Hào Quang Mặt Trời

Chương 461: Chương 461: Tung tích của An Lan Thành Tuấn




Duyên Hải Vực, trấn Lạc Ngôn

Đã bốn ngày trôi qua kể từ khi An Lan Thành Tuấn mất tích, An Lan Phủ chìm trong một bầu không khí cực kỳ nặng nề và khẩn trưởng.

Trong đại điện to lớn của An Lan gia, gia chủ An Lan gia – An Lan Khánh lúc này đang ngồi trước một bàn đầy ắp mỹ thực, thế nhưng từ đầu đến cuối đều không hề động đũa, vần trán nhíu chặt, mày đầy lo âu.

Đứng hai bên bàn ăn, hai nô tì chuyên phục vụ bữa trưa cũng bị An Lan Khánh ảnh hưởng mà căng thẳng theo, hai tay nắm chặt vào nhau, đầu cuối xuống đất chăm chú nhìn đôi bàn chân, sợ hãi đến độ không dám hé răng nửa lời.

Đột nhiên, An Lan Khánh đang im lặng suy tư bổng vỗ mạnh tay xuống bàn, làm vang lên tiếng động cực lớn, đồng thời hất đổ toàn bộ mỹ thực sa hoa, khiến cho hai nữ nô tì giật mình gã khuỵu xuống đất, ánh mắt hoảng hốt, rung lên cầm cập

“Các ngươi lui hết đi, cũng đem hết đống này đi luôn, ta ăn không vô”

An Lan Khánh phất tay ra hiệu cho hai nô tì, sau đó hướng về cửa đại điện, trận giọng hạ lệnh

“Người đâu, mau gọi Hứa Minh đến đây cho ta!”

“Tuân lệnh!”

Một lát sau, Hứa Minh, đội trưởng đội hộ vệ riêng của An Lan Khánh đã có mặt tại đại điện, sắc mặt phi thường không tốt, cung kính cuối chào An Lan Khánh

“Gia chủ, ngài cho gọi thuộc hạ?”

Cố hít sâu một hơi bình tĩnh, An Lan Khánh hạ xuống nộ hỏa trong lòng, dù vậy hai hàng lông mày vẫn cứ nhíu chặt, ánh mắt sáng suốt lộ vẻ lo âu, nghiêm giọng hỏi

“Đã tìm ra tung tích của Thành Tuấn chưa? Đã bốn ngày rồi”

Hứa Minh cuối đầu, ôm quyền đáp “Xin gia chủ thứ tội, thuộc hạ… vẫn chưa tìm ra”

“Một chút tin tức hay manh mối cũng không có?” An Lan Khánh nhướng mày, thanh âm lạnh dần theo thời gian

“Thực sự là không có”

Hứa Minh khổ nhọc lắc đầu, cắn răng nói “Cho dù thuộc hạ có dùng cách nào, tung ra bao nhiêu người đi chăng nữa, thậm chí đến cả những Huyết Ảnh tinh nhuệ nhất cũng đã xuất quân toàn bộ, thế nhưng vẫn không tìm được bất cứ manh mối nào khả thi”

“Không vết tích, không nhân chứng, không có bất kỳ thứ gì cả, cứ như… cứ như đại công tử đã hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa vậy!”

“Hồ đồ!”

RẦM!

An Lan Khánh đập tay xuống bàn, ánh mắt bốc hỏa, tức giận quát lớn, lần này thì cái bàn to bự, tinh xảo rốt cuộc cũng không chịu được nữa mà chia năm xẻ bảy, răn rắc vỡ vụn.

“Một người đang sống sờ sờ như vậy, làm gì có chuyện tự nhiên biến mất?”

“Tra, tiếp tục tra cho ta, tra đến khi nào có được manh mối thì mới thôi!”

Thấy An Lan Khánh bạo nộ như vậy, dù là Hứa Minh thì cũng có chút lạnh rung trong lòng, vội vàng cuối gập người, trịnh trọng nói

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

Nói rồi, hắn ta liền quay người rời đi, cước bộ so với lúc đi vào còn nhanh hơn vài phần.

Tuy nhiên, còn không đợi Hứa Minh kịp bước qua cửa thì đã bị An Lan Khánh bất ngờ gọi lại

“Chậm đã”

“Gia chủ, ngài còn…”

“Bách Dược Đường thì sao? Các ngươi đã điều tra được gì từ Bách Dược Đường rồi, biết tại sao bọn chúng lại đột nhiên rời đi chưa?” An Lan Khánh hỏi.

