“Diễm công, là loại đồ vật như thế nào?”
Tạ Sâm quay đầu liếc Ôn Duyên một cái, hắn tựa như dùng ma thuật lấy từ trong người ra một gói thuốc lá, xung quanh bôi đen, Ôn Duyên chỉ mơ hồ cảm giác cấu tạo hộp kia làm từ kim loại, hình dạng như hộp Cuboit (*) bình thường, nhưng động tác của Tạ Sâm làm Ôn Duyên không nhịn được mở trừng mắt. Chỉ thấy đối phương đem nắp hộp mở hé ra, ngậm lấy một điếu thuốc, đem tàn thuốc để ở chỗ hở miệng hộp, lặng yên không một tiếng động, điếu thuốc ngậm trong miệng cư nhiên bốc cháy! Ánh lửa trần bi trong đêm, phá lệ chói mắt.
Đây là nguyên lý gì? Có phần giống với yên khí? Trực giác của Ôn Duyên mách bảo đồ vật của Tạ Sâm không yêu cầu nạp điện hay thứ gì khác, tóm lại trên người đối phương có rất nhiều đồ vật thần bí, hắn căn bản cố gắng đặt câu hỏi cũng không có, bởi vì toàn thân đối phương đều đáng ngờ!
“Tinh, khí, thần ba thứ này cậu lý giải như thế nào?”
(Jeje: Lúc đọc tới đây mình đã phải chạy ngược lại xem tag truyện để chắc chắn đây là mạt thế dị năng chứ không phải huyền huyễn hay tu chân =)))))
Ôn Duyên nhìn Tạ Sâm ngậm thuốc lá phun ra một ngụm khói, sau đó hướng chính mình hỏi vấn đề như vậy, hắn mơ hồ cảm thấy vấn đề mình hỏi đối phương khi nãy và vấn đề này ít nhiều có chỗ liên hệ với nhau, nhưng trong nhất thời vẫn không nghĩ thông suốt, chỉ theo bản năng nói: “Tuy rằng đều là những thứ không thể thấy được, nhưng hẳn là có tác dụng quan trọng đối với cơ thể người.”
Tạ Sâm không ý kiến: “Nếu dùng phương pháp của khoa học hiện đại giải thích, lấy nhân vi lệ, tinh chính là hạt sinh mệnh hữu hình cơ bản, phần lớn trong trạng thái chất lỏng. Chỉ là, cho dù là tinh của nam nhân hay nữ nhân, đều có thể nhìn được sờ được.”
Loại giải thích cùng với trêu chọc này, làm mặt Ôn Duyên có chút biệt nữu, cái gì ngoạn ý, là giải thích như thế này? Nhưng rõ ràng là thứ như vậy, Tạ Sâm lại có thể diễn giải ra ý nghĩa to lớn đến thế……..
“Khí, là vật chất tinh vi ở trạng thái vô hình, chỉ là nó cũng có khả năng là từ tinh hạt sinh ra dao động mà đến, nó cũng là nguyên tố cơ bản nhất kết cấu nên sinh mệnh cơ thể, là nhìn không được sờ không được. Giống như tên của nó, ở trạng thái khí.”
Ôn Duyên cảm thấy Tạ Sâm dẫn hắn đi vào một thế giới mới…… Hắn nguyên bản cho rằng Tạ Sâm sẽ nghiêm trang tuyên truyền mê tín phong kiến cho hắn, ngẫm lại còn có chút kích động! Kết quả đối phương lại bày ra “Lý luận khoa học hiện đại”.
“Thần…… Sự trao đổi chất, hô hấp, thậm chí hoạt động tâm lý của chúng ta, cùng với suy nghĩ trong đầu đều xem như một loại thần. Nếu phải nói tới, nó giống như một bộ phận được sinh ra từ con người, mới sinh ra đã có sẵn hệ thống điều khiển tự động, năng lực vận hành phi thường ổn định, toàn phương vị điều khiển tự động, từ đầu đến cuối, hồn nhiên thiên thành.”
