[Harry Poter - Harluc] Người Tình Ánh Trăng

Chương 1: Chương 1




EDITOR: PARK HOONWOO

BETA: BĂNG

- o0o-

“Giáo sư Potter.”

Harry đi qua hành lang tầng ba, nghênh đón hắn là thiếu niên bạch kim, lên tiếng đánh thức hắn từ trầm tư.

Huynh trưởng Slytherin đang tuần tra ban đêm dừng bước, khoé môi kéo lên độ rụt rè cùng vui sướng.

“Buổi tối tốt lành, giáo sư.” Thanh âm trong trẻo của thiếu niên cố tình được ép thấp xuống, tựa hồ như sợ quấy rầy đến những bức họa đang say giấc, đôi mắt xanh xám mang theo ý cười chăm chú nhìn hắn, như loé sáng dưới ánh lửa bập bùng của cây đuốc.

“Buổi tối tốt lành, Lucius.”

Harry ôn hoà mỉm cười, lặng lẽ đè nén cái cảm giác vi diệu dưới đáy lòng xuống khi nói cái tên này ra.

Hắn thật khó có thể liên hệ đứa nhỏ vẫn luôn ôn hoà lễ phép trước mặt này với gia chủ Malfoy lãnh khốc giảo hoạt trong trí nhớ.

Tuy rằng quan hệ của hắn và Malfoy sau chiến cũng không đến mức giương cung bạt kiếm như khi còn đi học, nhưng cũng tuyệt đối không thân thiết đến mức có thể gọi thẳng tên của nhau.

Lucius tự nhiên đuổi kịp bước chân hắn, sóng vai cùng đi với Harry, luôn duy trì khoảng cách đúng mực trong các hành động.

“Ngài có thời gian vào cuối tuần sau không?” Ngữ khí y mang theo mong đợi hỏi “Con hy vọng có thể mời ngài đến tham dự lễ thành niên của mình.”

“A, cuối tuần phải không,” Harry không cảm thấy bất ngờ, chuyện này đã sớm lan truyền khắp trường, hắn kéo dài, trong đầu nhanh chóng tìm từ thích hợp “Ta chỉ sợ ——”

“Giáo sư ——”

Lucius nhẹ giọng cắt ngang hắn, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ kia hiện lên mong chờ dễ dàng khiến tim người khác đập nhanh. Biểu tình này xuất hiện trên mặt thiếu gia Malfoy luôn ưu nhã khéo léo phải nói là chỉ gặp chứ không thể cầu.

Y hơi quay đầu, giống như muốn che giấu thất thố trong nháy mắt kia đi “Lẽ ra phải là gia tộc Malfoy đưa thiệp chính thức mời —— nhưng ngài biết đấy, con cũng không muốn đối xử với ngài cứng nhắc như thế, giống như đối đãi với mấy người râu ria vậy.”

Ngữ điệu của y trầm thấp lại rõ ràng, ở trong hành lang tối chỉ có ánh đuốc bập bùng, từng câu từng chữ đều giống đang lời nỉ non những lời âu yếm động lòng.

Harry thật sự có chút đau đầu.

Mấy năm nay bản thân hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, đối với thời không có lịch sử bất đồng này hắn cũng đã từ từ tiếp thu. Ngay cả tên chủ nhiệm Slytherin lấy dạy học và giáo dục là chí hướng cả đời kia, trùng hợp được gọi là Tom Riddle, đều đã có thể từ kinh ngạc choáng váng lúc đầu thành thản nhiên chống đỡ.

Nhưng đối mặt với sự ngưỡng mộ biểu hiện rõ ràng của người trước mặt này, vẫn cảm thấy năng lực thừa nhận của mình còn cần tăng thêm chút nữa.

Toàn Hogwarts đều biết, giáo sư mà Lucius Malfoy thích nhất là Harry Potter.

Nói cách khác, đã không còn là yêu thích đơn thuần nữa.

Thiếu gia Malfoy học thức uyên bác, ma lực cường đại, cử chỉ ưu nhã, tuy hơi kiêu ngạo, nhưng đó là tật xấu của tất cả quý tộc thuần huyết. Fanboy fangirl trải rộng khắp cả bốn nhà, nhưng bản thân y lại chưa từng dính phải một scandal tình ái nào.

Cho đến khi những người xung quanh chú ý, y đối với bộ môn Biến hình cực kỳ nhiệt tình, sự quan tâm khó che giấu của y với giáo sư Biến hình trẻ tuổi, cùng với những lý do tiếp cận vụng về, những hành động vụng về đó có thể nói là rất đáng yêu.