Không hiểu vì sao, trong lòng ông ta có linh cảm, Bách Dược Đường nhất định có liên quan đến sự mất tích bất thường của con trai mình, còn liên quan đến mức nào thì ông ta không rõ, nhưng chắc chắn là có liên quan, nhất là khi, một cái bạt tai kia còn nằm chình ình ra đó.

Hứa Minh cung kính đáp “Việc Bách Dược Đường đột nhiên rời đi, thuộc hạ đều đã điều tra kỹ càng, nguyên nhân là vì Liên Hoa Tiên Tử, tức Phạm Liên Hoa, cháu gái của Phạm Côn Bằng, cảm thấy trấn Lạc Ngôn không còn là địa phương thích hợp để nàng ta tiếp tục phát triển luyện dược thuận nữa, cho nên quyết định đi tới kinh thành Thăng Long xa xôi ở phương bắc, một lòng cầu sư học đạo”

“Về phần Bách Dược Đường có liên quan đến sự mất tích của đại công tử hay không, chúng thuộc hạ vẫn chưa tra ra được bất cứ điều gì khả nghi. Bất quá, để đề phong bất trắc, thuộc hạ đã cử một tổ đội Huyết Ảnh bám sát theo sau đoàn người của Bạch Dược Đường, bất cứ khi nào cũng có thể ra tay…”

Nói đến đây, Hứa Minh đưa tay lên làm động tác cứa cổ, biểu thị rõ ràng hàm ý của mình

“Kinh thành Thăng Long, cầu sư học đạo” An Lan Khánh lẩm nhẩm nói, bàn tay bóp chặt thành ghế đến nổi cả gân xanh, còn thành ghế vốn được chế tác từ thiết mộc phi thường cứng rắn thì đã hiện đầy vết nứt, chứng tỏ mặc dù giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong thâm tâm, ông ta đang tức giận khôn cùng.

“Hay cho một câu, cầu sư học đạo!”

An Lang Khánh nghiến răng, gằn từ chữ một “Ta mặc kệ các ngươi có liên quan đến việc Thành Tuấn mất tích hay không, nếu nó mà thật sự xảy ra chuyện gì, một cái tát tai kia, ta sẽ trả đủ cả vốn lẫn lời cho các ngươi”

Đúng lúc này, từ phía ngoài cửa, một tên hộ vệ hớt ha hớt hải chạy vô, mồ hôi đầy đầu, trên tay ôm chặt một chiếc hộp gỗ

“Bẩm gia chủ, bẩm gia chủ, tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!”

“Tìm thấy cái gì?” An Lan Khánh đứng bật lên khỏi ghế, ánh mắt sắt lẹm khóa chặt lấy tên hộ vệ vừa mới ba chân bốn cẳng chạy vào, trong lòng không khỏi rụt rịch

“Bình tĩnh, hít thở sâu, có gì từ từ nói” Hứa Minh nghiêm giọng

Tên hộ vệ làm theo lời Hứa Minh, ra sức hít thở vài hơi, khôi phục lại một chút sức lực, sau đó, trước ánh đôi mắt sáng quắc đầy hi vọng của An Lan Khánh, liền vội nói

“Là đại công tử, đã tìm thấy đại công tử rồi”

“Tìm thấy rồi!” Hai mắt An Lan Khánh lập tức mở lớn, tràn ngập niềm vui khôn tả, lật đật rời khỏi chỗ ngồi, đi thẳng đến trước tên hộ vệ, vừa đi vừa hối thúc nói

“Vậy còn chờ gì nữa, Thành Tuấn đâu, Thành Tuấn của ta đâu, mau đưa nó vào đây, tình trạng sức khỏe như nào, có bị thương tật gì không?”

Nghe An Lan Khánh hỏi liền tù tì không ngừng nghĩ, sắc mặt tên hộ vệ liền cứng gắt lại, hai tay rung rung mở ra hộp gỗ, đưa đến trước mặt An Lan Khánh, rung giọng nói

“Đây… đây… thưa gia chủ”

Chỉ thấy, trong hộp gỗ có chứa một đồ vật được gói ghém kỹ càng bằng vải trắng, bên trên dính đầy bụi đất và ẩn ẩn còn có vết máu đo đỏ, ngoài ra còn bốc lên một mùi hôi thối tanh tưởi tựa như xác chết

Ngay khi nhìn thấy đồ vật trong hộp, đôi mắt An Lan Khánh lập tức co rụt, sắc mặt vui mừng biến thành trắng bệch, ông ta lùi lại một bước, tránh xa chiếc hộp gỗ tanh hôi, lắp bắp hỏi

“Đây… đây… là thứ gì?”

