Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Chương 14: Chương 14: Nghi thức phân viện




Đại lễ đường Hogwarts, ngọn nến lấy số *** là ngàn trôi nổi giữa không trung, chiếu sáng cả lễ đường, song song khiến các tân sinh thấy rõ trần nhà bị phù phép. Harry đi sau Draco và Blaise, bên cạnh là Pansy, có chút buồn bực phát hiện, thân cao của mình còn thấp hơn cô. Thông qua hành lang bắt giữa bốn dãy bàn bày đầy đĩa và cốc chân dài vàng chế lóe sáng, dưới tầm mắt của các lão sinh đi tới khoảng trống trước ghế giáo sư.

“Đây là hiệu quả của thần chú, tôi đọc được trong《Hogwarts: A History》.” Phía sau truyền đến tiếng hưng phấn của Hermione.

Hermione, người chị của tôi, cảm ơn cậu đã từng giúp đỡ, cậu vì gia đình buông tha tôi, tôi biết, tôi không sánh bằng nhà của cậu, không sánh bằng Rose và Hugo đáng yêu của cậu, cho nên, tôi nhận. Hiện tại, tôi chúc phúc cậu kiếp này có thể thuận buồm xuôi gió.

Harry trong lòng cầu nguyện, thật tình hy vọng cô bé tóc nâu có thể thuận buồm xuôi gió…

Giáo sư McGonnagal để bọn họ đứng đối diện ghế giáo sư, xếp hàng trước đài đặt ghế bốn chân. Harry cúi đầu, không nhìn về phía trên, lại có thể cảm giác được rất nhiều ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, hiển nhiên các giáo sư đều tìm y. Vận chuyển Occlumency, lúc này mới mang theo nụ cười ưu nhã khéo léo ngẩng đầu. Đôi mắt bích lấp lánh tỏa sáng, nhưng nếu nhìn kỹ chỉ có thể thấy trống rỗng.

Giáo sư McGonnagal lên đài đặt lên ghế một cái mũ phù thủy đỉnh nhọn. Đại sảnh lặng ngắt như tờ. Rồi cái mũ giãy dụa, vành mũ nứt ra một cái khe như miệng —— nó bắt đầu hát:

Các con có lẽ nghĩ ta rất xấu, nhưng nghìn vạn lần đừng trông mặt mà bắt hình dong, bất luận ý nghĩ ẩn dấu gì, cũng không tránh khỏi đôi mắt sắc bén của mũ pháp thuật, đội thử đi, ta sẽ nói cho các con, các con nên đi về đâu.

Có lẽ con thuộc về Gryffindor, ở đó dũng cảm chôn sâu dưới đáy lòng, bọn họ gan dạ sáng suốt, khí phách và hào phóng, khiến Gryffindor vang danh khắp nơiCó lẽ con thuộc về Hufflepuff, ở đó chính trực trung thành, học sinh Hufflepuff kiên nhẫn thành thực, không sợ lao động gian khổ

Nếu ý nghĩ con khôn khéo, có lẽ sẽ vào lão Ravenclaw trí tuệ, kẻ cơ trí bác học, luôn gặp được đồng đạo ở đây

Hoặc con hãy thử vào Slytherin, con sẽ tìm thấy những người bạn chân thành, nhưng lũ người giả dối âm hiểm ấy sẽ không tiếc tất cả thủ đoạn, để đạt được mục đích của mình.

Tới đội ta đi! Đừng sợ! Nghìn vạn lần đừng kinh hoảng! Trong tay ta (mặc dù ta không có tay) con tuyệt đối sẽ an toàn, vì ta là cái mũ pháp thuật có tư tưởng!

Harry ở khi mũ phân viện mở miệng đã lén lút cho mình một câu thần chú bịt tai, sau đó bình tĩnh nhìn các tiểu phù thủy bị ma âm dằn vặt nhíu mày, không khỏi cười trộm —— mũ của Godric, nếu ta nói cho Rowena ngươi gọi bà là “lão Ravenclaw”, hoặc nói cho Salazar ngươi nói các học sinh học viện ông ấy giả dối âm hiểm, vậy sẽ thế nào đây?

Mũ phân viện hát xong giáo sư McGonnagal bước tới, cầm một quyển da dê cuốn lại.