Ôn Duyên không biết nên biểu đạt cảm tưởng lúc này như thế nào, nguyên lai hắn nhận ra thứ đồ vật quỷ dị này cũng có thể dùng phương thức như thế để giải thích……
“Những thứ phía trên chỉ là một loại giải thích được mọi người tương đối dễ dàng tiếp thu mà thôi, mà mặt khác…….”
Tạ Sâm đem điếu thuốc trong tay tạp hạ khói bụi, mắt hắn nhìn tiệm thuốc ở phía đối diện, ngữ khí có chút mơ hồ nói: “Tinh bẩm sinh là sinh ra đã có sẵn, cũng có thể xưng là ‘ nguyên tinh ’, là người bản mạng tinh hoa. Còn thiên tinh…….” Tạ Sâm quay đầu, khóe miệng mang theo một chút độ cong, “Chính là khi hai người hành sự, thân phun ra hoặc chảy ra……. Tinh dịch.”
Nhìn sắc mặt Ôn Duyên banh ra đến gắt gao, Tạ Sâm vừa định cong khóe miệng lên, sau đó kinh giác trước phản ứng của chính mình, hắn lập tức quay đầu đem điếu thuốc ngậm đến khóe miệng, tiếp tục nói: “Tiên thiên chi khí cũng là sinh ra đã có sẵn, cho nên xưng là ‘ nguyên khí ’. Nguyên khí ‘khí’ của thời viễn cổ là thượng vô hạ bốn lướt nước, 【 khí 】, lý giải là vô cực. Nó so với vật chất sở hữu năng lượng đều tinh tế hơn. Hạ bổn lướt nước đại biểu chính là hỏa, cũng chính là bẩm sinh nguyên hỏa, loại hỏa này là lực thúc đẩy sinh mệnh, giống như lời đồn đại đi đường trong đêm không cần quay đầu lại, bởi vì trên vai có hai thanh hỏa, đó chính là khí. Rồi sau đó thiên khí còn lại là khí hô hấp, là không gian vũ trụ ngoại tại khí, nhưng đối với sự sinh tồn, bất luận ngoại tại nội tại, chúng nó đều là không thể thiếu.”
Ôn Duyên cả người đều ngây dại, hắn đột nhiên cảm thấy, người biết nhiều thứ như Tạ Sâm, thoạt nhìn……..
“Thần là có thể từ tinh cùng khí thay đổi được mà ra, hậu thiên chi tinh khí ngưng tụ thành bẩm sinh chi tinh khí, nguyên tinh bồi bổ, sinh mệnh người liền có thể trước sau bảo trì ở trạng thái thanh xuân toả sáng tốt nhất.”
Ôn Duyên nhanh chóng trấn định lại tâm thần, hắn đột nhiên giương mắt nhìn về phía xe của bọn họ, cơ hồ theo bản năng mà mở miệng nói: “Cho nên cái thứ ‘diễm công’ kia, chính là một loại công pháp có thể cướp đi tinh khí thần của người khác? Là một loại công năng đặc dị? Giống như thải dương bổ âm? Là dạng này sao?”
Tạ Sâm lại cắn đầu lọc, hơi hơi nheo lại đôi mắt nói: “Không sai biệt lắm đi. Nhưng thứ này…….. Nào có thể coi là công pháp………”
Nói tới đây hắn dừng một chút, nghiêng đầu liếc Ôn Duyên một cái, “Chỉ là đối với với người như cậu vậy, hiệu quả đích xác không tồi.”Cái gì mà “người như cậu vậy”, Ôn Duyên khóe miệng giật giật, nhưng cũng biết thời điểm ở trong xe chính mình suýt chút nữa cũng mở miệng ra nói, lập tức đành phải nhấp miệng không kêu một tiếng.