Hứa Minh đứng bên cạnh thì nhíu mày, cũng không có cố kỵ mùi vị khó ngửi kia mà thọc tay vào trong hộp, lấy ra đồ vật rồi mở vải trắng ra.

Là một bàn tay người đứt đoạn thối rửa, da thịt lỡ loét, chứa đầy dòi bọ, giữa lòng bàn tay còn nắm chặt một quả cầu thủy tinh, bị phủ kín bởi đất cát dơ bẩn và máu khô

Hứa Minh đưa bàn tay thối rữa đến trước mặt, chăm chú quan sát một hồi rồi dùng nhón tay của mình, từ từ tách từng lớp da thịt trương phồng, nhầy nhụa, tanh hôi ra, đồng tời cũng gạt vô số giòi bọ lút nhút qua một bên, để lộ một đồ vật lấp lánh ánh vàng.

Đó là một chiếc nhẫn vàng đính pha lê, được đeo ở ngón giữa của bản tay thối rữa, bên trên có khắc hai chữ ‘An Lan’ rồng bay phượng múa.

“Gia chủ, đây là nhẫn của đại công tử!” Hứa Minh giật mình nói

“Nhẫn của Thành Tuấn? Đâu, đưa ta xem” An Lan Khánh lạc giọng, trên vần tráng đã lấm tấm mồ hôi

Hứa Minh hơi do dự một chút, nhưng rồi vẫn hai tay đưa bàn tay thối rữa cho An Lan Khánh.

An Lan Khánh cầm lấy mảnh vải chứa bàn tay có thể là của con trai ông ta, thần sắc trắng bệch, một chút cũng không ngại dơ bẩn mà phủi phủi vài cái, ngưng thần quan sát chiếc nhẫn lấp lánh kim quang.

Nhẫn vàng chế tác tinh xảo, hai viên pha lên lục lam thượng hạn, bên trên còn khắc hai chữ phi thường tỉ mĩ ‘An Lan’, đúng là nhẫn thiếp thân của An Lan Thành Tuấn rồi.

Như vậy, cái bàn tay thối rữa tanh hôi này, cũng chính là bàn tay thuộc về người con trai đang mất tích của ông ta!

“Không!” An Lan Khánh hốt hoảng thả bàn tay thối rữa xuống đát, thất hồn lạc phách, không ngừng dật lùi ra sau, cuối cùng là ngã quỵ xuống đất, sắc mặt nháy mắt đã già nua thấy rõ, đôi mắt tinh tường tan rã vô quang.

Luôn đứng bên cạnh, ngay khi thấy bàn tay thối rữa rơi xuống, Hứa Minh đã phản ứng cực nhanh mà đưa tay chộp lấy, không để cho nó rơi xuống mặt đất.

Tiếp đó, hắn cũng không có nói gì mà im lặng trầm mặc, chỉ đánh mắt ra hiệu cho tên hộ vệ kia rút lui, đại điện An Lan gia cứ thế rơi vào tĩnh lặng, tuyệt đối thê lương.

Mãi đến nửa tiếng sau, An Lan Khánh mới từ từ cử động ngón tay, tỉnh lại từ trong đau khổ tột cùng.

“Hắn ta đâu?” An Lan Khánh vô lực hỏi

“Đang chờ bên ngoài, thưa gia chủ” Hứa Minh nhẹ giọng đáp

“Mau gọi hắn vào đây, ta có chuyện cần hỏi” An Lan Khánh hạ lệnh, thanh âm so với trước, đã có lực hơn một chút, tuy nhiên lại tràn ngập lạnh lùng và tức giận

Chưa đến năm giây, tên hộ vệ kia lại một lần nữa tiến vào đại điện, cung kính quỳ gối trước An Lan Khánh

“Nói ta nghe, ngươi đã tìm được bàn… Thành Tuấn ở đâu, và bằng cách nào?” An Lan Khánh lúc này đã trở về với bộ dạng một gia chủ tôn nghiêm, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng hỏi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.