Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Chương 112: Chương 112: Sự kiện BuckbeakKhi Salazar




Slytherin ôm tiểu sư tử độn thổ về hầm Hogwarts, Baron lập tức tìm được ông.

“Viện trưởng, giáo sư Ravenclaw đang chờ ngài ở trạm xá, mời ngài và thầy Gryffindor lập tức tới đó ngay.” Baron nói với Salazar.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Salazar ôm tiểu sư tử trực tiếp độn thổ tới trạm xá, thấy ba người bạn và các giáo sư còn có mười mấy học sinh bị thương. Liếc mắt nhìn lại là Slytherin. Pansy treo cánh tay nước mắt rưng rưng ngồi bên giường nhìn Draco hôn mê bất tỉnh, vết thương trên tay cô Pomfrey đã giúp xử lý gương mặt vốn dĩ mỹ lệ của Daphne lúc này có một vết thương dữ tợn, hiển nhiên là sợ hãi, dại ra ngồi đó Blaise ghé trên giường bệnh, trên lưng là một vết trảo nhìn thấy mà giật mình, khiến người ngoài ý muốn là, một cô bé Gryffindor đang ngơ ngác ngồi bên giường cậu, Salazar biết cô là người bạn trong quá khứ của Harry —— cô Hermione • Granger, song song ông chú ý thấy trên áo choàng của cô bé có vết máu rõ ràng không phải của mình. Còn có mấy Gryffindor khóc gọi kinh thiên động địa khác cũng treo màu, nhưng nhìn ra được chỉ là gãy xương vân vân. Phu nhân Pomfrey và vợ chồng Helga, Peclers đang bận rộn.

Salazar nhíu mày, tới cạnh Rowena đang giận mắng các giáo sư: “Tôi chỉ rời đi nửa ngày, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Còn không phải Gryffindor khiêu khích Slytherin, càng hỏng bét là một giáo sư xuất thân Gryffindor dĩ nhiên không thể khống chế đạo cụ dạy học bị thương học sinh.” Người sáng lập Ravenclaw trước khi trở thành đầu sỏ Hogwarts là nữ vương của một tiểu quốc gia, lời nói hành động của bà xưa nay cực kỳ nhanh nhẹn, nhìn một cái, dù là trong cơn giận dữ cũng không mất nửa phần phái đoàn nữ vương.

Chỉ thấy Salazar nghe xong lời này, nhìn phản ứng của các giáo sư, lạnh lùng nói: “Tốt, thật là một đám cự quái dung lượng não không đủ, trong não các vị đã không có bất kỳ bộ phận nào dùng để tự hỏi sao? Lẽ nào các vị đã biến tất cả tri thức trong đầu mình thành thuốc cậy mạnh? Được rồi, ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là đạo cụ dạy học gì thoáng cái bị thương nhiều học sinh như vậy?!”

“Một con Buckbeak chưa hoàn toàn thuần hóa, được dẫn lên lớp chăm sóc sinh vật huyền bí năm thứ ba của giáo sư Black.” Peclers đáp.

“A? Tốt, thật là tốt. Quý ngài Black dẫn một con Buckbeak chưa hoàn toàn thuần hóa lên lớp của ấu tể năm thứ ba? A, quý ngài Black anh nên may mắn, anh có được ngũ quan phức tạp, thế nhưng rất hiển nhiên, nó không thể nào che giấu được IQ tí xíu của anh.” Salazar cười lạnh, lực đạo vuốt ve tiểu sư tử dưới tay gia tăng rất nhiều, chọc cho nó phát ra tiếng “ô ô” thống khổ. Thế nhưng Godric rõ ràng, trong tay người yêu, nhiều nhất là gãy một hai khớp xương, uống chút độc dược là tốt, nếu rơi xuống tay ba người khác, hạ tràng sẽ thảm hơn.

Cả phòng rơi vào một loại trầm mặc khiến người hít thở không thông, Salazar tới cạnh giường bệnh gần nhất của Blaise, nhìn vết thương dữ tợn phía sau cậu bé, vươn tay phải, thi triển thuật giảm đau và thuật khôi phục trong Nghệ Thuật Hắc Ám. Blaise rất nhanh tỉnh lại, vết thương phía sau vẫn còn đau.

