi Quyền!”

Đùng!

Cửu Triệt ngay lập tức bị đánh bay ra ngoài như một cái bao cát rách, hét thảm một tiếng mà phun ra một ngụm tiên huyết đỏ tươi, rơi ầm xuống đất ngay dưới chân Phùng Ngưu

“Cửu Triệt… khốn kiếp, ngươi đây là tìm chết!” Thấy đồng bạn chưa gì hết đã bị đánh đến học máu mồm, Phùng Ngưu tức giận đến đỏ cả mặt, hai chân ra sức đạp mạnh một cái làm cho mặt đất nứt nẻ tứ tung, phóng vút lên như một quả đạn pháo uy lực, song quyền mở ra, nhắm vào đầu Đăng Dương mà hạ xuống

“Địa Phá Quyền”

“Quyền pháp không tồi, Bạo Lôi Quyền!” Đăng Dương nhìn Phùng Hưng hùng hổ xông đến, trong tâm không khỏi dân lên một chút ý nghĩ so kè quyền pháp, liền cũng đánh ra một quyền.

Tính cho đến hôm nay, Bạo Lôi Quyền của hắn cũng đã luyện đến cảnh giới đại thành, dù chỉ là Nhân giai sơ cấp võ kỹ nhưng uy lực đã không hề thua kém bất kỳ một môn Nhân giai trung cấp võ kỹ nào, hoàn toàn không thể xem thường.

Khoản cách mười mét, chỉ nháy mắt một cái liền qua, ngay tại giữa không trung, thạch quyền cùng lôi quyền đụng mạnh vào nhau, nhất thời gây nên một tiếng va chạm vang dội, khí kình càn quét bốn phía, đánh cho mặt đất cùng bức tường hai bên hẻm nhỏ hiện đầy vết nứt, gần như có thể đổ nát bất cứ lúc nào.

“Lại tiếp ta một quyền” Lần giao phong đầu tiên không phân rõ thắng bại, chiến ý của Đăng Dương bắt đầu được đốt lên trong ánh mắt, hăng hái cười to một tiếng, tiếp tục cận thân mà xuất ra quyền thứ hai với tốc độ cực nhanh.

Ở phía đối diện, sau một chiêu Địa Phán Quyền bị Đăng Dương chặng đứng một cách dễ dàng, tâm lý Phùng Hưng đã hơi bị kinh ngạc, tiếp đó lại thấy Đăng Dương xuất thêm một quyền với tốc độ càng nhanh hơn lúc nãy, sự kinh ngạc đã nhanh chóng chuyển thành kinh hãi.

‘Làm sao hắn ta lại mạnh như thế được? Từ khí tức đấu khí phát ra bên ngoài, cảnh giới của hắn cũng chỉ mới là Võ Sư trung cấp thôi mà, tính ra vẫn còn thua ta một cái cấp bậc’

Nghĩ là như vậy, thế nhưng Phùng Hưng dù gì cũng là đệ tử của Phá Thiên Tông, hắn còn chưa yếu đuối đến nổi bị một quyền của Đăng Dương dọa cho chết đứng.

“Thổ Môn – Thiết Nhân Bích” Phùng Hưng điên cuồng quát to một tiếng, hai cánh tay tráng kiện đạp mạnh vào nhau rồi đang chéo ở trước ngực, lan da màu cổ đồng dần dần ngưng hóa bằng một lớp kim loại sáng bóng, chưa đến một hơi thở thì đã biến hắn thành một tiếng nhân thật sự.

Thế nhưng, thiết nhân thì đã làm sao, Bạo Lôi Quyền của Đăng Dương xuất ra, cũng không vì thế mà chậm trễ nửa nhịp, mạnh mẽ oanh kích thẳng vào người Phùng Hưng.

Boong! Âm thanh như tiếng gõ chuông bất ngờ ngưng đọng trong không gian.

Dưới một lôi quyền uy mãnh tuyệt luân, Phùng Hưng liền bị đánh bay thẳng ra sau, hai chân cày dài trên mặt đất thành đôi rãnh sâu, khóe miệng không kìm được liền ứa ra một tia máu tươi, hiện lên trên ánh bạc của kim loại, nhìn vô phi thường chói mắt.

-----*-*-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.