Trên đường về bước chân củaTrương Đình Nhungcó hơi loạng choạng, cảm giácgiống như mình đã quay tay trước cái TV nhỏ cỡ chừng bàn tay kia suốt cả ngày trời vậy.
Trương Đình Nhung vỗ vỗ đầu,coi đây là di chứng của việc say rượu,về tới tiệm, Trương Đình Nhungliền kể lại những gì mình đã trải qua trong ngày hôm nay một cáchtự nhiên.
Hôm nay Lý Nghị cũng có mặt ở đây,chủ tiệm nàybình thường luônlàmười năm mới gặp mặt một lần, kỹ thuậtcủa bọnTrương Đình Nhungđều từ một tay anh ta dạy ra,mọi ngườivô cùng kính trọngvị xưởng trưởng đại nhân ôn hòa lạicó tài nghệ cao siêu này. Vương Minhtừng lén nói vớiTrương Đình Nhung, kỹ thuậtcủaxưởng trưởng đừng nói sửa xe,đến cảsửa máy bay xetăng đềukhôngthànhvấn đềluôn, không biếttạisao lạimở một tiệm sửa chữa rồi làm việc ở nơi không được tính là thành phố nhộn nhịp như này. Nghethấy chuyệnTrương Đình Nhungđã trải qua,khóe miệng Lý Nghị cong lên nở nụ cười rất khó nhận ra,sau đóliền đimất tăm.
Lưu Đại Hảilại vô cùng ước ao với vận may củaTrương Đình Nhung.
Nhìnbộ dángvui sướng hài lòngcủaTrương Đình Nhung, Vương Minh thực sự rất muốnkhui đầu anh ra coi thửcó phải ở bên trong toàn là dầu máy hay không! (cơ hữu 0vO) Mợ nóđây chínhlà điển hìnhcủa đầu óc ngu si tứ chi phát triểná,lúcvề còn nói mình uống nhiềunên chân nhũn ra nữa, sợ làsắpbị hồ ly tinh kia hút khô rồiđi. (hồ ly tinhnào đó đangsay sưabên chiếc áo cộc dính đầy cái gì gì đó củaA Nhungthìhắt hơi một cáithật mạnh!)
Thựcsựloắng quắngvìchỉ số thông minhcủa tên này mà!Vương Minh hận hậnnghĩ: Nếu như, nếu nhưloài người đều sở hữu loại đầu óc kiểu này,cậu,cậu... tình nguyện... Mợ nó thề không dámyêu đương bậy bạ đâu,đây chính là chuyện liên quan đến tính phúc sau này đó nha! Tiểu thụ Vương Minhcắm tức đứng dậy, lôi Trương Đình Nhung đi rasân sau.
“Sao vậy sao vậy,nhìn chú em bây giờ lạ quá nha!” Trương Đình Nhungvô cùngbuồn bực.
Vương Minh cân nhắc một chút: “Ừm, Nhung ca,anh thấy ông chủ Ônkianhư thế nào?”
Vừanghe người khác nhắc tới Ôn NhiễmTrương Đình Nhunglập tức lộ ra nụ cười ngốc hồ hồ: “Ông chủ Ôntốt lắm nha, lớn lênđẹp traikhông nói, đốixử vớinhân viêncũng tốt nữa,anh làm không xongcôngchuyện cũng không có bị trừ tiền lương, nếu như saunày anhcóthất nghiệp nhất định phảiđếncông tycủa anh ấy làm,cáikhác khôngnói, làm bảovệ cũng được nha. Đúngrồi,ông chủ Ônnấu cơm ngon lắm, mẹanh còn nấu không ngon bằng ảnh nữa đó...”
Thoáng chốc Vương Minhcảm thấy bị sét đánh ngang đầu, khóe miệngnhịn không được giật giật,khen đối phương không khác gì một đóa hoa kiểu này,bộ dáng y như khoe bà xã vậy á, Nhung caanh vẫn còn là một thẳng nam sao? Ông chủ Ônđúng là tấm gương sáng của tui mà, mới có mấy ngàymà đã thu phục được tiểu công chất lượng tốt ngoại trừ hơi có mùi ra thì mấy cái khác đều là hạng nhất nhưNhung cađây.Chậc chậc chậc, không chừngngười ta còn coi mùi thúi củaNhung calàtình thúnữa đấy(thế giới vĩnh viễn không thiếuvuachân tướng), bất quámuốn khai thông đầu gỗNhung canày cũng quá khó ăn đi,để tui làm người tốt giúp hai người một tay nhe!
“Nhung ca,ừm,em nói với anh chuyện này,anhcũng đừng hỏitạisaonha,anh em với nhau emtuyệt đối sẽ không hạianh đâu. Ngày mai đếnnhà ông chủ kia anh đừng ăn uống gì hết,rồi coi thử ông chủ kia định làm cái gì.”
Lúc nàyTrương Đình Nhungđã nghe ra chút ẩn ý: “Gìchứthằng nhóc này,chúnói ông chủ Ôn kê đơn hạianh à!?” Nóirồi anh liền muốn xắntay áolên đánh cho tên nhóc mở miệng mà không biết cân nhắc nàymột trận.
Vương Minhbị nghẹn một ngụm máu trongcổ họng,còn chưa có gì mà đãchuẩn bị giáo huấnanh em luôn rồi à!