“Blaise • Zabini…” Giọng Salazar rất nhẹ, ông vừa tiếp tục trị liệu, vừa nói, “Ta đã từng nghĩ con Slytherin hơn Draco • Malfoy, có thể nói cho ta biết vì sao con biến mình thành vậy?””Slytherin tôn trọng nữ tính, các hạ, khi bên cạnh ngài có một nữ tính lọt vào Buckbeak công kích, lẽ nào ngài bảo con mặc kệ như một kẻ nhu nhược? Harry là thủ tịch của chúng con, cậu ấy từng nói, Slytherin không ý nghĩa nhát gan nhu nhược, Slytherin ý nghĩa cẩn thận, vì chúng con là quý tộc, đi sai một nước có thể cả bàn đều thua, nhưng không có lợi ích nào cao hơn sinh mệnh. Các hạ, nếu một kích kia rơi xuống người cô bé này, cô ấy khẳng định sẽ mất mạng, mà nếu con đẩy bạn ấy ra, nhiều nhất chỉ nằm ở đây một thời gian.” Blaise suy yếu nói.

“Cho dù cô bé này là Gryffindor? Cho dù cô bé này có huyết thống Muggle?” Salazar mang theo nụ cười, hỏi.

“Zabini cũng là thế gia hội đồng quản trị, con là người thừa kế thứ nhất, Harry nhỏ hơn con mấy tháng, thế nhưng năm ngoái cậu ấy vì trường học làm việc mà một thủ tịch hội đồng quản trị phải làm, con cũng hy vọng mình có thể làm được chút gì cho Hogwarts, chí ít bảo vệ một đồng học. Về phần Gryffindor… Các hạ, điều thứ 55 của 《Hành vi thủ tục Slytherin》: tin tưởng tồn tại tức là hợp lý, cho dù không thể hiểu được… Về phần huyết thống Muggle? Không quản thế nào, bạn ấy là một phù thủy, đúng không ạ?” Blaise suy nghĩ một chút, nói.

Lúc này, viện trưởng Slytherin cầm thuốc bổ máu, thuốc mọc xương và một ít thuốc rửa vết thương tới. Thấy Salazar đang giúp Blaise, bèn dừng lại.

“Đại khái sẽ có sẹo, bất quá ta sẽ nhắc nhở Harry tặng con thuốc xóa sẹo.” Sau khi kết thúc, Salazar mang theo nhàn nhạt trêu chọc nói.

“Ách, Slytherin các hạ, ngài dùng là Nghệ Thuật Phép sao? Bằng không sao hiệu quả tốt vậy?” Hermione bên cạnh thấy vết thương nặng thế, nói mấy câu công phu đã khỏi, khiếp sợ nói.

“Ta không biết Nghệ Thuật Phép, cô Granger ạ, trên thực tế, ta vừa dùng là Nghệ Thuật Hắc Ám. A, thân là phù thủy, phải hiểu rõ một đạo lý cực kỳ dễ hiểu —— bản thân pháp thuật, không có ranh giới thiện ác.” Salazar ôn hòa nói với nữ phù thủy nhỏ, các giáo sư đều sửng sốt.

“Severus, để thuốc xuống, gọi gia trưởng của học sinh Slytherin bị thương, tới đây…” Salazar liếc mắt, “A, đều là hậu duệ nhà hội đồng quản trị. Về phần học viện Gryffindor, tự bọn họ quyết định.”

“Dạ.” Viện trưởng Slytherin lập tức bảo gia tinh nhà Prince đi thông báo.

“Cho Blaise uống thuốc bổ máu, sau đó cho thằng bé chút sinh tử thủy… Còn có vị tiểu thư này, cho trò ấy một ít thuốc điều tiết và thuốc ngủ, trò ấy có vẻ rất sợ hãi.” Salazar hung hăng nhéo tiểu sư tử trong lòng.

Lúc này, Helga đang trị liệu vết thương trên mặt Daphne • Greengrass.

“Sala, Gody, Rowe, mau tới xem, cậu Malfoy có gì đó không ổn!” Đúng lúc này, Peclers lên tiếng khiến trái tim của vợ chồng Lucius, Narcissa trong ba đôi vợ chồng Slytherin trước tiên chạy tới nháy mắt treo giữa không trung.

“Ôi, Daph của mẹ, tâm can của mẹ…” Phu nhân Greengrass lập tức lao về phía trưởng nữ, lúc này mặt cô bé đã khỏi, lập tức ghé vào lòng mẹ mình, khóc lớn.

Cô sợ, nếu mình cứ thế mà chết…

“Pan, con gái của mẹ, sao lại thành vậy?” Phu nhân Parkinson cũng chạy về phía Pansy bị mấy đầu sỏ đẩy sang bên, ôm cô bé vào lòng, “Không sao chứ?””Mẹ, mẹ, con sợ… nếu không phải Draco, con… ô ô… Draco… ô ô…” Pansy khóc không thành tiếng, hoàn toàn từ bỏ lễ nghi quý tộc.