Tin đồn nổ ra, trái tim pha lê của thiếu nam thiếu nữ rơi đầy đất, lại bị cái gọi là tương phản manh rút máu.

*Tương phản manh: Ngoài miệng một kiểu, hành động một kiểu.

Nhưng giáo sư Potter là ai?

Là giáo sư trẻ tuổi nhất, thần bí nhất Hogwarts, cũng là giáo sư được học sinh yêu thích nhất, hấp dẫn ánh mắt người khác không chỉ bởi vẻ ngoài anh tuấn, am hiểu cao thâm về thuật Biến hình, còn có khí chất sắt nhọn lại trầm ổn, như được mài giũa từ vô số khói lửa đạn chiến tranh mà thành, làm học sinh bướng bỉnh nhất cũng không dám gây sự trên lớp học của hắn.

Đặc biệt là tài năng Quidditch của hắn làm cho mấy đứa nhỏ đam mê chao liệng chết mê chết mệt.

Thiếu gia Malfoy trước giờ kén chọn thích một người như vậy, cũng không có gì đáng kinh ngạc, chỉ có những người liên quan sau khi nghe mấy lời đồn đãi đó xong muốn rớt hàm.

Thế giới này quả thật điên rồi, Tom – không dạy lố giờ không vui - Riddle kiểm tra mười lăm phút ba ngày một lần, kiểm tra một tiết năm ngày một lần làm bọn nhỏ khóc không ra nước mắt, còn nghe nói cái gì mà Lucius – thiếu niên ngây thơ – Malfoy, nhất kiến chung tình với hắn, trong mắt không chứa bất kỳ ai nữa.

Trong đám người vây xem hoặc là vui mừng, hoặc là yên lặng chờ đợi, chỉ có giáo sư Riddle sốt ruột đàm luận với hắn tác hại của yêu sớm, làm Harry cảm động đến mức muốn nạp anh làm tri kỷ.

Thế giới này ~ thật đáng sợ mà!

Harry vì ý nghĩ đó mà rùng mình.

Ngay cả khi cơ thể đó không bị nhét linh hồn của Chúa tể Hắc ám nữa, nhưng đối diện với khuôn mặt đó, bình thản giao lưu đã là giới hạn của hắn rồi.

Cứ như vậy thất thần.

Lucius mím môi, dưới ánh lửa từ đuốc đánh giá hắn chốc lát, lặng lẽ nhích lại gần một chút, người nọ liền nhạy bén phản ứng lại, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên đũa phép, phản xạ có điều kiện bày ra tư thế đề phòng.

Một ánh đen mờ ảo chợt lóe lên trong đôi mắt xanh xám, nhưng lại nhanh chóng biến mất, khiến người khác nghĩ đây chỉ là ảo giác.

“Con thật sự hy vọng ngài có thể đến, giáo sư.” Dường như bị phản ứng của hắn đả kích, Lucius theo bản năng lùi về sau một bước.

Dung mạo thiếu niên tuấn mỹ đến không thể bắt bẻ, hai hàng lông mày nhíu lại, mí mắt hơi khép, biểu tình u sầu và mất mát khiến người khác chỉ hận không thể moi tim ra cho y “Ngày ý nghĩa như vậy, con không muốn bỏ qua chúc phúc của ngài…”

Có lẽ hiểu quá rõ Lucius Malfoy ở một thế giới khác, Harry thật sự không tin được biểu hiện mong manh xinh đẹp trước mặt này, trước mắt cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, cũng không trải qua thời kỳ hắc ám kia, cho dù có chút ý định cũng không cần làm y buồn lòng, hắn âm thầm thở dài, cười nhạt.

“Ta nghĩ mình còn chút thời gian để tham gia tiệc tối.”

Lucius cười an tâm, chuyển biến tốt thì thu lại được rồi, quá trình tuần tra lâu đài tiếp theo cũng không làm hành động quá phận, biểu hiện tự nhiên hỏi hắn vài kỹ xảo của thuật Biến hình.

Harry đang muốn nói sang chuyện khác, liền theo ý y hàn thuyên.

“…. Tuy rằng biến đồ vật thành sinh vật sống không khó, nhưng muốn duy trì lâu dài không dễ, vẫn cần phải suy xét nhiều phương diện khác nhau” Lucius như có chút buồn rầu “Con thấy trò Evans tặng quà cho giáo sư Slughorn, vận dụng thuật biến hình cực kỳ nhuần nhuyễn, thật khó tưởng tượng đó là do một cô bé năm tư biến ra….”

