[Harry Poter - Harluc] Người Tình Ánh Trăng

Chương 7: Chương 7




EDITOR: PARK HOONWOO

BETA: BĂNG

- o0o-

Nhóm Đạo tặc nghịch ngợm dạo gần đây hình như có chút khác thường.

Mấy tên nhóc trước giờ cứ thích chạy vòng vòng trước mặt giáo sư Potter, cầu an ủi các kiểu đột nhiên bắt đầu trốn tránh hắn. Cho dù không thể trốn trên lớp thì thái độ cũng vô cùng kỳ dị, ánh mắt ai cũng tránh hắn, cực lực tránh nhìn thẳng vào hắn.

Trong lòng Harry rất buồn bực, bọn họ rốt cuộc lại đang nháo gì nữa, rõ ràng trước kỳ nghỉ vẫn còn ổn mà.

Hai học sinh Gryffindor và Slytherin đối chọi gay gắt nhất Hogwarts, bởi vì vài lý do cá nhân, bỗng nhiên im re hết cả hai, làm mọi người bình thản an tĩnh tận hưởng thanh xuân vườn trường có chút không quen.

Toàn Hogwarts có lẽ chỉ có mỗi Lucius vì thế mà mừng thầm, mấy tên nhóc chướng mắt kia, cuối cùng cũng không thích đánh bóng sự tồn tại nữa, cũng không tranh giành lực chú ý của Harry với mình.

Mấy ngày giằng co như vậy kéo dài khá lâu, Harry đang buồn rầu liệu có nên tìm bọn họ nói chuyện chút không, thì trong một buổi tuần tra ban đêm, hắn bị một bóng người không rõ mặt chặn lại.

Hắn dừng bước chân, mỉm cười nhìn hành lang trống trơn trước mặt “Là ai?”

Áo choàng tàng hình được kéo xuống, một cái đầu như tổ chim phập phồng trong không trung, khoé miệng hơi xệ xuống, nhìn qua là thấy chẳng có chút tinh thần nào.

“Giáo sư Potter.”

Hành lang này hiu quạnh đến mức một bức tranh cũng không có, mà giọng nói của James lại vô cùng nhỏ, như là sợ kinh động đến ai đó.

“Dạ du,“ đã chủ động đầu thú, Harry thật sự không thể nhắm mắt làm ngơ “Gryffindor trừ mười điểm.”

James thế mà không để tâm mấy điểm đó, huống hồ so với mấy giáo sư khác, nhiêu đó điểm đã là nương tay.

Thiếu niên tóc đen mím chặt môi, bước lên phía trước một bước, áo khoác tàng hình trên người như chất lỏng mà chảy xuống, cậu cũng chẳng thèm để ý, nắm chặt cổ tay hắn, như sợ hắn sẽ bỏ chạy.

Harry phối hợp cúi đầu, ánh mắt nhìn cuộn da dê quen mắt cực kỳ lộ ra trong túi áo James, biểu cảm trên mặt có chút cứng đờ.

“Tên đầy đủ của thầy là gì vậy, giáo sư?” Thiếu niên trước mặt nhìn hắn chằm chằm, trầm giọng hỏi.

Không ngờ được mình đột nhiên lại đối mặt với một vấn đề như vậy, Harry chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, khó khăn giữ nụ cười như không có việc gì của mình, trầm mặc một lát mới có thể miễn cưỡng mỉm cười “Vì sao lại đột nhiên hỏi ta chuyện này?”

“Không muốn nói cho con sao?” Biểu cảm của James rất kỳ quái, lần đầu tiên cậu ta dùng thái độ hung hăng như vậy nói chuyện với hắn “Hay là thầy không thể nói?”

“Cũng không phải bí mật ghê gớm gì, James ——”

Sự thật đã rành rành trước mắt thì có bào chữa cũng vô dụng, hắn hơi quay đầu, nhẹ giọng nói “Ta là Harry James Potter.”

