“Tinh Yên” tâm trạng rối ren, muốn trốn tránh mọi người ra ngồi thẩn thờ ở một góc trong sân nhỏ.
– Uyển… Uyển Nhã tiểu thư…
Giọng Thụ Nhân lí nhí gọi, “Tinh Yên” chầm chậm quay đầu lại nhìn hắn.
Một thư sinh gầy gò, yếu ớt tới mức những tưởng chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua cũng có thể bị cuốn đi, ngũ quan hắn không tệ nhưng cũng không có đặc điểm gì nổi bật khiến cho người khác nhớ tới, hơn nữa, bản tính rụt rè, nhút nhát của hắn cũng không được người ta xem trọng. Quan sát hồi lâu, nàng vẫn không nghĩ được vì sao hắn lại được người đó xem trọng như vậy?
Mãi không thấy người đối diện lên tiếng, Thụ Nhân lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, hắn cảm giác nàng đang cô độc, hắn muốn an ủi nàng nhưng hắn thật không biết làm cách nào để không làm nàng chán ghét. Bâng khuâng một lúc, Thụ Nhân đánh liều bước tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh “Tinh Yên”, “Tinh Yên” dường như cũng không có ý muốn đuổi hắn đi, hoặc nói là bỏ mặc hắn thì đúng hơn.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, cả hai không ai nói một tiếng nào. Thụ Nhân càng lúc càng gấp gáp quơ quào tay chân không biết nên làm cái gì cho đúng.
Khi Thụ Nhân sắp bị căng thẳng đến hỏng đầu óc thì người bên cạnh đột ngột lên tiếng nói:
– Công tử có thích cuộc sống của mình hay không?
Thụ Nhân bất giác nghe nàng mở lời thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn không hiểu ý nàng muốn nói gì.
– Tiểu… tiểu thư…
“Tinh Yên” không nhìn hắn, đôi mắt vẫn thủy chung ngước lên bầu trời đầy sao, xa xăm khôn cùng.
– Công tử hãy kể về cuộc sống trước kia của công tử và ta sẽ kể câu chuyện của ta, được chứ?
Thụ Nhân ngỡ ngàng một lúc rồi ồ lên như vỡ lẽ ra, hắn đưa tay lên gãi gãi đầu ngẫm nghĩ:
– Cuộc sống của tiểu sinh ư? Thật ra… ngoại trừ đọc sách và đọc sách ra thì tiểu sinh cũng không có điều gì đặc biệt…
Thụ Nhân không biết nói gì nữa lại im lặng, “Tinh Yên” vẫn thờ ơ như cũ, không mảy may lay động.
– Thật ra… trước kia tiểu sinh cũng đã từng có cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác…
Trước mắt Thụ Nhân, ký ức sâu kín trong lòng hắn như đang tái hiện lại trước mắt.
– … Ngày đó, gia đình tiểu sinh rất nghèo, tiểu sinh còn nhớ lúc đó trong nhà gạo không đủ ăn, rất nhiều lần tiểu sinh theo phụ thân lên núi đào khoai… những ngày tháng đó thật sự rất… hạnh phúc…
Giọng của hắn càng lúc càng nhỏ lại, “Tinh Yên” biết hắn đang chìm vào ký ức của mình, lần nữa tận hưởng hơi ấm còn vương lại trong đó.
Thụ Nhân mãi hồi lâu mới tỉnh dậy từ trong suy tưởng, hắn nhớ đến Uyển Nhã, à không, bây giờ đang là “Tinh Yên” đang ngồi cạnh mình. Sao hắn lại có thể quên mất nàng kia chứ, không biết… nàng có giận không?
Thụ Nhân len lén nhìn sang “Tinh Yên” đang ở bên cạnh, hoàn hảo là nàng vẫn không tỏ thái độ gì, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhỏm rồi lại giật bắn mình, tự hỏi: chẳng lẽ câu chuyện của mình nhàm chán đến mức nàng không màng quan tâm?
“Tinh Yên” không đưa mắt nhìn Thụ Nhân lấy một lần, nàng khẽ mấp máy môi, nói gì đó nghe không rõ, hồi lâu mới phát thành tiếng:
– … ở nơi đó, mọi người không lo bị đói… ở đó, tất cả mọi người đều được hạnh phúc… những đứa trẻ ở bên cạnh gia đình mình, nữ nhi cũng được đến trường, không có đau khổ, còn có rất nhiều, rất nhiều thứ… đặc biệt…
Thụ Nhân kinh ngạc nhìn “Tinh Yên” hồi lâu, bất giác hỏi:
– Tiểu thư không thích cuộc sống của mình sao?
