[Harry Poter X Voldemort] Làm Bạn Mà Sinh

Chương 15: Chương 15: Ôm một cái




Ừm, rất tốt.” Harry nhìn gương lắc lắc tóc.

“Ừm, rất hoàn mỹ.” Harry nhìn gương chỉnh kính mắt.

“Đáng tiếc không có tăng linh tề, nếu có sẽ càng thêm hoàn mỹ.” Harry nâng cằm nhìn kỹ tạo hình mới của mình, bộ đồ ngủ đầy sao và trăng (Lúc phu nhân Steven biết Harry nguyện ý nhận bộ đồ ngủ này thì thiếu chút nữa cảm động rơi lệ), kính mắt bán nguyệt (Bởi vì ngài Steven và phu nhân đều không đeo kính mắt, hắn chỉ có dùng kính mắt đóng hài kịch để hóa trang), râu dài tới đất (Cái này do vấn đề chiều cao của Harry), trên tay là một đống kẹo để trong bít tất.

Tiếp đến, chính là làm cảm động đồng chí Voldemort kỳ cục.

Một tay Harry nâng râu, rón rén đi tới ban công, tựa vào lan can quan sát vườn hoa, Voldemort đang ngồi dưới tàng cây đọc sách.

Tốt lắm!

Harry quấn râu quanh cổ hai vòng, ngậm bít tất, trèo lên lan can, thật cẩn thận ôm lấy nhánh cây, từ từ bò vào giữa thân cây.

Ngồi trên cây, Harry cẩn thận quan sát Voldemort, tận lực không phát ra bất kì tiếng động nào, thật vất vả chuẩn bị tốt kế hoạch, cậu không muốn chưa làm được gì đã hỏng bét. May mắn, lần này Voldemort đọc sách rất nhập thần, hoàn toàn không có dấu hiệu ngẩng đầu lên.

Cố lên, cố lên, Gryffindor vĩ đại, cố lên!

Harry tự cổ vũ chính mình, hô khẩu hiệu, dần dần trượt xuống, ba mươi cm, hai mươi cm, mười cm, thêm một chút, thêm một chút, tí nữa là an toàn.

Đáng tiếc, chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra tại một khắc cuối cùng. Ví dụ như, tên trộm nào đó muốn làm lần cuối rồi rửa tay gác kiếm, chắc chắn sẽ bị bắt được; vị đại hiệp nào đó nói với thê tử, làm xong chuyện đại sự này rồi quy ẩn, chắc chắn sẽ chết; hoặc tác giả nào đó nói kiên trì viết hết cuốn sách này, chắc chắn cuốn sách sẽ bị dừng.

Tóm lại, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, nguyên nhân do bộ râu quá dài kia, bộ râu quấn quanh cổ Harry không chịu nằm im mà dần dần buông lỏng theo động tác của cậu, phất phơ trong gió, vì sợ hãi Voldemort phát hiện, Harry vội vàng dừng động tác, hai tay bắt lấy nó, thật vất vả mới bắt được, cậu vuốt ngực thở phào, lại quên miệng mình còn ngậm tất, vì thế, tất chứa đầy đồ ngọt rơi xuống, mục tiêu trực chỉ — đỉnh đầu Voldemort.

Harry vội vàng buông tay, cúi người xuống phía dưới nắm tất, dù kế hoạch thất bại, cậu cũng không muốn biến Voldemort thành một kẻ đần độn vì đống kẹo rơi trúng, cựu chúa tể hắc ám ngu ngốc, Merlin a, điều này so với thế giới hủy diệt càng đáng sợ hơn.

Nhưng cậu đánh giá cao tuổi và khả năng của mình, bởi vì dùng sức, tuy cậu nắm được tất nhưng cả người cũng nghiêng ngả xuống, Harry cố gắng duy trì cân bằng, mượn lực của hai chân còn trên cây, trụ lại.

Vì thế, khi Voldemort gập sách lại, ngẫu nhiên ngửa đầu, liền hoảng sợ phát hiện phiên bản thu nhỏ của lão ong mặt đang treo ngược trên cây.