“Trước giờ thầy chưa bao giờ nhắc đến,“ Ngón tay James đột nhiên siết chặt “Lần đầu tự giới thiệu cũng không có! Chúng ta biết nhau lâu như vậy, một lần thầy cũng chưa từng nhắc qua!”

Cậu ta nhìn rất tức giận, thậm chí còn có chút thương tâm “Là cố ý giấu con sao? Mặc dù con tin tưởng thầy như vậy!”

Harry nhíu mày, trong mắt lộ ra chút bất lực hiếm thấy “Ta chỉ là.......”

“Không cần giải thích! Con sẽ tự xem!” James quật cường trừng mắt, xắn ống tay áo của hắn lên, đặt đũa phép vào cổ tay hắn.

Đũa phép của James bắt đầu lóe lên, một sợi dây thật mảnh vây quanh hai tay của bọn họ, một vòng rồi lại một vòng lên hết cánh tay.

Harry có thể dễ dàng phá bỏ thần chú, nhưng dưới ánh mắt phẫn nộ và lạnh băng đó, lại không làm gì cả.

Hắn đã nghĩ đến ngày nào đó khi chân tướng bị vạch trần, James có thể bởi vì bị giấu diếm mà tức giận, nhưng không ngờ, cậu ta sẽ giận đến như vậy.

Thật sự........khó tiếp thu đến thế sao?

Trong khi hai người đang im lặng, sợi dây xung quanh hai người bọn họ bắt đầu lập lòe, màu trắng bạc ban đầu chuyển từ nhạt sang đậm, cuối cùng biến thành màu đỏ máu.

Quả nhiên.......

Tay cầm đũa phép của James run lên, nhìn sợi tơ đỏ máu đại diện cho huyết thống của cả hai kia lặng lẽ biến mất dưới ánh trăng, cậu ngây người rũ mắt trầm mặc một lát, đột nhiên cười lớn, khi ngẩng đầu lên thì hốc mắt đã đỏ hoe “Thầy biết con là ai, ngay từ đầu đã biết......... lúc trước là....... Là cố tình tiếp cận con sao............”

“Ta đúng là đã biết.” Mấy từ cậu ta nói có chút kỳ lạ, nhưng Harry lại không có tâm tư suy xét mấy cái đó, có lẽ vì quan tâm quá sẽ loạn lên”Xin lỗi, nếu trò thật sự để ý vấn đề thân phận ——”

“Hỗn đản!!!”

Mặt của James đỏ lên, nắm đấm cứ thế lao vào bụng hắn, đánh Harry không hề phòng bị lảo đảo, dùng ống tay áo lau lung tung trên mặt, sau đó xoay người rời đi.

Đột nhiên một tia sáng màu đỏ xẹt qua, đâm thẳng vào ngực cậu, làm thiếu niên tóc đen đang nổi giận đùng đùng đang chạy đến cầu thang kêu lên một tiếng, cả người cuộn tròn ngã xuống đất.

“James!”

Harry đang ngơ ngẩn lập tức biến sắc, bất chấp bụng đang đau chạy đến, nửa quỳ trên sàn nhà ếm vài bùa kiểm tra cho James.

“Không chết được.”

Một âm thanh lạnh lẽo vang lên, Harry theo bản năng giơ đũa phép, đánh mắt tràn ngập tức giận nhìn thẳng vào thiếu niên bước ra khỏi vùng tối.

“Lucius!” Hắn kìm nén bản năng muốn đánh trả lại của mình, đầu đũa hơi nghiêng sang chỗ khác, ánh mắt tức giận và kinh ngạc đan xen, lạnh giọng quát lớn “Em đang làm gì?!”

Đối mặt với chất vấn lạnh lùng và phẫn nộ như thế, ánh mắt của thiếu niên bạch kim tối dần, lần đầu tiên trong cuộc đời y không thể chế ngự bản ngã mà bản thân không muốn cho người kia thấy nhất.

