Hào Quang Mặt Trời

Chương 80: Chương 80: Tiến đến di tích




Nguyệt Ảnh Thập Bát Đao, Đa Trùng Trọng Ảnh Thương, Thiên Lôi Nhất Kích, ba đòn công kích mạnh mẽ nhất được Triệu Dũng, Trọng Tuấn cùng Đăng Dương liên tiếp tung ra, tất cả đều nhắm vào một mục tiêu duy nhất, chính là cái đầu to lớn của Thái Thản Cực Viên.

Chỉ nghe bùm một tiếng nổ vang dội, dưới uy lực các chiêu thức mạnh mẽ nhất của ba người, cái đầu to lớn của Thái Thản Cực Viên cuối cùng cũng bị đập nát thành mảnh vụng, dịch não cùng như máu tươi văng ra tung tóe khắm nơi, cả lên mặt đất lẫn quần áo của ba người Đăng Dương.

< < Ngài đã thành công vượt cấp giết chết quái thú bậc 4 – Thái Thản Cực Viên đầu đàn, nhận được 600 điểm sinh mạng, nhận được 20 điểm tích lũy > >

Tinh!

< < Ngài đã thăng lên cấp 7, nhận được 2 điểm Thiên Phú, nhận được 7 điểm Tích Lũy > >

Nghe được âm thanh nhắc nhở của AI, Đăng Dương liền vui mừng nói lớn trong đầu

‘AI, giúp ta cộng một điểm Thiên Phú và Tốc Độ, một điểm vào Thể Chất’

< < Đã cộng điểm thành công, chỉ số Tốc Độ hiện tại là 8 điểm, chỉ số Thể Chất là 2 điểm > >

Đăng Dường vừa mới cộng điểm xong, La Quốc Hùng đã từ xa chạy lại, vui mừng cười lớn

“Tốt, mọi người làm tốt lắm, tiểu đội Phong Long chúng ta cuối cùng cũng giết được nguyên một bầy Thái Thản Cực Viên a, nói ra sợ là không mấy ai tin, ha ha ha!”

Ba người Đăng Dương nghe La Quốc Hùng nói thế cũng không tự chủ mà ha hả cười lớn vô cùng sung sướng, thậm chí kể cả Cẩm Tú vừa từ trên cây trèo xuống cũng không ngoại lệ, vô cùng phấn khích mà cười khanh khách không ngừng.

Võ Giả sơ cấo, Võ Giả trung cấp giết chết quái thú bậc 3 tuy rằng là khó nhưng hoàn toàn không phải là điều gì hiếm lạ, trong trấn Hồng Môn lâu lâu cũng xảy ra một hai.

Thế nhưng Võ Giả cao cấp giết chết quái thú bậc 4 thì lại khác, nó giống như là một Võ Giả ra tay giết chết một Võ Sư vậy, cách biệt một đại cảnh giới không phải là thứ có thể dễ dàng vượt qua, phải nói là độ khó tương đương với việc chó sủa tiếng mèo. Và bởi vì sự bất khả thi của nó nên đến tận bây giờ, trong trấn Hồng Môn - thị trấn của Võ Giả, vẫn chưa từng xác nhận trường hợp nào như vậy cả.

Có thể nói, Đăng Dương cùng tiểu đội Phong Long đã tạo ra một thành tích vô tiền khoán hậu trong giới Võ Giả hoặc ít nhất là giới vỏ giả ở nơi này.

Cho nên, năm người không sung sướng là không được, không hợp lẽ thường.

Cười dài một hồi, Trọng Tuấn đưa mắt quét ngang chiến trường hỗn độn, đầy rẫy máu tanh và xác chết của cả Thái Thản Cực Viên lẫn Ngũ Giác Mộc Ngưu, đôi mắt lập tức sáng rực lên biểu tượng đồng vina. ( V)

“Trời, đội trưởng, mấy vị huynh đệ, lần này chúng ta thật sự là giàu ro rồi. Mẹ ơi, bao nhiêu đây Tinh Hoa Thạch là đủ xếp thành một đống lớn rồi!”

