“Đúng đó, con tu thành hình người lúc nào vậy, lâu như thế mới phát xuân lần đầu!”
Thật ra khi nghe nói trước đây mình không khoẻ là động dục thì Mộ hi đã thoát khỏi trạng thái đờ đẫn rồi, Mộ mở miệng, nói:
“Một trăm hai mươi tám năm trước.”
“Cái gì? Con biến thành hình người hơn một trăm năm mới phát xuân!” Ông ngoại khiếp sợ quay qua ôm vai Mộ Hi lắc lắc, “Xương cốt vẫn còn nhỏ như vậy!”
“… TAT” Mộ Hi không khỏi rơi lệ đầy mặt.
“Vợ của con đó, mau dẫn tới cho ngạch nhìn một cái.”
Mộ: …
“Anh ấy [1]…” Mộ Hi có chút khó xử.
[1] Ngôi thứ ba bên Trung phát âm giống nhau nên nghe phó phân biệt đang muốn nói đến “anh ấy” hay “cô ấy”.
“Sao! Lẽ nào du là nhân loại!” Ông ngoại tức giận đập quải trượng, “Mẹ nó, du muốn kéo thấp chỉ số thông minh một nhà ngạch sao!”
“…” Tuy rằng mấy trăm năm chưa gặp nhưng tốt xấu gì đây cũng là ông ngoại của mình. Mộ Hi lại là một yêu quái tốt truyền thống mỹ đức, nhanh chóng an ủi nói: “Anh ấy cũng là yêu quái!”
Mộ: … Hấp huyết biên bức yêu biểu thị áp lực như núi.
“À à.” Ông ngoại bình tĩnh một chuý, yêu quái vẫn tốt hơn là nhân loại, “Tài đâu?”
Mộ Hi cúi đầu di chuyển một chút, nhẹ nhàng nắm tay Mộ, nguyên bản hậm hực cũng quét sạch.
“…” Con mẹ nó, nhìn thế nay ngay cả hy vọng bị kéo thấp chỉ số thông minh cũng có! Nhất thời ông ngoại thấy thiên hôn địa ám.
“Ai ai, cha, đừng nóng giận mà.” Cậu Mộ Hi —— Con lớn nhất của lão nhân đỡ lấy ông.
“Mẹ ơi ôi! Ngạch lão Thiên gia muốn đoạn tử tuyệt tôn!” Thanh âm khóc gào thảm thiết của lão nhân chấn động tám phương, đám con cháu: … = =
“Cha, cha nói bừa gì vậy! Tám con trai sinh cho cha một ổ mèo con mà, cha xem lần này mang tới đây, Lão Nhị Lão Cửu nhà ta, Tiểu Bát Tiểu Cửu nhà Lão Tam, Lão Đại Lão Tam nhà Tiểu Lục…”
“…” Mộ Hi biểu thị chỉ số thông minh bắt gà hoàn toàn mê man.
“Ngạch là một khuê nữ như thế! Cháu nội với cháu ngoại có thể giống nhau à?!” Lão gia tử biểu thị tâm cũng nát rồi, cảm giác không muốn yêu nữa đâu QAQ.
“Không được đâu, Tiểu Thất à, con theo chúng ta về nhà, đám mẫu miêu (mèo cái) Hoa gia cách vách cũng lớn hết rồi, con cùng bác về nhà, nhất định bác sẽ tìm một người ưng ý cho con.”
Mộ giật Mộ Hi lại từ trong tay đám người kia, lùi ra phía sau, ánh mắt nhìn về phía bọn họ đã mang theo cảnh cáo và địch ý.
Mộ Hi thẹn thùng: Mẫu miêu miêu không phải gu của hắn nha!!!
“Hừ, hỗn tiểu tử!” Ông ngoại hét lớn một tiếng, đập đập quải trượng biến thành một đại miêu đen trắng giao nhau, thân hình đứng lên cư nhiên không thể so với bàn trà thấp bé, bởi vì tuổi già nên lông trê người thưa thớt, ngay cả đuôi cũng trụi.
“Cha đừng xúc động mà!” Bác hô to, thế nhưng đã chậm.
Một khắc trước rõ ràng Mộ đang ôm Mộ Hi, nhưng lúc này hắn lại ở trong một vùng u ám, dõi mắt nhìn đều là mờ mịt, trừ hắn ra không còn vật sống nào khác.
Mộ Hi không rõ chân tướng, vẫn còn không quên thổ tào: “Không phải nói là có chín đuôi à?”
“Soả hài tử này!” Bác gõ đầu hắn một cáo, “Cửu mệnh thuộc về linh hồn, dĩ nhiên không phải hình dáng.”
Mộ Hi ngượng ngùng xoa xoa đầu, mới phát giác được không thích hợp, thế nào ma Mộ vẫn không phản ứng vậy? Thấy tiểu miêu nhà mình bị gõ đầu, dù thế nào thì hấp huyết quỷ lòng dạ hẹp hòi cũng phải hạ thủ dạy dỗ mà!
“Mộ Mộ?” Tiểu miêu đẩy hắn một cái, lại phát hiện toàn thân Mộ cứng đờ không chút phản ứng.
“Hắn bị nhốt kết giới u minh của cha rồi.” Bác thở dài, quay đầu lại quở trách lão nhân, “Cha, tuổi người đã cao, còn làm chuyện phí linh lực như thế, không phải chỉ là một tiểu bối thôi sao!”
“Hiếu khởi, cùng ngạch về nhà.” Ông ngoại biến trở về hình người, cố sức thở hổn hển mấy cái.
“Con không về!” Lần đầu tiên Mộ Hi cảm thấy trong lòng mình sinh ra tâm tình tức giận. “Các người cũng giết con đi, dù sao không có Mộ Mộ, con cũng không sống được đến giờ!”
Mộ Hi ôm Mộ không hề hay biết, quyết tâm chết cũng không buông tay.
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu miêu phát xuân biểu thị ngày mai có thể hoàn truyện rồi, còn có thêm tiểu phiên ngoại… Ai, Mộ tức phụ nhi biểu thị nhân sinh thật sự là chuyển biến bất ngờ = =
~*~