“Cậu ta đánh anh.” Ngón tay Lucius siết chặt đũa phép, con ngươi xanh xám mang theo chút sát khí, lạnh lùng nói “Giáo sư Potter đây là đang chỉ trích em không nên trút giận thay cho anh?!”

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, bao phủ lên người y, nhưng cũng không thể xua tan hơi thở âm u và mờ mịt của y.

Cái này đúng là rất không xong.

“Chờ một lát.”

Harry nhắm mắt, nhanh chóng bình tĩnh lại, ếm cho James một bùa chữa trị rồi cất đũa phép của mình, James mồ hôi lạnh đầy đầu giãy giụa tránh tay hắn, trên mặt là kháng cự cùng chán ghét.

Loại thái độ này làm hắn rất bất ngờ, Harry mím môi, sâu trong nội tâm thậm chí có chút mờ mịt.

Mọi người đều cảm thấy giáo sư Potter thiên vị Gryffindor, nhưng bọn James lại không thấy vậy. Trong tất cả giáo sư, hắn là người đáng tin cậy và gần gũi nhất với bọn họ. Loại tình cảm này có lẽ là do thời không xa xôi cùng với chưa hề có bất cứ ràng buộc gì với nhau nên mới nảy sinh, làm hắn vừa hạnh phúc lại vừa đau xót.

—— Bất luận là thời không nào đi chăng nữa, cho dù là vào thời khắc tuyệt vọng nhất, hắn cũng chưa bao giờ tưởng tượng qua bộ dạng chán ghét hắn của bọn họ.

Lucius tức giận bước đến, nhưng đột ngột ngừng lại.

Y không chịu nổi bộ dạng suy sụp của người đàn ông cường đại đến mức như thể trên thế giới này chẳng có gì có thể quật ngã hắn, cũng như không bao giờ cho người khác thấy mình yếu đuối, nhưng mà, y càng không chịu nổi cảm xúc bị bài trừ ra ngoài như thế này.

Hắn là của y! Của một mình y!

Tận sâu nơi đáy lòng như có một con rắn độc ngẩng cao đầu, rít lên nhe nanh với thứ uy hiếp mình.

“Harry...”

Lucius chậm rãi đến gần, chậm rãi ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhìn chằm chằm thằng nhóc sống chết không hợp tác trị liệu kia.

Đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng lạnh xuống, đến khi đôi mắt xanh lục mang chút mệt mỏi kia va phải ánh mắt của y, cặp mắt xinh đẹp chìm trong bóng tối đó đã trở nên bàng bạc.

“Lu....”

Ánh mắt Harry hơi hoảng hốt, động tác trên tay dừng lại.

James hoảng sợ nhìn Lucius, miệng còn chưa kịp thốt ra âm thanh nào, đầu đũa phép lạnh lẽo đã kề ngay cổ họng.

Một ánh mắt Lucius cũng không thèm bố thí cho cậu, ma áp cuồn cuộn quanh thân lạnh lùng cảnh cáo —— đừng hòng ngăn cản.

James trước giờ vẫn luôn lớn gan nhịn không được rùng mình, không phải cậu chưa từng lâm vào tình thế nguy hiểm, nhưng chưa bao giờ đến mức phải đi chào hỏi Hades như vậy.

Thái độ này làm Harry rất ngạc nhiên, hắn mím môi, trong lòng cảm thấy có chút quay cuồng.

James nín thở căng cứng người, tầm mắt cũng không dám dời đi chỗ khác, tay trái im lặng nắm khóa cảng được ngụy trang thành một cái khuy măng sét, ánh mắt tràn đầy tức giận ban nãy cũng hóa thành rối rắm.

Dù sao..... dù sao cũng có quan hệ huyết thống, nếu Malfoy muốn tổn thương hắn........ xem xét đến việc hắn chiếu cố cậu nhiều năm như vậy, cùng lắm là mang hắn bỏ chạy mà thôi......

