Hào Quang Mặt Trời

Chương 115: Chương 115: Thực lực đại tăng




Buổi chiều, Đăng Dương lại tiếp tục đầu nhập rừng rậm nguyên sinh bao quanh hồ Thiên Ba, chăm chỉ săn giết quái thú bậc 2 để rút ra tinh huyết, tu luyện Huyết Khí Tiên Công.

Với sức chiến đấu của Đăng Dương hiện nay, muốn săn giết quái thú bậc 3 cũng không phải là khó, có điều nếu làm như thế, tốc độ săn giết quái thú của hắn sẽ cực kỳ chậm chạp, dẫn đến vận tốc tăng cường độ thành thạo của Huyết Khí Tiên Công sụt giảm theo.

Cho nên tính ra, săn giết quái thú bậc 3 không mang lại hiệu quả cao như săn giết quái thú bậc 2.

Sau khi dùng cả buổi chiều để hấp thụ tinh huyết quái thú, buổi tối và ban đêm sẽ là lúc Đăng Dương dàng riêng cho việc tu luyện Lôi Đạo Công.

Hiện tại sau hơn một tháng kể từ bắt đầu tu luyện Lôi Đạo Công, độ thành thạo hắn đạt được đã là 49%, sau đêm nay sẽ chính thức đi được phân nửa chặn đường hướng đến viên mãn rồi.

Vào đêm ngày thứ 10 từ khi trở lại trấn Hồng Môn, Đăng Dương xếp bằng tĩnh tọa trong phòng trọ, hít vào thở ra vô cùng đều đặng, thần thái tựa như một vị thiền sư, vô tâm, vô ngã, vô tạp niệm, tất cả mọi suy nghĩ chỉ hướng vào việc tu luyện.

Khoản vài phút sau, tiếng nói điện tử của AI bất ngờ vang lên trong đầu Đăng Dương

< < Chúc mừng chủ nhân đã thành công tu luyện Lôi Đạo Công đến cảnh giới tiểu thành, độ thành thục đạt 50%, ngài được cộng 6 điểm vào chỉ số Sức Mạnh, giới hạn Đấu Khí tăng 10 điểm > >

Nghe được AI thông báo, Đăng Dương đang như lão tăng nhập định khẽ mở mắt ra, sâu trong đáy mắt chứa đầy ý cười nồng đậm

“Cuối cùng cũng đạt đến tiểu thành, đúng là không uổng công mình cố gắng tu luyện bấy lâu nay”

Vui vẻ một lúc, Đăng Dương tâm ý vừa động, ‘bản thông tin thân vật’ cùng ‘bản thông tin kỹ năng’ ngay lập tức xuất hiện trước người hắn dưới hình ảnh không gian ba chiều

---o-o---

Đăng Dương – Lôi Hiệp Sĩ

Danh hào: Tân Binh

Tôn hiệu: Sát Nhân

Cấp độ: 9 ( 2050/4000)

Sinh lực: 80 / Đấu khí: 62

Sức mạnh: 14

Tốc độ: 20

Trí tuệ: 3

Thể chất: 15

Sát Lục: 25

Thiên phú: 0

Điểm tích lũy: 22

---o-o---

Lôi Đạo Công, độ thành thạo đạt 50%

Dẫn Hồn Thuật, độ thành thạo đạt 10%

Bạo Lôi Quyền, độ thành thạo đạt 87%

Thiên Lôi Nhất Kích, độ thành thạo đạt 57%

Đạp Lôi, độ thành thạo đạt 64%

Huyết Khí Tiên Công, độ thành thạo đạt 52%

Ngạnh Lôi, độ thành thạo đạt 59 %

Lôi Bì Giáp, độ thành thạo đạt 52%

Lôi Thuẫn, độ thành thạo đạt 50%

---o-o---

Cẩn thận nhìn qua một lượt ‘bản thông tin nhân vật’ và ‘bản thông tin kỹ năng’ của chính mình, Đăng Dương khẽ lầm nhẩm tính toán lại một lượt những thành quả mà hắn đạt được sau 10 ngày điên cuồng rèn luyện vừa qua

“Để tính lại thử xem, Lôi Đạo Công đạt đến tiểu thành, mình được cộng 6 điểm Sức Mạnh, 10 điểm giới hạn Đấu Khí”