“Giờ ta gọi tên ai, người đó tới đội mũ, ngồi vào ghế, chờ phân viện.” Bà nói.

“Hannah • Abbott!”

“Hufflepuff!”

“Susan • Bones!”

“Hufflepuff!”



“Hermione • Granger!”

“Gryffindor!”

“Draco • Malfoy!”

“Slytherin!”

Khi Malfoy đi về phía bàn dài Slytherin làm một khẩu hình “chờ cậu” với ba người Harry.



“Neville • Longbottom!”

Đại sảnh đột nhiên bộc phát ra tiếng ong ong nói nhỏ, tựa như ngọn lửa phát ra tiếng ti ti rung động.

“Longbottom, là gọi Longbottom sao?”

“Là Neville • Longbottom và Harry • Potter bị lời tiên đoán nhắc tới sao?”

Đầu người lắc lư, người người nghển cổ mà nhìn, hy vọng thấy rõ bộ dáng của Neville.

Neville có chút run rẩy bước về phía mũ phân viện, sắc mặt không tốt, hiển nhiên là khẩn trương. Mũ phân viện dùng thời gian rất lâu mới nói ra nơi cậu bé thuộc về ——

“Gryffindor!”

Sau đó, Neville hiển nhiên hưng phấn hỏng rồi, cậu nhóc béo mơ mơ màng màng này đội mũ chạy đến bàn dài, khiến cả lễ đường cười ha ha. Trong tiếng cười, Neville xấu hổ trả mũ về.

“Pansy • Parkinson!”

“Slytherin!”

“Ron • Weasley!”

“Gryffindor!”

“Blaise • Zabini!”

“Slytherin!”



“Harry • Potter!”

Rốt cục, khi chỉ còn ba học sinh, đến phiên y, đây là y dùng đặc quyền để tên mình xuất hiện phía sau. Harry hít một hơi thật sâu, dưới tầm mắt nhìn chăm chú của mọi người trong đại sảnh, không chờ giáo sư McGonnagal lặp lại, ưu nhã ung dung tiến về phía mũ phân viện.Tiếng ong ong nói nhỏ còn lớn hơn khi nãy vang lên ——

Đứa bé sống sót, Cứu Thế Chủ, anh hùng Thế Giới Phù Thủy, nhiều danh hiệu như vậy gắn lên người thiếu niên. Bọn nhỏ của của Thế Giới Phù Thủy mười một năm qua nghe chuyện của Harry • Potter lớn lên, đều hiếu kỳ đây là một cậu bé thần kỳ thế nào.

Thân hình mảnh khảnh, vóc người không cao, tai trái đeo hoa tai ru-bi thập tự, vết sẹo trứ danh bị tóc mái nhu thuận che lấp, mái tóc dài màu đen bị cài tóc cùng màu buộc lại, theo bước đi của thiếu niên, chập chờn phía sau. Mang theo nụ cười ấm áp, ung dung thi lễ với giáo sư McGonnagal, rồi ngồi lên ghế bốn chân. Rủ mắt, lông mi thật dài ngăn đi đôi mắt màu lục, cái mũ cản lại tầm nhìn. Y bắt đầu chờ.

“Harry • Potter? A, đúng vậy, người bảo vệ và người thừa kế của Hogwarts!” Sau một hồi trầm mặc, tiếng mũ phân viện vang lên, ban đầu còn có chút nghi hoặc, kế là kích động thét chói tai.

“Đúng vậy, Mr. Hat.”

“Potter các hạ, cậu… Ôi, không, ngài, ngài nghìn vạn lần đừng nói cho Rowena tôi gọi bà ấy là “lão Ravenclaw”, hoặc nói cho Salazar tôi nói các học sinh học viện ông ấy giả dối âm hiểm, trời ạ, tôi sai rồi.” Mr. Hat kêu lên.

“Có thể, bất quá, tôi muốn ông bảo mật tình huống cá nhân của tôi. Mr. Hat, dù là hiệu trưởng Hogwarts cũng không được tiết lộ.” Harry nói.

“Được, xin yên tâm, các hạ, tôi sẽ không tiết lộ bất kỳ tin tức gì với bất kỳ ai.” Mr. Hat cung kính nói.