“Thế giới này không đơn giản như cậu lý giải, cũng hoàn toàn không huyền huyễn như tôi miêu tả, diễm công không phải kinh thế tuyệt học, nhưng cũng không phải ai cũng đều có thể học, chỉ có nhân tài thiên phú mới có thể học được nó. Loại thiên phú này…….. Giống như các người cho rằng, âm thanh của một người nào đó thật dễ nghe, hoặc cho rằng đôi mắt, ngón tay, chân, thân thể bọn họ bất luận cái gì cũng thật đẹp, đây là thiên phú bẩm sinh. Thiên phú này, nếu như không có người hướng dẫn cùng khai phá năng lực, cũng chỉ có tác dụng hấp dẫn người khác, nhưng nếu được chỉ dẫn khai thác tối đa, chúng nó sẽ phát huy hiệu quả, thường thường rất kinh người.”
Ôn Duyên cảm thấy, bất luận là trong sách hay bên ngoài, chỉ sợ đây là lần Tạ Sâm nói chuyện nhiều nhất đi, nhưng hắn hiện tại không có tâm tư suy nghĩ, bởi vì nghe Tạ Sâm nói xong, hắn lập tức liền liên tưởng đến những người khác, lớn lên cũng không tính là xinh đẹp tuyệt đỉnh, nhưng vẫn nằm trong tầng lớp cao cấp trong giới minh tinh, bất luận là nam hay nữ.
“Chỉ là, cái gì có lợi ắt có hại, được càng nhiều trả giá càng lớn. Diễm công có thể cho bọn họ thanh xuân lâu dài cũng dung mạo bất hủ, nhưng người tu luyện diễm công, lục dục so với người bình thường vượt qua gấp mấy lần. Đối với con người, vật cầu mà không thể có được sẽ thống khổ, bọn họ cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều ở trong tình trạng này.”
Ôn Duyên yết hầu không tự giác liền nuốt nuốt, ngoan ngoãn, lục dục vượt qua người thường mấy lần? Tuy rằng hắn nói không nên lời lục dục rốt cuộc là đạo gì, nhưng không phải mọi người đều nói ‘dục’ mới là căn nguyên khiến người thống khổ sao? So với người bình thường vượt qua mấy lần, tuy rằng không phải lý giải thực sự, nhưng hắn vẫn là không hiểu ra sao!
Nhìn Ôn Duyên mặt mày suy tư, Tạ Sâm lần đầu tiên rất có kiên nhẫn nói: “Còn có cái gì muốn hỏi?”
“Vậy còn cậu? Trời sinh? Vẫn là sau mạt thế mới kích phát? Cậu yêu cầu trả giá thứ gì?”
Vấn đề của Ôn Duyên làm Tạ Sâm ngây người ra một chút, nhưng cũng trong một chốc, hắn không nhìn Ôn Duyên, mà đem tàn thuốc nhẹ nhàng dập tắt. Ôn Duyên mới vừa cảm thấy buổi tối thời tiết có hơi lạnh, chỉ nghe Tạ Sâm chậm rãi mở miệng nói: “Lát sau trở về đừng rời khỏi phạm vi tầm mắt tôi, bất luận tình huống gì.”
Lời nói Tạ Sâm thốt ra làm Ôn Duyên có điểm ngơ ngác, hắn theo bản năng nói: “Vì cái gì?”
Tạ Sâm: “Lúc trước không biết rõ ràng vì cái gì cậu lại không chịu ảnh hưởng tôi, cho nên chỉ có tôi có thể quyết định khi nào giết cậu.”
Ôn Duyên nhìn nam chính vừa nói xong đã bỏ đi, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác đổ mồ hôi lạnh sau lưng.
Là hắn bảo mình hỏi! Kết quả hỏi tới vấn đề này lại như đột nhiên động kinh! Bệnh tâm thần a?!