Nếu không thấy được đôi mắt xanh lá hoàn toàn khác biệt với lão ong mật, suýt nữa Voldemort đã phóng ra Avada Kedavra, không thể không nói, tiểu Harry của chúng ta hóa trang thật thành công.

“Ngươi– đang– làm– cái– gì?” Cả người Voldemort tỏa khí lạnh, nhiệt độ chung quanh giảm xuống, hắn ngửa đầu nhìn tư thế buồn cười của Harry, nghiến răng kèn kẹt.

“Không, không làm cái gì.” Harry xấu hổ cười cười, theo thói quen vò tóc.

Vừa động, tất trong tay suýt chút nữa rơi xuống, lại nhìn thấy Voldemort đứng giữa trung tâm, Harry vô cùng bối rối, rốt cuộc không thể bảo trì cân bằng, vì thế – lao đầu xuống dưới.

“Harry—”

Thấy Harry rơi xuống, Voldemort không còn tâm trạng phóng ra khí lạnh, vội vàng tiến lên, vươn hai tay đón Harry, từ từ, như vậy vô dụng, ngược lại có thể khiến Harry bị thương, Voldemort thầm mắng chính mình, hít sâu một hơi, lớn tiếng hô: “Wingardium Leviosa (giữ nguyên).”

Thần chú thành công, cảm tạ Merlin! Voldemort chưa bao giờ biết ơn lão già Merlin như lúc này, tuy hắn rất tin tưởng trình độ khống chế thần chú của mình, nhưng lỡ thất bại thì sao? Nếu thất bại, hắn thật không dám tưởng tượng.

Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, thoáng thả lỏng, vươn tay hạ bùa triệu tập, thật cẩn thận đưa Harry đang lơ lửng trên không trung đến bên cạnh mình. Lúc hắn ôm lấy Harry, thần chú hóa giải, râu trên mặt và tất trong tay Harry rơi xuống, tiểu Harry vội vàng bắt lấy, sức nặng kia khiến tay Voldemort run lên, hắn nhíu mày, nhìn tiểu Harry được hắn ôm trong lòng, thanh âm bao hàm tức giận: “Tốt nhất ngươi nên giải thích rõ ràng cho ta.”

Harry rụt cổ, ngón tay quấn quanh râu trước ngực, chuyện cậu vô tình bỏ qua đột nhiên hiện lên, Voldemort ghét Dumbledore. (Căn bản không phải ghét, mà là rất ghét, cực kỳ ghét, đứa nhỏ)

Cậu còn hóa trang Dumbledore muốn làm Voldemort cảm động? Harry quả thực khóc không ra nước mắt, theo kịch bản, cậu phải ở trên cây dùng giọng đầy yêu thương của Dumbledore nói với Voldemort: “Đứa nhỏ, có muốn ăn kẹo ngọt với ta không?”

Harry cảm thấy não mình đúng là đã hỏng, có lẽ sự lạnh nhạt của Voldemort mấy ngày nay khiến cậu chịu đả kích quá lớn, nên chuyện rõ như ban ngày này cậu cũng không nhớ.

Hiện tại, nên làm sao bây giờ? Harry buồn bực ôm đầu nhỏ, mấy đen rậm rạp vây quanh.

Voldemort nhíu mày, thấy cậu bé trong lòng lâm vào trạng thái buồn bực, không thèm giải thích với hắn một cậu. Hừ, xem ra thiếu dạy bảo!

Vì thế, Voldemort điện hạ của chúng ta tuân thủ nguyên tắc “Nói làm liền làm”, buông hai tay, mắt lạnh nhìn tiểu Harry ngã sấp xuống đất, ôm mông nhe răng nhếch miệng kêu đau, thấy bộ dáng chật vật của Harry, khóe miệng Voldemort khẽ co rút, nhưng nhanh chóng khôi phục sắc mặt, phảng phất vừa rồi chỉ là ảo giác.

“Đau.” Harry không quản đống kẹo ngọt, hai tay ôm mông, cao giọng hô.

