Hào Quang Nữ Minh Tinh

Chương 42: Chương 42: Bảo vệ




Lễ hội âm nhạc Trung thu là sự kiện lớn quy tụ rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, không chỉ có ca sĩ mà còn cả diễn viên cũng được mời biểu diễn.

Một ngày trước khi đêm hội diễn ra, Nhược Hàm có lịch đến ghép sân khấu.

Bởi vì cổ chân đang băng bó, sự kiện lần này cô không thể trình diễn vũ đạo được nữa, cô đã thông báo lại với ban tổ chức thay đổi tiết mục, kết quả khá thuận lợi.

Trời sẩm tối, Nhược Hàm vừa thay đồ xong định rời khỏi nhà thì Tần Gia Mộc quay phim trở về. Anh thấy cô bước ra khỏi cửa liền hỏi:

“Em định đi đâu sao?”

“Tôi đến duyệt sân khấu. Chắc là muộn một chút mới về, anh cứ ăn rồi nghỉ ngơi trước, không cần chờ tôi.”

Bình thường mỗi khi cả hai đi làm về đều là anh nấu bữa tối rồi cả hai cùng nhau ăn, hôm nào cô về muộn anh sẽ ngồi đợi cô trở về rồi mới ăn tối. Lần này Nhược Hàm rút kinh nghiệm báo trước như vậy khỏi mất công anh phải đợi.

Nào ngờ câu sau của anh lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Nhược Hàm.

“Để tôi đưa em đi.”

Cô vội vàng xua tay, “Không cần phiền phức thế, tôi tự đi được. Anh vừa ở trường quay về chắc là đang mệt, vẫn là nên đi nghỉ ngơi sớm thì hơn.”

Tần Gia Mộc không chịu nghe, chỉ tay xuống chân cô: “Chân em thế kia đi đứng còn khó, tôi đưa em đi an tâm hơn.”

Nhược Hàm còn chưa kịp nghĩ tiếp lý do từ chối, anh đã đi đến nhấc bổng cô lên rồi xoay người đi về phía nhà để xe.

Suốt cả đoạn đường, Nhược Hàm không dám nói với anh thêm câu nào nữa.

Dù sao có nói anh cũng chẳng nghe.

Sau khi đưa cô đến nơi, Tần Gia Mộc vẫn không có ý định về nhà. Anh nắm tay cô dẫn đến tận bên dưới sân khấu.

Mấy người nhân viên hậu kỳ mặc áo phông đen đang đứng đó không khỏi ngạc nhiên cùng phấn khích. Cả hai đều là ngôi sao lớn, từ khi tin đồn hẹn hò nổ ra đã gây bão khắp mạng xã hội, tiếp đến là loạt ảnh đính hôn rồi kết hôn, nhưng đây mới là lần đầu người ta thấy được cặp vợ chồng đỉnh lưu xuất hiện cùng nhau ở ngoài đời.

Điều này rất nhanh đã lan đến tai cả những nhân viên ở khu vực phòng chờ, tất cả đều náo loạn chạy đi xem thử.

Đại minh tinh Tần Gia Mộc cùng nữ thần Nhược Hàm tay trong tay xuất hiện cùng nhau cực kỳ tình tứ, ai nấy cũng cực kỳ ngưỡng mộ trước khung cảnh lãng mạn này.

Và xen lẫn trong ánh mắt ngưỡng mộ ấy không thiếu cả những người đang ghen ghét vì Nhược Hàm mới xuất hiện đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Thứ tự khớp sân khấu của Khương Ngọc Trúc ở ngay trước Nhược Hàm, cô ta vừa hoàn thành xong lượt của mình, đang xắp sếp đồ đạc chuẩn bị ra về thì nghe một đám nhân viên nữ thì thầm to nhỏ rằng, Tần Gia Mộc đưa Nhược Hàm đến tận nơi, còn không ngần ngại công khai nắm tay nhau.

Khương Ngọc Trúc vốn chẳng hứng thú gì với chuyện yêu đương của Nhược Hàm, nhưng thấy cô nhận được sự quan tâm lớn như vậy, trong lòng lại dấy lên sự căm ghét, hai bàn tay nắm chặt vào mép áo, lúc buông ra thì đã nhăn nhúm.

Đạo diễn của sự kiện thấy Nhược Hàm thì đến gần nói: “Cô Trần đến đúng giờ quá. Nhưng hiện tại bên âm thanh đang có chút trục trặc, tầm khoảng nửa tiếng nữa mới xong. Làm phiền cô Trần đợi chúng tôi được không?”

