Hạo Vương Truy Thê

Chương 12: Chương 12: Động tâm (2)




Mặt trời ngày một vươn cao hơn, thế nhưng trong khu rừng âm u và bị chướng khí bao phủ thì dường như không thể nhận ra điều đó. Với nơi này thì bên ngoài thế nào dường như chẳng ảnh hưởng nhiều đến nó….Chính vì đặc điểm mờ ảo….âm u này mà nơi đây có thể xem như cái bẫy chết người nếu có ai đó lỡ chân bước vào. Thế nhưng những đặc điểm đó cũng chẳng thể ảnh hưởng gì đến một kẻ chẳng thấy gì như Quân Viễn lúc này…Thứ làm hắn hoang mang lo lắng không phải khu rừng….mà là tính mạng người con gái đang trong vòng tay hắn.

Bình ổn lại tâm tình của bản thân, Quân Viễn cố dồn hết chuyên chú vào những giác quan còn lại mà hắn có được thay cho đôi mắt. Hắn cố gắng chuyên chú vào đôi tai và cố phân biệt các mùi hướng mà nơi này có ….Sau khi cảm nhận được những thứ xung quanh nơi này, Quân Viễn bình thản ngồi xuống cạnh Tiểu Sát, hắn thận trọng xem lại mạch tượng của nàng. Đôi mày Quân Viễn nhíu chặt….Hắn quay lại phía sau, hướng đến một cái cây cao có tán rậm rạp gằn giọng.

- Thanh Thanh muội còn muốn ở đó đến khi nào??? Mau ra đây giúp ta một tay….Chẳng biết nàng ấy đã ở đây từ khi nào, thế nhưng hắn cũng chỉ vừa phát hiện ra nàng ấy.

- Hạo ca ca…huynh…thật sự không thấy đường à??? Sao biết muội trên này??? Uyển Uyển nhảy xuống từ tàng cây đó đôi mắt ánh lên vẻ thích thú… Nàng mỉm cười tinh nghịch huých nhẹ Quân Viễn.

- Mà nè…huynh thật sự Yêu Tiểu Sát cô nương này rồi đúng không???….Ta chưa từng thấy huynh hoảng loạn hay luống cuống bao giờ….Nhưng vì nàng ta mà huynh bối rối đến hai lần ….Hì…hì…Xem ra huynh cũng như ta bị chữ tình làm đầu óc quay cuồng choáng váng…. Uyển Uyển thích thú với những gì vừa chứng kiến…Thì ra Hạo ca ca, một kẻ được mệnh danh là dù trời có xập cũng không phải việc của hắn. Nay lại thay đổi sắc diện, trở nên lúng túng vì một tiểu nữ nhân. Nàng chẳng qua muốn đổi gió….nên đến nơi này ngủ…không ngờ lại tình cờ phát hiện được một việc thú vị đến vậy ….Uyển Uyển đưa mắt nhìn Tiểu Sát mà hắn đang ôm trong tay đôi môi nàng ta tím ngắt, sắc mặt trắng bệch….

- Muội còn đùa sao??? Còn không lại đây giúp….Nơi này là nhà của muội, vậy hẳn muội phải có thuốc giải…còn không mau đưa giải dược đây….Thập Thất có bề gì xem ta tính sổ với muội thế nào….Quân Viễn gằng giọng đe dọa

- Huynh tính làm gì chứ…???Đánh muội sao??? nên nhớ muội là phụ nữ có thai đó…đừng có dại mà đụng vào, một xác hai mạng à nha…Uyển Uyển chạy sang đỡ lấy Tiểu Sát thế nhưng nàng cũng không thua kém lên mặt.

- Vậy muội tin ta lột da sạch bọn thú cưng kia của muội không sót một con nào trong cốc này hay không???

- Đừng nha… Hạo ca ca….huynh thật là dã man….Uyển Uyển vội vàng móc trong túi ra một viên giải dược đưa vào miệng Tiểu Sát….Giải dược vừa vào miệng, sắc mặt của Tiểu Sát lập tức khôi phục vẻ hồng thuận tươi tắn.