Hắn cũng thật ngu xuẩn! Nam chính tâm tình hơi tốt phổ cập kiến thức khoa học cho hắn một chút, hắn cư nhiên liền cảm thấy nam chính là người dễ nói chuyện! Nhưng này thật sự không thể trách hắn a…… Bởi vì có đôi khi nhập thần, một khắc không cẩn thận liền sẽ đem tính cách nam chính trong 《 Mạt thế thánh quang 》liên tưởng đến trên người Tạ Sâm, tuy rằng giờ khắc này hăn vô cùng tỉnh táo hiểu ra, những cái đó có lẽ cũng chỉ là vì hắn không lĩnh hội được thâm tàng ý nghĩa của tác giả, vô luận thế nào cũng là do hắn suy tưởng ra!
Tác giả đại đại, ta vì hành vi nông cạn đang xấu hổ đi chán ghét thánh mẫu hướng ngươi xin lỗi không biết còn kịp không! Cầu thánh phụ nam chủ a đại đại! Cầu chân · thánh phụ a!! Đại đại QAQ!!
Ôn Duyên mặt vô biểu tình nhưng trong lòng đã khóc thành sông đi theo sau Tạ Sâm, thời điểm hai người bọn họ ra đến xe, Cốc Vân Phi cùng Ngô Mộng từ phòng thuốc bước ra, thấy Tạ Sâm “xuống xe”, không đợi liền tiến lên đỡ, chỉ thấy Tạ Sâm vô cùng tự nhiên đem cánh tay đặt trên vai Ôn Duyên, thoạt nhìn một nửa trọng lượng cả người đều áp lên rồi.
Như vậy đột nhiên dựa sát làm Ôn Duyên lảo đảo một chút, sau khi lấy lại tinh thần hắn theo bản năng nhanh chân túm chặt cánh tay Tạ Sâm, nhưng mà hoàn hồn lần thứ hai, cũng không biết có phải do nam chính đe dọa hay không, hắn giống như điện giật buông một tay, kết quả không đợi cánh tay buông ra, đã bị Tạ Sâm quơ một cái bắt lại.
Ôn Duyên toàn bộ tay phải trừ bỏ ngón cái bên ngoài bốn ngón tay còn lại, đều bị Tạ Sâm nắm ở trong tay, tay hắn lòng bàn tay bao lấy các ngón tay bên trong, mà cánh tay Tạ Sâm đặt trên vai hắn, cho nên giống như tư thế nắm đồ vật bình thường, cách nắm như vậy, làm Ôn Duyên cảm thấy, trong lòng, giống như có thứ gì, hung hăng mà run rẩy.
Phía trước vài người đang thấp giọng nói gì đó, còn có việc tìm kiếm vật tư, Ngô Mộng cũng không rảnh chú ý tình huống bên này của Tạ Sâm. Ôn Duyên bị Tạ Sâm giống như cả người ôm vào lồng ngực, hắn biết rõ nam chính không phải loại ý tứ kia, chính là không biết vì cái gì, hắn cũng không biết vì cái gì, tâm tình là phù phù phù phù kịch liệt mà nhảy đến không xuống được.
Tay phải chỉ cần có một chút ý đồ trốn thoát, đối phương liền sẽ không tiếng động càng thêm nắm chặt, hắn không nhìn thấy biểu tình của Tạ Sâm, bởi vì Tạ Sâm so với hắn còn muốn cao hơn nửa cái đầu. Loại cảm giác áp bách từ người cao to hơn hắn rất ít khi trải qua, đối diện nhiều người đứng như vậy, chỉ cần vừa quay đầu lại liền sẽ nhìn thấy hình thức ở chung kỳ quái giữa hai người bọn họ, Ôn Duyên đáy lòng khẩn trương đến phải run lên, loại tư vị quỷ dị chưa từng nếm qua này, làm hắn trong lúc nhất thời chỉ biết theo bản năng giảm nhẹ hô hấp, đến thở mạnh cũng không dám.