Cuối cùng, Vân Khánh nhờ sự giúp đỡ của Kiến Văn đã tìm được đường rời khỏi khu rừng tàn ác làm nàng bị lạc mấy ngày qua.
Bước một bước cuối cùng, chính thức đã được giải thoát. Vân Khánh sướng rơn, cả người run lên bần bật. Kiến Văn thấy Vân Khánh đột ngột run lên như bị động kinh, hắn có phần lo lắng, cất tiếng hỏi:
– Cô… cô nương… nàng không bị gì chứ…
Thay cho câu giải đáp, Vân Khánh sung sướng nhảy tót lên.
– Tự do rồi!!!
Vân Khánh tiếp tục gào thét:
– Khu rừng chết tiệt, cuối cùng ta đã thoát ra rồi nè! Thấy bổn cô nương lợi hại chưa…
Kiến Văn có chút e ngại, giữ khoảng cách với Vân Khánh, e dè lên tiếng nói:
– Đã rời khỏi khu rừng rồi, chúng ta chia tay ở đây!
Vừa nói xong, Kiến Văn liền quay đầu bỏ của chạy lấy người, Vân Khánh lập tức hoàn hồn, nhanh tay liền nhảy chổm lên níu kéo Kiến Văn lại, luôn miệng ỉ ôi:
– Đại hiệp, nơi này hoang vắng, không gần làng mạc, ta là người từ xa tới, không biết đường xá, ngài bỏ ta ở đây một mình, ta biết đi đâu bây giờ. Lỡ như hổ báo đói bụng tới ăn thịt ta thì sao, còn có sơn tặc, mấy bọn buôn người nữa…
Kiến Văn tối sầm mặt mày, thầm nghĩ:
“Kẻ xấu thật nhiều tới như vậy sao ư?”
Vân Khánh lại càng định chắc trong thâm tâm:
“Bộ dễ gặp người tốt như vậy sao! Tuyệt đối không thể buông tay!”
Đại hiệp, ngài tuyệt đối không thể bỏ ta lại đây đâu…
Giữa không gian yên ắng, một tiếng hét thất thanh vang lên, đánh động cả khu rừng.
————————-
– Thật sự rất là…
Vân Khánh đứng trước cổng làng, mở to mắt nhìn trân trối, Kiến Văn đột ngột nẩy lên cảm giác e ngại, không biết nàng ta sắp lên cơn điên gì.
– … rất là… phi thường quá!!!
Vân Khánh thích thú reo lớn rồi xông vào làng, hết chạy tới gian hàng lại vụt qua gian hàng khác, ngắm nghía hết món này đến món khác, thứ nào đối với nàng cũng thật đặc biệt. Mọi người xung quanh bị hành động kỳ lạ của Vân Khánh làm chú ý, đều hướng mắt tới nhìn nàng.
Vân Khánh đang thích thú xem hàng thì bị Kiến Văn chộp lại, nàng ta nhíu mày khó hiểu nhìn Kiến Văn, đang chơi rất vui mà, tại sao mặt hắn lại đen thui như vậy chứ?
Kiến Văn không nói không rằng, một đường lôi kéo Vân Khánh đi tiếp. Đi được một đoạn, cảm thấy ánh mắt của mọi người cũng không bớt đi, Kiến Văn buồn bực xoay người lại nhìn Vân Khánh. Đến giờ hắn đã hiểu vì sao mọi người vẫn nhìn theo bọn họ chăm chú như vậy, bởi vì, Vân Khánh ăn mặc quá lạ lùng. Trước giờ hắn không chú ý, đến bây giờ mới phát hiện hóa ra Vân Khánh ăn mặc phong phanh như thế, cái áo kỳ lạ của nàng ta bó sát vào người, để lộ cả những đường nét trên cơ thể, đã thế, tay còn không che chắn. Còn cái quần của nàng ta đang mặc… có thể gọi là cái quần sao? Vừa bó sát lại còn lộ ra cả một mảng da như thế???
Vân Khánh khó hiểu nhìn Kiến Văn, mặt hắn đang dần dần ửng đỏ lên như đít khỉ. Đúng thật là người kỳ lạ mà! Quả nhiên… không ai có thể tốt toàn vẹn được. Một người tốt bụng như hắn cũng có khuyết điểm là tính khí kỳ quặc!