- Huynh đừng chỉ lo quan tâm đến nàng ta…Bản thân huynh thì sao hả? Mắt của huynh nếu không nhanh tìm giải dược hẳn sẽ không thể nhìn được nữa ….Uyển Uyển thở dài nói.Nàng cúi xuống giúp Quân Viễn đỡ Tiểu Sát lên lưng hắn rồi đi trước dẫn đường cho bọn họ.

Ngũ độc giáo nhà nàng tuy hay dùng độc, nhưng độc dược bọn họ dùng toàn đi mua của Độc vương bên Độc Vương Cốc, thế nên chế giải dược nàng dĩ nhiên không biết…. Sở dĩ có thể làm ăn lâu dài với Độc vương của Độc vương cốc vì trong Mặc Huyền Cốc của nàng có thiên thời địa lợi. Quanh năm bao phủ bởi chướng khí, rất thích hợp trồng độc dược cùng nuôi xà độc.

- Lo cho nàng ấy trước….mắt của ta có thể từ từ chữa trị….cùng lắm thì ta không thể nhìn được thôi mà….dù gì thì ta cũng bắt đầu quen với bóng tối rồi….Quân Viễn nói một cách nhẹ như không, cứ như việc có nhìn thấy hay không cũng chẳng quan trong với hắn.

- Hừ…huynh đúng là….Việc gì cũng bình thản như không cho được…..Nếu không phải biết tính hắn vốn như vậy Uyển Uyển sẽ tức chết với hắn thôi….

Uyển Uyển giúp Quân Viễn đưa Tiểu Sát trở về căn nhà tranh sau rừng trúc. Khi bọn họ ra khỏi khu rừng thì mặt trời đã trở nên gay gắn hơn. Dù đón nhận họ là Ánh nắng gay gắt của buổi trưa nóng bức nhưng Quân Viễn vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn cả người. Đặt Tiểu Sát nằm xuống đám lá tre trên đất, Quân Viễn tỷ mỉ sửa lại cái áo trải phía trên đám lá.Còn Uyển Uyển lặng lẽ quan sát Tiểu cô nương đã chiếm giữ được trái tim Hạo ca ca của nàng. Tuy bọn họ đã ở chung khá lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thực sự nghiêm túc ngắm nhìn nàng ta. Tiểu Sát có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, dung mạo nàng ấy không thể xem là sắc xảo động lòng người, mà chẳng qua chỉ có thể tạm xem là thanh tú. Ánh mắt dừng ở đôi mày lá liễu và hàng mi dài cong vút đang nhắm nghiền kia, khóe miệng Uuyển Uyển chợt cong lên….ít ra nàng ấy cũng có một đôi mắt đẹp. Đôi mắt ấy càng đẹp hơn khi giao chiến, khi ngỡ ngàng nhận một chưởng của nàng, và cả khi tức giận. Nhưng đáng tiếc Hạo ca ca nhà nàng đâu có thấy được vẻ đẹp đó, vậy huynh ấy thích nàng ta vì cái gì nhỉ???

- Thanh Thanh…muội có nghe ta nói không hả??? Quân Viễn ở một bên bực mình mắng. Muội muội này cũng thật là…chẳng biết là đang suy tư cái gì nữa…..

- Ờ huynh nói gì??? Uyển Uyển giật mình trả lời hắn…..

- Muội trông chừng nàng ấy một lát….ta ra suối bắt cá về nấu cháo cho Thập Thất…. Quân Viễn thở dài nhắc lại….Uyển Uyển nhanh nhẹn gật đầu…sau đó lại nhớ ra hắn mắt hắn không thể nhìn thấy nên quay sang trả lời hắn….

- Ừm huynh đi đi….nàng ấy cứ để ta lo….Uyển Uyển vừa nói vừa gật đầu cam đoan….Hiện giờ nàng ấy cũng xem như nghĩa tẩu của nàng….Tính ra thì Hạo ca ca có ơn với nàng, chăm sóc Nghĩa tẩu cũng là việc nên làm mà…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.