Hào Quang Nữ Minh Tinh

Chương 12: Chương 12: Đại sứ thương hiệu




Nhược Hàm đến trước giờ đã hẹn với Vương tổng khoảng ba mươi phút. Cô cố tình đến sớm để mang đồ ăn sáng cho quản lý Doãn.

Doãn Ngọc Dao biết cô đến sớm thì kinh ngạc vô cùng, ngữ khí hơi nâng lên: “Nhược Hàm, hôm qua cô bị sốt à, sao hôm nay đến sớm thế? Thường ngày chẳng bao giờ thấy được bóng dáng cô vào giờ này.”

Nhược Hàm bĩu môi giải thích: “Chị nói quá rồi. Còn không phải vì mang đồ ăn sáng cho chị nên tôi mới đến trước giờ hẹn sao?”

Chuyện này đúng là vạn năm mới có một lần, Doãn Ngọc Dao nghi hoặc nhìn túi đồ ăn trên tay Nhược Hàm hỏi: “Đừng nói với tôi là cô tự nấu cho tôi đó. Tấm lòng của cô thì tôi nhận, nhưng mà chuyện ăn uống thì bỏ đi.”

Cô cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề. Mặc dù là cô không có năng khiếu nấu ăn thật, nhưng cũng không khó ăn đến mức khiến người ta thà bỏ một bữa sáng chứ nhất định không ăn món cô nấu.

Hơn nữa, Nhược Hàm là người rất biết lượng sức mình, nếu đã là chuyện cô không giỏi thì chắc chắn không đụng tay vào.

“Chị yên tâm. Đây không phải là món tôi nấu. Toàn bộ thức ăn trong đây đều là của Tần Gia Mộc nấu hết. Chị cũng thật là, tôi có lòng tốt mang đến cho chị, chị lại nghi ngờ là tôi mang đồ không ăn được cho chị, tôi buồn lắm đấy.”

Tranh thủ chưa đến giờ hẹn với Vương tổng, Doãn Ngọc Dao nhanh chóng giải quyết bữa sáng.

“Người này cũng được quá đó chứ! Đàn ông mà tay nghề nấu ăn không tệ chút nào, chí ít còn biết nấu ăn hơn cô.”

Nhược Hàm nhìn chằm chằm Doãn Ngọc Dao, “Chị Dao, từ nãy đến giờ có mấy món ăn thôi mà chị làm tổn thương tôi không ít. Chị nỡ lòng phũ phàng với người nhà để tâng bốc người ngoài thế ư? Mà tiếc quá, anh ta chẳng có ở đây để nghe chị khen.”

“Tôi nói đâu có sai. Hơn nữa điều này rất có lợi cho cô, hai người ở chung một nhà rồi thì sau này tôi không phải lo lắng cho dạ dày của cô nữa.”

Đồng hồ đã chỉ đến giờ hẹn với Vương tổng, Nhược Hàm và Doãn Ngọc Dao đi vào trong thang máy, nhấn nút lên tầng cao nhất.

Đến trước cửa phòng, Nhược Hàm vừa đẩy cửa ra thì tình cờ nghe được tiếng cãi nhau khá to bên trong.

“Vương tổng, chị như thế là không công bằng với tôi. Tại sao tôi và Trần Nhược Hàm đều là kết hôn, nhưng chị đóng băng hoạt động của tôi từ sau khi tôi thông báo kết hôn đến giờ con cũng đã sinh rồi mà vẫn không được nhận thêm dự án, còn Trần Nhược Hàm cô ta vẫn liên tục nhận được lời mời quảng cáo, dự án phim mới.

Chẳng lẽ chỉ vì đối phương là Tần Gia Mộc nên chị dễ dàng bỏ qua cho cô ta, nhưng chồng tôi cũng là diễn viên của Tịnh Hòa kia mà.”

Cô nhận ra người đang tranh cãi với Vương tổng. Cô gái này chính là Lưu Anh, đàn em của cô ở Tịnh Hòa. Mặc dù nói là đàn em thực chất cũng bởi vì cô ta gia nhập showbiz sau cô, xét về khía cạnh tuổi tác thì Nhược Hàm nhỏ hơn cô ta đến bốn tuổi.

Lưu Anh bốn năm trước ra mắt với vai trò diễn viên, trải qua một số vai diễn phụ trong các dự án phim lớn, đến hai năm trước đã có được liên tiếp vai diễn chính đầu tiên.

Những tưởng tương lai lúc này bắt đầu tươi sáng hơn trước, Lưu Anh đột ngột thông báo với Vương tổng bản thân đã đăng ký kết hôn và mang thai đến tháng thứ ba. Vương tổng khi ấy vô cùng tức giận, trách cô ta không nghĩ cho sự nghiệp bao năm mới có được chút thành quả của bản thân đi sa đà vào tình yêu.