“Trong khi đó, sau hơn mười ngày chém giết bên trong khu vực Hồ Thiên Ba, hấp thụ đại lượng tinh huyết của gần 100 con quái thú bậc 2 thì Huyết Khí Tiên Công cũng đã đạt đến cảnh giới tiểu thành, độ thành thạo đạt 52%. Cùng với đó, mình cũng được cộng 10 điểm vào chỉ số Thể Chất và 30 điểm vào giới hạn Sinh Lực”

“Còn về phần 3 loại võ kỹ là tấn công, thân pháp cũng như phòng thủ, tất cả đều đã đạt mức trên 50%, nhất là Bạo Lôi quyền và Đạp Lôi, có độ thành thạo lần lượt là 87% và 64 %. Đặc biệt, thân pháp Đạp Lôi sau khi vượt mức 50% chạm đến bậc tiểu thành thì cũng liền tăng cho mình 7 điểm chỉ số Tốc Độ, gần như khiến cho tốc độ của mình gia tăng đến gấp rưỡi trong chớp mắt.”

“Bất quá, để đạt đươc tất cả những điều trên, mình hầu như đã dành cả 36 điểm Tích Lũy còn lại, cộng với hơn 212 điểm tích lũy từ việc bán Tinh Hoa Thạch của hơn trăm con quái thú bậc 2, tổng cộng là 248 điểm Tích Lũy. Tất cả đều dùng để mua Bình Sinh Lực, Bình Đấu Khí và Thể Lực Hoàn nhằm duy trì tiến trình rèn luyện luôn luôn diễn ra đều đặng và hoàn toàn không bị ngắt quảng”

“Nhưng tựu chung lại, cái giá này nếu đem so với những thành quả mà mình đạt được thì thật sự là không thấm vào đâu, nói thẳng ra chính là vô cùng đáng giá! Trên cuộc đời này, làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường chứ? Có cái này tất sẽ mất cái kia thôi.”

Nói rồi, Đăng Dương đóng hết hai bản thông tin lại, đứng dậy rời khỏi giường, đi đến vách phòng rồi mở toan hai cánh cửa sổ ra. Ngay lập tức, từng cơn gió đêm lạnh lẽo thét gào mà ùa thẳng vào trong, nhất thời khiến cho mái tóc đen nhánh của hắn tung bay phấp phới.

Cảm nhận từng cơn gió lạnh lẽo vuốt ve gò má, thổi qua cơ thể, Đăng Dương đưa ánh mắt băng lãnh nhìn thẳng về bầu trời hướng tây xa sôi, âm trầm mà cười lên

“Lôi gia, món nợ giữa chúng ta cũng đã đến lúc tính toán sòng phẳng rồi, bắt đầu từ hôm nay, cơn ác mộng thật sự của các ngươi mới chính thức bắt đầu.”

Sáng hôm sau, khi những tia nắng bình minh chỉ vừa lấp ló nơi chân trời, Đăng Dương nhờ Triệu Dũng thay hắn tạm biệt với ba người còn lại rồi mua một con tuấn mã to lớn, lên đường trở lại trấn Lạc Ngôn.

---------*-*---------

Mất trọn một buổi sáng phi ngựa, đến giữa trưa, Đăng Dương đã về đến trấn Lạc Ngôn.

Thông qua cửa thành tiến vào trong trấn, Đăng Dương nhanh chóng cảm nhận được có điều không đúng, hình như không khí tại đây có chút tiêu điều, buồn bã, không còn bừng bừng sức sống, ồn ào nhộn nhịp như khi trước. Thậm chí đến những người dân buôn bán hai bên đường cũng không dám rao lên to tiếng.

Tựa như đang có một thứ áp lực vô hình nào đó đang đè nặng lên bầu trời nơi này vậy, rất chi là quỷ dị.

Ôm tâm trạng khó hiểu, Đăng Dương bèn dừng ngựa lại một quán nước ven đường

Thấy có khách tới, lại nhìn rõ huy hiệu võ giả đeo trước ngực Đăng Dương, trung niên chủ quán liền mỉm cười niềm nở “Võ giả địa nhân, ngài muốn uống gì?”

“Một ly nước mía đi” Đăng Dương tùy ý đáp, sau đó liền tò mò hỏi “À mà chú này, trong trấn đang có chuyện trọng đại gì à, sao ta lại cứ cảm thấy không khí có chút không đúng thế nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.