Cậulắc mìnhmột cái rồichạy trốn thật xa, “Rồi rồi rồi,em cũng không có nói như vậy mà, làanh tự hiểu thôi,chỉlà em có lòng tốtkhuyên anh,anh thích nghe hay không thì tùy!” Nói xongliềnphủi môngđi mất.
Đểlạimột mìnhTrương Đình Nhunghừ hừ đầy căm tức: “Tên nhóc thúinói bậy,kê đơn cho ông,cómưu đồ gì được chứ!Làm như ông có thể thất thân như con gái không bằng? (...)” Nóirồi anhcũngđi vềngủ.
Lầnthứ tư Trương Đình Nhung bước vàonhà củaÔn Nhiễmliềncảm thấy cả người khôngthích hợp, nguyên nhân không phải do anh, đều tại nhóc con Vương Minhkia nói bậy, khiến cho Trương Đình Nhung đặc biệt khẩn trương, nếu như Ôn Nhiễm thực sựđưa đồ cho anh,anh có nên ăn hay không đây!
May màhôm nayÔn Nhiễmkhông có đưa đồ ăn hay là nước dưa hấu gì cả, Trương Đình Nhung thở dài một hơiđồng thờicòn mơ hồcảm thấythất vọngnữa.
Quênđicảm giác quái dị trong lòng, Trương Đình Nhungvộilaovàohồ bơi làm việc, bởivìhaingày trước không có làm nên trò trống gì, cho nên hôm nay Trương Đình Nhung đặc biệt đặc biệtdốc lòng làm việc.Mởđường ống,vặn,dán keo, taylấy đồ màkhông cần nhìnvào trong thùngdụng cụ, tùy tiện sờ một cái làđãcó thểlập tức nắm lấy công cụ mình cần,đôi mắtchuyên chú, động tácthành thạo.
Ôn Nhiễmở trên lầu đangdựa vàocửa sổ, nhìn chằm chằmvào người đàn ông ởtrong hồ bơikia,ai cũngnóiđàn ôngchăm chỉ làm việc đẹp trai nhất, Ôn Nhiễm nhìn Trương Đình Nhung làm việc tập trung như vậy, lần đầu tiên cósuy nghĩchỉ cầnnhìn như vậykhông làm gì khác cũng được. (con có chắc làlàm vậy không phải là để tiểu công nhà con chảy nhiều mồ hôi một chút để lát nữa cho con nhấm nháp không??)
Chớp mắt một cái đã qua hơn một tiếng đồng hồ, chờđến khiÔn Nhiễm phục hồi tinh thần lại mới phát hiệnthì rađã qua lâu như vậyrồi, nháy mắt một cái,yđi xuống lầu,đưachonam nhân đangngồitrên ống nước thởhồng hộcmột ly nước lọc, đương nhiên làđã được bỏ thêm thuốc ở trỏng rồi.
Hiển nhiên Ôn Nhiễmhiểu rất rõ chỉ số thông minh củaTrương Đình Nhung, biếtloại chuyện nhưkê đơn này chỉ có thể làmlần cuối cùng,cứ vậy hoài đương nhiên làđối phươngsẽ nghi ngờ rồi, saunàyphải nghĩ biện phápkhác mới được, bất quá, bây giờ làbây giờ,một cục thịt mỡ bựnhư vậyđang lắc lư ởtrước mắt,bảo cái tên cáo giàÔn Nhiễmnàykhông ăn làm sao cókhả năng chứ.
Trương Đình Nhungđang khát nước muốn chết, nhìn thấyly nước lọc của ông chủ Ôntựa như mưa rào giữa nắng hạn, nhất thời mắt liền sáng lên, Ôn Nhiễmthấy màcườithầm,thật giống một chú chó khi gặp chủ á! Giữa lúc Trương Đình Nhungđịnh nhận lấy ly nước kia uống một hơi cạn sạch, đột nhiênanh lạidừng lại,lờiVương Minh nóivang vọng ở bên tai.
Nếu không, nếu không,cứthử một lầnđi, Trương Đình Nhung do dựtrongchốc lát,sau đó anhhạ quyết tâm, làm bộ lơ đãngđặt ly nướcqua một bên,cười nói vớiÔn Nhiễm: “Còn chút xíu nữa thôi là xong rồi,đợi làm xong tôi sẽ uống luôn.”
Ôn Nhiễm gật đầu, cũng không nghingờ gì,yxoay người trởvào nhà. Trương Đình Nhung xoắn xuýt gần mười phút,cuối cùng cũngyên lặngđổ ly nước kia xuống cống, saukhi trồi lên khỏi hồ bơi,anhnhắm mắt lại, bắt đầu giả bộ ngủ.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên Trương Đình Nhung nghe đượcmột trậntiếng bước chân, có một thân thể ấm áp đến gầnanh, Trương Đình Nhung biếtchắc đâylà Ôn Nhiễm, thế nhưng đối phương không có đánh thứcanh, màlạingồi xổmởbên cạnh,quanửa ngàycũngkhông có động tĩnhgì.
Đột nhiên Trương Đình Nhung cảm thấy có chút khẩn trương, ông chủ Ôn...đang định làm gì đây?
Một giây kế tiếp, Trương Đình Nhungliền biết y muốn làm gì, bởi vìcómột vật ấm áp dán lên bờ môi củaanh,tiếp đó làmộtcái gì đótrơntrượt mềmhồ hồ chui vàotrong.