Nhược Hàm mỉm cười ôn hòa: “Vậy mọi người cứ làm việc đi. Tôi có thể đợi được.”

Cô quay sang bên cạnh định nói Tần Gia Mộc hãy về trước, anh lại lên tiếng trước cả cô: “Tôi dẫn em đến phòng chờ ngồi đợi nhé.”

“Anh không định về sao?”

“Tôi không yên tâm về em.”

Nhược Hàm cực kỳ khó hiểu, với tình trạng chân cô như thế đi lại đúng là có phần khó khăn, nhưng cô cũng đâu phải trẻ lên ba khiến anh không yên tâm.

Rốt cuộc cô chẳng cách nào ngăn được anh, mặc kệ anh đi theo cô đến tận khu vực phòng chờ.

Nhược Hàm ngồi xuống ghế, Tần Gia Mộc đi ra chỗ máy bán nước tự động mua cho hai người mấy chai nước trong lúc chờ.

Không gian trở nên thật yên tĩnh, chỉ có mình Nhược Hàm ở đây. Bầu không khí này quả thực rất dễ khiến người ta chìm vào suy tư.

Ngẫm nghĩ lại, hình như Tần Gia Mộc đối với cô rất tốt. Mặc dù cả hai kết hôn là vì lợi ích, nhưng anh khá chiều cô, cũng thường xuyên quan tâm hỏi han cô, điển hình là khoảng thời gian cô không có mặt ở Đại Bắc.

Suốt mấy tháng qua, hai người chỉ có thể liên lạc với nhau bằng điện thoại vì lý do khoảng cách địa lý. Mặc dù vậy, cô vẫn cảm nhận được anh quan tâm đến cô, sợ cô bị các diễn viên khác trên phim trường chèn ép bắt nạt, ngay cả đêm hôm ấy cô đã hỏi anh rất nhiều câu hỏi không bình thường, anh vẫn trả lời rất điềm đạm, chính đáp án của anh đã xoa dịu tâm trạng cô không ít.

Rõ ràng anh chẳng biết gì về hoàn cảnh của cô hay những chuyện cô đã trải qua trong quá khứ, nhưng qua mỗi lời nói của anh, Nhược Hàm có cảm giác như anh đã nhìn thấu tất cả những bí mật sâu thẳm trong trái tim cô, những thứ mà cô luôn cố gắng che giấu.

“Cô công chúa của Tịnh Hòa đang ngồi đây sao? Chẳng trách nãy giờ tôi không tìm thấy cô.”

Ngay đối diện hai chân Nhược Hàm chợt xuất hiện đôi chân nhỏ nhắn đi đôi giày cao gót đỏ vô cùng nổi bật. Cô nhìn theo chiều từ dưới lên, khuôn mặt bầu bĩnh và ánh mắt sắc lẹm chứa đựng tia căm hận của Khương Ngọc Trúc dần dần hiện rõ.

Cô ta nở nụ cười cợt nhả: “Thật đáng thương làm sao! Chân cẳng đã thành ra thế này rồi mà vẫn cố gắng lết đến đây nữa. Sao cô không ở nhà cho chân khỏi hắn đi, cố chấp đến đây giành giật sự chú ý với người khác làm gì?”

Nhược Hàm đứng dậy, lạnh lùng nói: “Đều là nhờ phước của cô ban cho, tôi dĩ nhiên phải báo đáp xứng đáng chứ.”

Đối diện với thái độ bình tĩnh của cô, Khương Ngọc Trúc thẹn quá hóa giận: “Trần Nhược Hàm, tôi thành ra như vậy đều là tại cô. Bởi vì cô Vương tổng mới trách mắng tôi, còn cấm tôi sử dụng phòng lớn.”

Nhược Hàm nhếch miệng cười châm biếm: “Cô không động đến tôi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Là do cô tự làm tự chịu mà thôi.”

Khương Ngọc Trúc trừng mắt nhìn đối phương. Nhược Hàm quá mức xinh đẹp, đời này của cô ta ghét nhất chính là khuôn mặt của cô.

Một vẻ đẹp thuần khiết trong sáng hòa hợp cùng sự quyến rũ sắc sảo, từng đường nét đều hoàn hảo không góc chết, Nhược Hàm đi đến đâu cũng cướp đi toàn bộ sự chú ý đáng lẽ thuộc về cô ta, cô ta không cam tâm một chút nào.

Hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ đẹp đẽ của cô, Khương Ngọc Trúc nổi lên ý nghĩ trong lòng, cô ta muốn hủy hoại đi nhan sắc kia, để mọi người không để ý đến cô nữa.