“Tinh Yên” bị câu hỏi bất ngờ của Thụ Nhân làm chấn động, mày ngài khẽ nhíu nhưng lập tức liền trở lại bình thường như không có gì xảy ra nhưng đôi tay ở dưới tay áo không tự chủ mà nắm chặt lại.
Thụ Nhân nhận ra sự vô lễ của mình, lắp bắp nói:
– Tiểu sinh xin lỗi! Xin lỗi đã mạo phạm tiểu thư! Mong tiểu thư đừng để tâm…
Nói mãi mà không thấy “Tinh Yên” phản ứng gì, Thụ Nhân im miệng, hồi lâu vẫn không nhịn được, to gan phát biểu:
– Tiểu sinh xin lỗi! Xin lỗi đã mạo phạm tiểu thư! Mong tiểu thư đừng để tâm…
Nói mãi mà không thấy “Tinh Yên” phản ứng gì, Thụ Nhân im miệng, hồi lâu vẫn không nhịn được, to gan phát biểu:
– Dù thất lễ nhưng tiểu sinh xin cả gan nói!
“Tinh Yên” liếc mắt nhìn Thụ Nhân.
Thụ Nhân chần chừ, nghẹn đến đỏ rần mặt, lớn tiếng nói:
- Bất cứ nơi nào, dù tốt đẹp tới đâu cũng không thể hơn được nơi chôn nhau cất rốn của mình. Ở vùng đất này, dù nghèo khó, cằn cỏi nhưng đây là nơi chan chứa tình cảm nhất, nơi mang tình cảm mà không đâu có thể cho chúng ta được!
Thụ Nhân nói một hơi dài rồi dừng lại thở hổn hển. Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của “Tinh Yên” dành cho mình, hắn khẽ nuốt nước bọt, tiếp tục nói rằng:
- Tiểu thư, dù thời gian tiểu sinh sống tại Triệu phủ không lâu, nhưng tiểu sinh được hiểu đôi chút về con người Triệu viên ngoại và Triệu phủ, Triệu viên ngoại là một người phúc hậu, luôn giúp đỡ những người bất hạnh, tiêu biểu chính là tiểu sinh đây! Khi phụ mẫu tiểu sinh mất, Triệu viên ngoại đã chủ động tìm đến, nhắc lại lời hẹn xưa và cho tiểu sinh nơi nương tựa, còn tạo điều kiện giúp tiểu sinh tiếp tục ăn học! Triệu phu nhân là người đức độ, nhân phẩm không có gì để bàn cãi, Triệu tiểu thư lại đoan trang, hiểu hậu... Tiểu sinh không biết nơi mà tiểu thư nói tới có điều gì tốt đẹp nhưng có một điều tiểu sinh đoán chắc, một gia đình tốt đẹp như Triệu gia không phải nơi nào cũng có được...
“Tịnh Yên” trơ mắt nhìn Thụ Nhân, mở miệng nói:
- Ngươi... liệu có biết mặt trái của nó không?
Thụ Nhân ấp úng, sau phút bâng khuâng lại nói:
- Vậy làm sao tiểu thư dám chắc rằng nơi đó mọi điều đều tốt đẹp?
Thụ Nhân cảm giác mình sắp điên lên rồi, nếu không, làm sao hắn có thể ăn nói sằng bậy như nãy giờ được? Nhưng hắn không thể bắt bản thân mình ngừng nói được.
- Tiểu thư dám chắc mọi chuyện đều tốt đẹp như tiểu thư đã tưởng tượng sao? Nếu thật sự tốt đẹp như thế...
Thật sự tốt đẹp như thế, tại sao con người gọi là “Tinh Yên” ấy lại muốn rời đi, lại sẵn sàng rũ bỏ mọi chuyện liên quan đến mình, trải sẵn đường cho một người xa lạ thay thế cô ấy? Nếu thật sự tốt đẹp như thế, chẳng phải Vân Khánh cô nương vẫn có nỗi niềm riêng hay sao...
- Uyển Nhã tiểu thư...
- Đủ rồi!!!
“Tinh Yên” đột ngột hét lên cắt ngang lời của Thụ Nhân.
- Ta không phải Uyễn Nhã...
“Tinh Yên” cúi ngầm mặt xuống, đôi vai vì kích động khẽ run lên từng hồi. Thụ Nhân tiến tới muốn an ủi nàng, “Tinh Yên” đột ngột ngẩng đầu lên, gương mặt giàn giụa nước mắt, nói:
- Ta không xứng đáng với cái tên ấy...