Nhược Hàm phải công nhận rằng Lưu Anh người này đúng là yêu đến cuồng si nhu nhược, chấp nhận vì sự nghiệp của chồng mà đánh đổi chính mình, không muốn công khai chuyện kết hôn ra. Nhưng cô đoán việc không công khai này chỉ là mấy lời dỗ dành ngon ngọt của chồng cô ta thôi.

Chồng của Lưu Anh là Dịch Thành, cũng là diễn viên dưới trướng Tịnh Hòa. Người này gọi là có chút danh tiếng, không quá nổi bật giữa showbiz ngàn hoa ngàn sắc, thậm chí xét đến địa vị còn không sánh bằng vợ.

Thật ra Vương tổng đối với Lưu Anh tàn nhẫn như vậy là để cô ta có thể nhìn rõ hoàn cảnh của chính mình và bộ mặt thật của Dịch Thành. Trước đây từng có khoảng thời gian Dịch Thành liên tục đeo bám tán tỉnh Nhược Hàm, cô cực kỳ tức giận lập tức báo cáo với Vương tổng, nhưng vì không có bằng chứng trực tiếp nên Vương tổng không thể xử lý anh ta được.

Kẻ tệ bạc như thế, Lưu Anh vẫn cố chấp ở bên cho dù có bao nhiêu thiệt thòi, vậy nên Vương tổng mới đóng băng hoạt động của cô ta, để cô ta nhìn rõ rằng chỉ có lựa chọn đúng con đường mới có được những gì mình muốn.

Trong phòng, giọng của Vương tổng vang lên đầy uy lực: “Tôi sớm đã nói rất rõ ràng rồi, con đường này là tự cô chọn. Bây giờ cô không thể trách ai, cũng không thể đổ lỗi cho bất kỳ ai được.”

Lưu Anh tức giận đứng bật dậy, “Tại sao tất cả mọi người đều thiên vị Nhược Hàm? Bây giờ cô ta sắp kết hôn rồi, vì sao không bị đóng băng hoạt động giống như tôi, ngược lại càng ngày càng có nhiều hợp đồng hơn nữa? Chị chẳng qua là vì cô ta kết hôn với Tần Gia Mộc đại lưu lượng hàng đầu, càng có nhiều tài nguyên cho cô ta, có lợi cho công ty nên mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Hay là vốn dĩ bản thân cô ta đã có kim chủ đứng sau?”

Vương tổng nghe mấy lời chất vấn của Lưu Anh cau mày, đập bàn lớn tiếng: “Đủ rồi, cô cứ luôn cảm thấy bất công, cảm thấy công ty thiên vị Nhược Hàm, vậy sao không thử nhìn lại chính mình, nhìn lại cô ấy xem địa vị hai người ở đâu, cách xa nhau đến mức nào? Đây là quyết định của công ty, cô có tiếp tục la lối om sòm thì cũng không thay đổi được kết quả đâu.”

Lưu Anh nắm chặt tay lại, đáy mắt hiện rõ nỗi tủi hờn cùng giận dữ, quay người rời đi. Lúc vừa ra đến cửa lại bắt gặp Nhược Hàm đứng ngay đó cùng Doãn Ngọc Dao.

Ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn cô, Lưu Anh cộc cằn hỏi: “Nghe hết rồi à?”

Nhược Hàm gật đầu một cách dứt khoát, “Vì một tên đàn ông không xứng đáng mà chống đối cả thế giới, bỏ cả sự nghiệp của mình có đáng không?”

“Đừng có ra vẻ thương cảm thấu hiểu tôi như thế.”

Lời vừa dứt, Lưu Anh hất vai Nhược Hàm một cái rõ mạnh rồi bỏ đi.

Doãn Ngọc Dao vội đỡ lấy cô, “Cô không sao chứ? Lưu Anh đúng là quá đáng!”

“Chị cứ mặc kệ cô ta đi. Chỉ là một kẻ si tình đến ngốc mà thôi.”

Mỗi người đều có những chấp niệm của riêng mình, bản thân cô cũng thế thôi. Lưu Anh luôn cố chấp tin tưởng vào thứ tình cảm đã mục nát mà vẫn coi nó là sự hy sinh cần thiết. Cô thì có khác gì cô ta, cứ cố gắng gạt bỏ đi những ký ức đau lòng, coi nó là một cơn ác mộng, không dám nhìn thẳng vào sự thật.

Nhưng giấc mộng đau đớn này đã kéo dài suốt sáu năm vẫn chưa có hồi kết, cô càng muốn gạt nó đi, nó lại càng hiện hữu rõ rệt hơn trong tim.