“Hừ.” Voldemort hừ lạnh một tiếng, xoay người kéo râu Harry, châm chọc, “Để ta nhìn xem, quần áo màu mè, kính mắt buồn cười, bộ râu khôi hài, cùng mấy cái kẹo ngọt khiến người khác chán ghét, ngươi muốn biểu hiện sự trung thành với lão ong mật kia trước mặt ta sao? Hay đầu ngươi hỏng rồi?”

“Voldy?” Harry theo râu nhìn phía Voldemort, mở to mắt, nghi hoặc kêu lên.

“Hử?” Voldemort nhíu mày, bình tĩnh đợi con sư tử nhỏ giải thích.

Nhưng, tiểu Gryffindor của chúng ta vĩnh viễn không theo lẽ thường, chỉ thấy cậu lấy tay dụi mắt, rồi vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, lúc Voldemort có chút không kiên nhẫn, cậu đột nhiên tiến lên ôm lấy chân Voldemort: “Oh, Merlin a, rốt cuộc ngươi đã nói chuyện với ta, Voldy.”

“Buông tay.” Voldemort nhíu chặt mày, rốt cục hắn nhớ tới mình và con sư tử ngu ngốc này đang chiến tranh lạnh, vì thế định tiếp tục làm vậy, nhưng hắn buồn bực phát hiện hai chân mình không thể nhúc nhích, liền lạnh giọng hạ lệnh.

Nhưng, mệnh lệnh của cựu chúa tể hắc ám tựa hồ đã trở thành thói quen của Harry, cậu lắc đầu, càng thêm dùng sức ôm lấy chân Voldemort, ngẩng lên nhìn, đôi con ngươi xanh lá đã ngập nước, như chịu ủy khuất rất lớn.

“Không, không buông, đánh chết ta cũng không buông, Voldy, thật khó khăn ngươi mới để ý tới ta.” Tiểu Harry của chúng ta lại nổi tâm trạng muốn đùa cợt, cúi đầu chùi nước mắt nước mũi lên quần Voldemort.

Nếu có thể đánh chết ngươi, ta còn phí công nhiều chuyện như vậy làm gì? Lòng Voldemort đầy buồn bực, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cái quần sạch sẽ của mình biến thành giẻ lau, rốt cục, hắn yếu thế thở dài, vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Harry, như an ủi một con mèo nhỏ làm nũng.

Thật sự là, hắn bại.

Harry cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, vội vàng ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đỏ của Voldemort, trong đó chứa chút bất đắc dĩ, còn thêm vài tia quan tâm, điều này khiến Harry vui vẻ, vì thế, cậu cười lên, mềm mại gọi: “Voldy, Voldy……”

“Cái gì?” Voldemort ứng thanh đáp.

Harry lắc lắc đầu, cười thật sự sáng lạn: Không có gì, ta thật sự sợ hãi ngươi lại không để ý tới ta.”

“Ngu ngốc.” Voldemort nhẹ nhàng mắng, ngữ khí lại dịu dàng vô cùng, nếu có người này làm bạn cả đời, hắn yên lặng thở dài, như ý thức được điều gì đó, khóe miệng hắn khẽ cong lên, nở nụ cười như nước trong vắt, tươi mát động lòng người.

“Chúng ta trở về đi, sắp tới bữa tối.” Voldemort thấy Harry còn ngồi dưới đất, tuy hôm nay nắng lên, nhưng ngày đông vẫn có chút lạnh, huống chi là ở vườn hoa, vì thế thấp giọng đề nghị.

“Ừm, được.” Harry dụi mắt, bắt lấy quần Voldemort, đứng lên, “Chúng ta đi thôi, Voldy? Ngươi sao vậy?”

Harry thấy Voldemort thất thần, cảm giác không đúng, vội vàng quay đầu, cửa sổ đối diện hoa viên, phu nhân Steven luôn đứng ở kia gọi chúng ăn cơm chiều, lúc này cũng vậy, nhưng nụ cười nơi khóe miệng bà đã cứng ngắc, mở to mắt nhìn hai người.

“Không—”

Lúc này, Harry chỉ có thể phát ra một câu nói nhỏ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.