Kiến Văn hối hả lấy một cái áo choàng từ trong hành lý của mình ra phủ lên người Vân Khánh. Đột ngột bị một tấm vải to đùng, lại cũ kỹ phủ lên người, Vân Khánh bực bội muốn hắt bỏ, Kiến Văn cuống quýt hét lớn:
– Đừng làm loạn!
– Ngươi có biết nóng không hả?
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Kiến Văn, Vân Khánh đành kềm lòng chịu đựng, dù sao nàng vẫn đang ở tình thế phải nhờ vả người ta, xem như nàng xui xẻo đi.
Kiến Văn nhìn vẻ mặt tức tối, không cam lòng của Vân Khánh như muốn nói hắn đang bắt nạt nàng, hắn cũng không biết làm gì hơn. Dù sao nàng cũng ngoan ngoãn không bỏ cái áo choảng ra là được rồi, một chút nữa, cho nàng ăn ngon một chút xem như bồi thường vậy.
Vân Khánh nắm chặt lấy áo choàng, tưởng tượng như đang cấu xé Kiến Văn, rồi đùng đùng bỏ đi trước. Kiến Văn nhìn theo thở dài bất lực, bước chân theo sau.
Vân Khánh cứ thế đi thẳng mãi, một lúc sau, Kiến Văn đột ngột níu nàng lại.
Vân Khánh quay đầu lại lườm Kiến Văn, như muốn hỏi: “lại chuyện gì nữa?”
Kiến Văn thở dài, chỉ tay vào một con hẻm nhỏ, nói:
- Đi hướng này!
Vân Khánh có chút xấu hổ khi biết mình đi lạc đường, vẫn khăng khăng không thèm mở miệng, vùng vẫy thoát khỏi tay Kiến Văn rồi ngang tàng rẽ theo con đường hắn chỉ.
Tình huống như vậy lặp lại mấy lần, đến lần thứ ba, Vân Khánh la oái oái:
- Đường khó đi như vậy, tại sao người không đi trước dẫn đường?
Kiến Văn ngược mặt nhìn trời.
Cuối cùng, cả hai dừng chân trước một căn nhà. Kiến Văn mở cửa hàng rào cho Vân Khánh đi vào, đó là một căn nhà gỗ nhỏ, với một mảnh sân phía trước, có mấy con gà đang đi qua đi lại tìm mồi, mọi thứ được sắp xếp khá gọn gàng, sạch sẽ.
Trong lúc Vân Khánh còn đang quan sát xung quanh nhà thì Kiến Văn đã bỏ đi đâu đó, một lúc sau hắn từ bên trong đi ra, mang theo mấy bộ quần áo cũ.
- Đây là y phục cũ của mẹ ta, nàng hãy thay thứ kỳ quặc trên người ra đi.
Vân Khánh bước tới đưa tay lấy y phục, cái áo choàng không còn gì giữ lại nên tuột xuống trước mặt Kiến Văn, lần nữa mặt hắn lại đỏ như dít khỉ. Kiến Văn hốt hoảng quay người đi, lắp bắp nói:
- Nàng... nàng... mau thay y phục đi!
Vân Khánh nhìn hành động của Kiến Văn, chợt hiểu ra là hắn đang xấu hổ vì y phục của mình, bật cười lớn.
- Đây là y phục rất thịnh hành ở chỗ của ta đó. Ngươi xem có đẹp không...
Kiến Văn có cảm giác Vân Khánh đang múa may sau lưng mình, mặt lại càng đỏ dữ dội, chỉ thiếu khói xì ra hai bên tai.
Vân Khánh cảm thấy chọc Kiến Văn nhiêu là đủ rồi, thôi không cười nữa. Lỡ để hắn đổi ý không giúp mình nữa thì rất phiền.
Kiến Văn cảm giác Vân Khánh đã đi ra sau phòng rồi thì mới tỉnh táo lại, vừa nhút nhít, đôi chân bủn rủn muốn té ngã.
Lúc này, hắn mới ý thức được một vấn đề:
“Tại sao lại dẫn nữ nhân kỳ quặc đó về nhà?”
Kiến Văn càng lúc càng đen mặt, hắn đã thấy nàng bám người tới cỡ nào rồi, bây giờ nàng có chịu buông tha cho hắn hay không?
Càng nghĩ càng sợ hãi...