Đến lúc đó nhất định cô ta sẽ đòi lại được những gì mình muốn.

Khương Ngọc Trúc định tát cô một cái thật mạnh, nhưng cánh tay vừa giơ lên giữa không trung đột nhiên bị một lực rất mạnh cản lại. Bóng dáng cao lớn của người đàn ông đứng chắn ngay trước mặt Nhược Hàm, cô kinh ngạc ngước mắt lên nhìn anh.

Sắc mặt Khương Ngọc Trúc thoáng biến đổi, tự nhăn mặt tức giận biến thành sợ sệt. Cô ta sợ hãi người đàn ông đang giữ chặt cổ tay của mình, hơn nữa sức lực càng lúc càng mạnh, cảm giác đau nhức từ tay lan truyền khắp cơ thể, nhưng cô ta không cách nào thoát ra được.

Trái ngược với hành động vùng vẫy gấp gáp của Khương Ngọc Trúc, đối phương cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí anh còn không thèm đặt cô ta vào mắt, lạnh nhạt lên tiếng:

“Cô là ai mà dám đụng đến vợ tôi?”

Nhược Hàm càng ngạc nhiên hơn.

Khương Ngọc Trúc không chịu nổi nữa, cổ tay đều đã rát hết cả, cô ta không nhịn được kêu đau thành tiếng.

Tần Gia Mộc dứt khoát hất tay Khương Ngọc Trúc ra, làm cô ta không kịp phản ứng lảo đảo một hồi mới đứng thẳng được.

“Cô chính là người khiến Nhược Hàm bị thương?”

Khương Ngọc Trúc nhìn cổ tay đỏ ửng lên, cô ta hét lớn: “Phải thì sao? Anh định làm gì tôi? Tôi thì cực kỳ thắc mắc xem đại minh tinh như anh Tần đây có dám ra tay với tôi không?”

“Tôi không muốn ra tay với phụ nữ. Nhưng kẻ nào dám động đến người của tôi thì tôi không ngại ra tay bất kể giới tính đâu.” Thanh âm anh càng trầm thấp hơn nữa, khiến người ta phải run lên sợ hãi.

Nói xong, Tần Gia Mộc đưa tay ra phía sau nắm lấy tay Nhược Hàm kéo cô đi trong sự bàng hoàng cùng kinh sợ của Khương Ngọc Trúc.

Khoảnh khắc vừa rồi cô ta đối diện với anh, giống như bản thân đang đứng trước một cơn sóng lớn có thể cuốn trôi cô ta đi bất cứ lúc nào, cho đến tận khi anh và Nhược Hàm rời khỏi cô ta vẫn chưa hết run rẩy.

………….

Lúc duyệt sân khấu xong về nhà đã là khá muộn.

Nhược Hàm về nhà trong tình trạng cả buổi tối chẳng có gì bỏ bụng, lại quay sang nhìn Tần Gia Mộc đang lái xe, cả ngày nay anh bận rộn trên phim trường, sau đó lại đưa cô đến duyệt sân khấu cho lễ hội âm nhạc sắp diễn ra, không chỉ không kịp ăn uống mà đến tắm rửa cũng chưa có cơ hội.

Cô len lén nhìn lên khuôn mặt anh, trong đầu nhớ lại cảnh tượng ở phòng chờ. Đôi mắt anh lúc này rất hiền hòa và ấm áp, hoàn toàn không giống với lúc che chắn cho cô trước Khương Ngọc Trúc.

Đến cả cô cũng bất ngờ, càng đừng nói là cô ta.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như thế, không phải bộ dạng chiều chuộng dịu dàng với cô hết mực, đó là dáng vẻ cực kỳ lạnh lùng và đáng sợ.

“Nhìn gì mà kỹ thế?”

Nhược Hàm giật mình quay sang nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Lúc sau, cô quay lại lần nữa liếc nhìn anh, thấy trên khuôn mặt vốn đang nghiêm túc đã thoáng hiện nụ cười từ lúc nào.

Cô hắng giọng rồi nói: “Cảm ơn.”

“Vì cái gì?” Anh làm như không biết gì hỏi.

“Chuyện vừa rồi ở phòng chờ, cảm ơn anh.”

Lần này anh không đơn thuần là mỉm cười nhẹ nữa mà bật hẳn thành tiếng.

“Lần sau nếu em muốn cảm ơn thì hạ giọng xuống một chút. Có ai như em không, cảm ơn người khác mà giọng nói kiêu ngạo như muốn thách thức vậy.”

“Tính tôi như thế trước giờ rồi, anh biết đây là lời cảm ơn thật lòng của tôi là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.