Tiếng khóc của hai cô bé Slytherin giật tỉnh không ít lương tri của các giáo sư, lần đầu tiên các giáo sư biết thì ra, từ trước tới nay, Slytherin đều là những đứa trẻ cao ngạo mà mẫn cảm. Bọn họ dạo bước giữa tòa thành Hogwarts xa xưa, kiêu ngạo ngẩng đầu, ưỡn ngực. Vì gia tộc của mình, vì tự tôn của mình, thậm chí chỉ vì tồn tại của mình mà kiêu ngạo. Bọn họ hôm nay vì mình là Slytherin mà kiêu ngạo, ngày mai, bọn họ sẽ khiến người nhà, bè bạn, thầy cô thậm chí Slytherin vì bọn họ mà kiêu ngạo. Thế nên, bọn họ chưa từng oán giận, không khóc lóc, thành thục đến không giống một đứa trẻ. Theo đuổi kẻ mạnh cũng tốt, trở thành kẻ mạnh cũng được, vì tiền tài, vì lợi ích, vì quyền thế, bọn họ cố gắng đạt được thứ mình muốn, không che giấu dục vọng mình cần, do đó đi suy tính, đi mưu đồ. Trong suy tính và mưu đồ mà trở thành hoàn mỹ vô tỳ, đây là Slytherin.

Bọn họ nhìn vị phù thủy tóc đen đang nghiêm túc tiến hành kiểm tra cho Draco kính phục từ đáy lòng không khỏi sinh ra, Salazar • Slytherin, đích thật là người vĩ đại nhất trong bốn đầu sỏ, sự vĩ đại của ông không ở bề ngoài, không ở pháp thuật, không ở trí tuệ, không ở dũng cảm, không ở chân thành, mà là ở nhân cách.

Dumbledore đột nhiên hiểu rõ lời ngày đó Gryffindor nói: … cái gọi là nuôi người, không đơn giản là giúp tiểu phù thủy lớn lên, cũng không riêng là dạy bọn họ tri thức. Nuôi người, là dùng nhân cách của giáo sư dẫn đường ấu tể, để bọn họ làm một người tài đức vẹn toàn

Mười mấy câu thần chú kiểm tra đo lường cẩn thận quăng xuống, tin tức tặng lại khiến bốn vị phù thủy và tiểu sư tử đều ngưng trọng, thậm chí có hai nữ sĩ đã đến giới hạn giá trị tức giận.

“Xem ra, là sóng xung kích linh hồn. Thật không ngờ con Buckbeak này dĩ nhiên có được lực lượng xa xưa như vậy.” Peclers ra vẻ nghiền ngẫm.

“Pec!” Đôi mắt Helga đã bốc lửa, “Ghê tởm Gryffindor! Dĩ nhiên dẫn sinh vật nguy hiểm như vậy lên lớp, chí ít trước đó, gã nên điều tra rõ sinh vật này. Một lũ khốn kiếp không biết cái gì! Nhất là Sirius • Black, một thằng khốn có thể so với rác rưởi!”

“Sợ rằng trong đó cũng có sai lầm của tôi…” Salazar ôm tiểu sư tử nói, ông rất rõ hiện tại nếu buông Godric ra, trong cơn thịnh nộ Helga và Rowena khẳng định sẽ xử đẹp người sáng lập Gryffindor, Slytherin không để người khác khi dễ hoặc trừng phạt người yêu của mình, muốn làm chỉ có tự động thủ.

“Sala, cậu đừng vì Gody thoát tội, chúng tôi đều có chừng mực, Gody tuy nói rất ngu, nhưng cậu ấy không ngu đến mức như vậy.” Ravenclaw nhìn Salazar tự trách, chung quy vẫn tha cho Godric.

“Không, không phải thoát tội cho ai cả. Con Buckbeak kia sở dĩ phát cuồng, chỉ sợ là vì cậu Longbottom, chúng ta đều biết, hiện tượng sau khi dùng xong thuốc do tài liệu ấy chế tác, vốn dĩ nên chiếu theo lời Godr tạm dừng chương trình học của Longbottom, thế nhưng, vì sai lầm của tôi… Xin lỗi, Godr, em nên nghe lời đề nghị của anh.” Salazar vẻ mặt ảo não ôm tiểu sư tử đến bên mặt.

Tiểu sư tử dùng đầu lưỡi liếm mặt Salazar, lấy làm an ủi, sau đó nhảy ra khỏi lòng ông, phát ra một vầng sáng trắng, biến thành hình người….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.