Chú ý: Người bị kề đũa phép vào cổ là Harry nhé.

Dù sao cậu dù có chết cũng không tha cho tên lừa gạt này.

Lucius lẳng lặng nhìn Harry một hồi, chậm rãi gạt đi cặp mắt kính vướng mắt đó, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa mặt hắn.

James oán hận đầy mặt: Hình như có gì đó sai sai..... nhưng mà tên hỗn đản này trông có vẻ giống mình...... tức hơn nữa thì làm sao kích hoạt khoá cảng được (????)

Vào lúc cậu đang âm thầm tức giận, hai người trước mặt đã dựa vào gần hơn, khóe miệng của thiếu niên bạch kim mặt vô cảm nhếch lên, nhưng đôi mắt lại chậm rãi rơi xuống một giọt lệ.

Y có thể cảm nhận được sự tin tưởng không phòng bị từ người kia, cho nên tại thời điểm tức giận như vậy, y mới có thể dễ dàng làm điều này.....

Nhưng mà vì sao.... lại không thể chỉ có mình y chứ......

“Anh thật sự yêu em sao?”

Lucius đau khổ dùng ánh mắt dò xét nhìn thẳng người yêu, lẩm bẩm hỏi.

Hay là giống như phụ thân của y, có hứng thú thì ôm trong lòng bàn tay, dâng hết tất cả ôn nhu của mình cho người ấy, nhưng đến khi hết hứng thú lại vứt bỏ không thèm nhìn lại, có dùng bao nhiêu nước mắt cũng không đổi được một ánh nhìn từ gã. (Abraxas tra vãi)

“Đương nhiên” Người đàn ông tóc đen thất thần, vô thức trả lời “Ta yêu em, Lucius.”

James bị bỏ xó giương mắt cá chết: Vì sao mình lại ở chỗ này chứ......

Lucius trầm thấp cười, như là vui sướng, nhưng lại như tự giễu “Thật tốt —— nhưng vì sao anh không thể chỉ yêu em?”

James dựng tai: Chẳng nhẽ giáo sư Potter không chỉ là một tên lừa gạt, còn là một tên tra nam? Không tin được luôn á ——

“Ta không có yêu người khác.” Ngữ điệu Harry mang theo khó hiểu.

Đũa phép trong tay Lucius run rẩy, làm James nhiều chuyện không thể không lùi về sau một chút.

“Vậy James Potter và Lily Evans thì sao? Còn có cả Black ——” Thiếu niên bạch kim cắn răng phun ra mấy cái tên “Bọn họ dựa vào cái gì để được anh nhìn bằng con mắt khác.”

James bị đầu đũa phép chút nữa là chọc trúng mình kia bức đến nhích ra sau, uất ức, rốt cuộc nhịn không được lớn tiếng phản đối.

“Bởi vì tên hỗn đản này là con riêng của ba tôi ——”

“Bởi vì bọn họ là ba mẹ cùng với ba đỡ đầu của ta ——”

Hai câu trả lời hoàn toàn khác nhau được thốt ra, không khí xung quanh nháy mắt ngưng động.

Mắt James trừng lớn, thậm chí còn nấc lên vì sốc, bàn tay vốn đang nắm hờ khoá cảng bỗng nhiên siết chặt, làm Harry vừa mới bừng tỉnh từ mê man còn chưa có thời gian để tiêu hóa đã bị một trận trời đất quay cuồng lôi ra khỏi Hogwarts.

Lucius theo bản năng vươn tay, tiếc là chỉ bắt được không khí, trơ mắt nhìn bọn họ biến mất trước mặt mình.

Y chết lặng một hồi, sau đó hít sâu một hơi, trước mặt y bây giờ chỉ có biểu cảm không tin được của Harry trước khi biến mất.

Hàn khí bốc lên từ nơi sâu nhất lòng y giống như ánh trăng mà lan ra toàn thân, làm y lạnh đến mức nhịn không được run lên.

HẾT CHƯƠNG 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.