Đôi mắt lục bảo vốn bình tĩnh của Harry nổi lên ý cười nhàn nhạt, khoé miệng mỉm cười kìm chế, tận lực không thể hiện sự kiêu hãnh và tự hào của mình.

Nhìn bộ dạng thanh xuân thiếu niên của ba mẹ thực mới lạ, cũng làm hắn rất vui mừng, họ rốt cuộc cũng có thể hạnh phúc trưởng thành trong một thế giới không có chiến tranh, không cần vì chống lại hắc ám mà hy sinh.

“Trò cũng không tệ.” Ngữ khí nhẹ nhàng của hắn vang lên.

Cũng ——

Ngón tay rũ bên người của Lucius chậm rãi nắm chặt, khi hắn liếc qua nhanh chóng thu liễm thần sắc trong mắt, rút một cái khăn tay tinh xảo mạ vàng, biến nó thành một đoá hồng kiềm diễm đưa qua “So với học trò thầy tự hào thì thế nào?”

Harry giật mình vì hành động bất ngờ mà lại trẻ con của Lucius, không cầm đóa hoa kia, chăm chú quan sát trong chốc lát, sau đó mới tự nhiên cười nói: “Rất đẹp, Slytherin cộng mười điểm.”

Ánh mắt Lucius chăm chú nhìn hắn “Chỉ vậy thôi sao?”

“Lucius” Harry bình tĩnh nhẹ nhàng nói “Trò cũng là học sinh ta rất coi trọng.”

Cành hoa trong tay Lucius rũ xuống, biến trở về hình dáng khăn tay, y miễn cưỡng nhếch khóe môi, bình tĩnh cười “Xem ra vẫn cần luyện tập thêm, con không thể duy trì hình dạng của nó được.”

Nhưng hai người đều biết, rõ ràng là cảm xúc không ổn định trong nháy mắt đó mới khiến phép thuật mất hiệu lực.

Harry trầm mặc giây lát, rút ra một cái khăn tay, không sử dụng đũa phép, run nhẹ một chút có một đoá hoa tươi lặng lẽ nở rộ trên đầu ngón tay.

Hắn nhìn chăm chú thiếu niên đang kinh ngạc cảm thán trước mặt, hoàn toàn đứng trên lập trường giáo sư, đưa ra đề nghị đúng trọng tâm “Xem nó là một thứ có sinh mệnh, Lucius, không phải đồ vật không sinh mệnh.”

Có lẽ đây mới là khác biệt lớn nhất của y và Lily.

Lucius bình tĩnh nhìn đóa hoa kia, nhẹ giọng nói: “Có thể tặng nó cho con được không, giáo sư?”

“Đương nhiên, nó vốn dĩ là của trò.” Harry đặt đóa hoa lên lòng bàn tay mở ra của y “Tuần đêm cũng nên kết thúc, nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ngủ ngon, giáo sư.”

Harry gật đầu nhẹ sau đó xoay người rời đi, Lucius đứng bên cửa sổ, mỉm cười nhìn theo bóng hắn xa dần.

Hoa bách hợp.

—— Nhờ hành động theo đuổi oanh liệt của thiếu gia nhà Potter, tất cả mọi người đều biết, cô gái được yêu thích nhất Gryffindor, Lily Evans thích nhất là hoa bách hợp.

Ý cười mềm mại trên mặt dần biến mất, Lucius cúi đầu, ngón tay thon dài từng chút siết chặt đóa hoa non mềm kia trong lòng bàn tay.

Một lát sau, y vô cảm buông tay, để mặc những cánh hoa hỗn độn rách nát đó rơi xuống sàn, đôi mắt xinh đẹp đó, bỗng nhiên sinh ra chút ảo não nhàn nhạt.

“Lần đầu tiên tặng cho cho mình mà…”

Dưới ánh trăng, thiếu niên tinh linh tuấn tú thở dài tiếc nuối, ngón tay trắng nõn chậm rãi đặt lên môi.

Hôn hôn đầu ngón tay lạnh lẽo, y khẽ ngửi chút hương thơm còn sót lại, hai mắt hơi híp, che khuất dục vọng độc chiếm làm người khác giật mình sâu trong đáy mắt kia.

HẾT CHƯƠNG 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.