Nhược Hàm và Doãn Ngọc Dao bước vào, khóa cửa lại rồi tiến thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống.

“Nhược Hàm, tôi biết bây giờ đang là kỳ nghỉ của cô, nhưng cô cũng biết chính mình là người nổi tiếng dĩ nhiên sẽ không có được một kỳ nghỉ chính thức cố định nào cả.

Gần đây tôi mới nhận được thông tin từ bên Glamour Melody, họ nói họ rất thích cô và cảm thấy hình mẫu của cô phù hợp với phong cách của họ….”

“Họ muốn hợp tác với tôi tôi?” Nhược Hàm nhếch miệng cười.

“Đây là cơ hội rất lớn đấy. Bên họ còn nhấn mạnh nếu chúng ta ký hợp đồng đại diện thì cô sẽ là đại sứ thương hiệu toàn cầu, chứ không chỉ là đại sứ trong nước hay khu vực thôi đâu.” Trong lời nói của Vương tổng mang theo sự phấn khích, rõ ràng là đang rất trông chờ vào lần hợp tác này.

Vương tổng nói không sai, cơ hội lần này chính là rất lớn. Glamour Melody là một thương hiệu thời trang xa xỉ nổi tiếng của Anh, cũng là thành viên của Liên đoàn thời trang cao cấp. Đối với ngôi sao trong giới giải trí mà nói, giá trị thương hiệu cũng quyết định phần nhiều đến địa vị của ngôi sao đó, không đơn thuần chỉ là tài năng.

Chính vì tầm ảnh hưởng của giá trị thương hiệu, có rất nhiều người nổi tiếng mang danh là diễn viên, ca sĩ nhưng chẳng có chút trình độ nào, vẫn có thể dựa vào gương mặt đẹp đẽ cùng sự nâng đỡ của công ty chủ quản mà độ nổi tiếng không kém gì những người đi lên bằng thực lực.

Cũng là vì thế nên các ngôi sao đều vô cùng coi trọng các hợp đồng đại diện thương hiệu kiểu này. Thế mà khuôn mặt Nhược Hàm lúc này không có biểu cảm gì thay đổi, chẳng mảy may quan tâm đến, cô thậm chí còn ngước mặt lên nghiêm túc nói:

“Tôi có thể không hợp tác được không?”

Doãn Ngọc Dao ngồi bên cạnh sửng sốt, lay lay tay Nhược Hàm ý bảo cô thu hồi lại câu nói vừa nãy.

Vương tổng vẫn luôn biết tính cách Nhược Hàm trước nay đều là như vậy, không thích thì sẽ không làm, cũng lười biếng giải thích lý do. Nhưng lần hợp tác này rất lớn, không thể để cô tùy hứng mãi được.

“Nhược Hàm, cô phải biết đây là cơ hội mà bao người muốn còn không được, đến lượt cô thì lại không muốn. Lần này tôi sẽ không để cô quyết định đâu, cho dù cô muốn hay không, công ty chắc chắn sẽ ký hợp đồng với Glamour Melody. Tôi gọi cô đến đây nói chuyện này chỉ là mang tính chất thông báo thôi, không phải hỏi ý kiến cô.”

Nhược Hàm hờ hững nói: “Thì ra đến cuối cùng vẫn không thoát được số phận bị kiểm soát.”

“Ý cô là sao?”

“Không có gì. Tôi không muốn ký hợp đồng tất sẽ có lý do của riêng tôi. Còn chị cũng có lý do của chị để ký với họ. Vương tổng là chủ của tôi, chị muốn sao tôi sẽ nghe vậy.”

Nhược Hàm nói xong đứng dậy định rời khỏi phòng thì bị Vương tổng gọi lại: “Tôi còn chưa nói xong. Bên họ đã gửi cho cô một thiết kế trong bộ sưu tập xuân hè cao cấp để cô mặc trong sự kiện sắp tới. Ngày mai hàng sẽ về, cô nhớ đến mặc thử.”

“Rõ ràng lần trước chúng ta đã thống nhất sẽ cho tôi từ chối tham gia sự kiện đó, sao giờ chị lại đột ngột thay đổi?” Nhược Hàm tròn mắt nhìn Vương tổng.

“Bởi vì chuyện lần này đều là ngoài dự kiến ban đầu nên không thể không tham gia. Có điều sau sự kiện này tôi sẽ điều chỉnh lại lịch trình cho cô. Cô sắp kết hôn rồi đúng không? Tôi sẽ chuyển thời gian nghỉ ngơi cho cô sang lúc đó, để cô với chồng cô có nhiều thời gian bên nhau hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.