“Vậy, ông có thể phân viện.” Harry nói.

“A, đúng vậy. Các hạ, ngài có quyền tự chọn.” Mr. Hat nói.

“Tôi muốn đi Slytherin.” Harry biết, ở Slytherin mình có thể được đến càng nhiều tự do, vì Severus.

“Ngài không lo lắng tí nữa sao? Gryffindor cũng không sai…” Mr. Hat nói, “A, đừng nóng giận, các hạ thân ái, đây chỉ là một lời đề nghị của hiệu trưởng.”

“Ha? Tôi tựa hồ nên nhắc ông nguyên tắc phân viện đầu tiên của Godric?” Harry tuyệt không sốt ruột.

“A, đương nhiên, Potter các hạ, chủ nhân hy vọng xà lão khang vào học viện Slytherin, vì xà lão khang sẽ dẫn dắt Slytherin tới huy hoàng.” Mr. Hat nói, “Xà lão khang có thể thống lĩnh bầy rắn, thế nhưng, không thể phủ nhận, Mr. Potter cũng biết tiếng Griffin, không phải sao? Đương nhiên, đương nhiên, quyền quyết định cuối cùng thuộc về bản thân các hạ.”

“Tôi nghĩ hiện tại không gấp, có lẽ, ông có thể kể tôi nghe một chút kỳ văn mới nhất của phòng hiệu trưởng?” Harry tuyệt không sốt ruột, bắt đầu trò chuyện với mũ phân viện.



Một hồi lâu, còn lâu hơn Longbottom, mọi người đã có chút không kiên nhãn, Mr. Hat mới hô ra bốn âm tiết: “Slytherin!”

Cả đại sảnh lặng ngắt như tờ, Harry đặt mũ lên ghế bốn chân, ưu nhã làm một lễ chào cổ xưa với mũ phân viện. Lại ưu nhã bước tới bàn dài Slytherin. Không để ý bầu không khí xấu hổ và đủ mọi ánh mắt cổ quái tràn đầy trong đại sảnh.

“Harry, ngồi ở đây.” Draco nhường ra chỗ thủ tịch, dù sao Harry là Potter gia chủ chính quy, vừa nhập học, trước khi tiến hành thủ tịch chiến, chỗ ngồi chỉ là tượng trưng cho thân phận, địa vị của Malfoy và Potter ở Thế Giới Phù Thủy trước nay rất cao, thế nhưng, một là người thừa kế, một là gia chủ, đây là khác biệt. Tuy vậy có thể khiến Harry trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, thế nhưng Draco tin Harry sẽ không thua bất kỳ ai.Harry nở nụ cười với bạn mình, ngồi xuống. Rồi ngẩng đầu lên lén lút quan sát ghế giáo sư, Hagrid, giáo sư Flitwick, giáo sư Sprout, giáo sư Dumbledore, giáo sư McGonnagal, phu nhân Hooch, phu nhân Pomfrey, Quirrel, còn có…

Severus…

Đôi mắt Harry như say mê nhìn chằm chằm gương mặt tựa thạch điêu của Snape, y đã có một tháng không gặp anh, nhớ anh đến đau lòng. Mà lúc này, Snape cũng nhìn về phía y, đột nhiên một nụ cười chỉ có Harry nhận ra xuất hiện trên gương mặt ấy, khiến Harry nhớ tới những ngày quá khứ mình cầu một nụ cười cũng không được. Có chút thổn thức, nhưng vẫn đáp lại. Đột nhiên, Snape thấy, tiểu bạch kim ngồi cạnh Harry kéo y một cái, sau đó nói gì với y, hấp dẫn lực chú ý của Harry đi. Chết chưa, Snape có chút nổi giận nhìn chằm chằm con đỡ đầu của mình —— Draco, con chuẩn bị chép sách cho ta!

Dumbledore lo lắng nhìn giáo sư độc dược, Harry sau khi thoát khỏi nắm giữ, thoạt nhìn sống rất tốt? Bất quá, y vào Slytherin, mũ phân viện sao có thể làm vậy? Nói thế, thù hận giữa Severus và James sẽ dẫn đến cuộc sống của y ở Slytherin gian nan sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.