Nghe tiếng rít gào hưng phấn của Trọng Tuấn, bốn người còn lại cũng đã phát hiện ra điều này, ngay lập tức lại một tràng cười sung sướng nữa vang lên. Đối với những Võ Giả lấy săn giết quái thú là cuộc sống như bọn hắn, ngoài trừ tiếng tăm ra thì tiền chính là thứ quan trọng nhất.

Cưới lớn một hồi, La Quốc Hùng liền hối thúc nói

“Thôi được rồi, vui vừa thôi đừng vui quá, mọi người mau chia nhau ra thu thập Tinh Hoa Thạch rồi nhanh chóng rút khỏi nơi này. Động tỉnh ở đây quá lớn, sợ là sẽ thu hút quái thú cấp cao hay tiểu đội võ giả khác tìm đến đây. À mà lần này ai cũng có công nên chúng ta sẽ chia đều chiến lợi phầm thành năm phần, mỗi người một phần nên không cần phải tranh dành lẫn nhau.”

“ Hiểu!”

Bốn người liền gật đầu, trong cuộc chiến lần này, mỗi người đều có một nhiệm vụ quan trọng, nếu thiếu mất một ai thì cuộc chiến này cũng đừng hòng chiến thắng cho nên không ai ý kiến ý cò gì cả, lập tức tranh thủ bằng tốc độ nhanh nhất thu gom Tinh Hoa Thạch của đống xác chết xung quanh, nhất là xác Ngũ Giác Mộc Ngưu, số lượng tính sơ qua cũng gần trăm con chứ ít gì.

Sau một lúc khoản hơn 20 phút, năm người cuối cùng cũng đã thu gom được hết số Tinh Hoa Thạch cất vào ba lô.

La Quốc Hùng nhìn Triệu Dũng nói “Lão Triệu, ngươi dẫn đường đi, chúng ta mau đến địa điểm của di tích”

“Được, các ngươi theo ta” Triệu Dũng gật đầu rồi dẫn đâu hướng về phía khu rừng rậm rạp trước mặt, nơi từng là lãnh thổ của một bầy Thái Thản Cực Viên mà phóng đi.

Đăng Dương và ba người còn lại cũng lập tức bám theo, bỏ lại sau lưng một mãnh chiến trường tàn khốc.

----------*-*----------

Tại một vị trí đấu đó trong vùng lãnh thổ của Thái Thản Cực Viên, Triệu Dũng đã đưa bốn người Đăng Dương đến vị trí mà hắn phát hiện ra những phiến đá đổ nát.

“Chính là nơi này, mọi người chia nhau tìm kiếm thử xem chứ lúc nãy ta chạy vội quá nên không nhận ra lối vào nằm đâu cả” Triệu Dũng nói ra

Dưới sự chỉ huy của La Quốc Hùng, tiểu đội Phong Long bắt đầu chia nhỏ ra nghiên cứu những phiến đá đổ nát xung quanh cũng như các hoa văn tối nghĩa khắc trên nó. Tất nhiên việc tìm kiếm này cũng chỉ là do bốn tên đàn ông làm thôi còn Cẩm Tú thì vẫn như mọi khi, tìm một cây đại thụ thật cao gần đó rồi leo lên lập chòi canh gác.

Sinh hoạt trong rừng rậm chính là như vậy, lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, nếu không thì chết lúc nào và vì sao chết có trời mới biết được.

Đăng Dương theo như phân phó, tìm kiếm ở khu vực phía nam. Hắn bước qua những tảng đá nhỏ và cũng không mấy hứng thú với những hoa văn cổ xưa bị tàn phá này, thứ hắn cần chính là những khiến trúc lớn hơn cơ, tỷ như một ngôi nhà xụp đổ hoặc một tảng đá có hình cánh cổng chẳng hạn, rất có thể đó chính là lối dẫn vào bên trong di tích.

Bất quá lần này Đăng Dương rõ ràng là không mấy may mắn, tìm hì hục một hồi vẫn không lần ra được một chút manh mối nào. Ở khu vực mà hắn được phân công kiểm tra, đại đa số chỉ là những phiến đá nhỏ nằm côi cút trên mặt đất, những tản đá to lơn thì lại có hình cột trụ hoặc là nguyên một khối đá lớn, không có bất kỳ thứ gì có thể là cổng vào cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.