Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Chương 21: Chương 21: Thủ tịch chiến




Buổi tối bảy giờ rưỡi, phòng nghỉ công cộng Slytherin được bố trí thành đài quyết đấu. Chính giữa không ra một khoảng rất lớn, tất cả trang sức không liên quan đều biến mất. Các học sinh năm nhất tới đủ, Harry đứng giữa bọn họ, thuộc về vóc dáng tương đối thấp. Y đứng ở đằng trước, bên cạnh tự nhiên là Malfoy và Zabini. Không thể không nói, khai giảng gần ba ngày, bọn họ đã thành lập hữu nghị thân mật, đương nhiên, trong đó có Harry tận lực mà làm, thế nhưng y chưa từng nghĩ có gì không tốt, dù sao tương lai đã từng, bọn họ là đồng bọn và người hợp tác tốt nhất, giờ bất quá là sớm hơn 20 năm mà thôi.

Trừ này ra, học sinh của sáu năm khác cũng tới, ở Slytherin, trên cơ bản không ai hy vọng bỏ qua thủ tịch chiến, vì Slytherin xem như học sinh kém cõi nhất cũng có dã tâm tương đương. Slytherin có thể có học sinh kém, nhưng không thể có học sinh không có dã tâm.

Thủ tịch chiến năm nay từ năm trên bắt đầu, dưới tình hình chung, thủ tịch năm thứ bảy là thủ tịch của cả học viện Slytherin, các học viên năm trên rất nhanh chọn ra thủ tịch. Cơ bản không có gì biến hóa. Nhưng không một ai rời đi.

Harry rất rõ bầy rắn độc giảo hoạt này sở dĩ không rời đi là vì cái gì——

Bọn họ đều có con đường tin tức của mình, biết rõ cái gọi là “một trong hai Cứu Thế Chủ” là gì, cũng rõ Cậu Bé Cứu Thế Chủ Vàng chân chính là ai. Chí ít ba ngày sinh hoạt học tập này đã nói rõ, so với Neville • Longbottom bị phân tới Gryffindor, tộc trưởng Potter tuổi trẻ hiển nhiên càng phù hợp với tiêu chuẩn chống đỡ cùng Chúa Tể Hắc Ám.

Cứu Thế Chủ phân tới Slytherin bị hắc hóa đã lan truyền khắp nơi, này trong mắt rất nhiều người không tính là gì. Nhưng nếu y vào xà viện, vậy phải thích nghi luật rừng của Slytherin. Không đủ thực lực, là không có được sự coi trọng của Slytherin. Stephen từng thảo luận với Harry, cách tốt nhất để đối phó các Slytherin này là biểu diễn tài nghệ pháp thuật cao siêu nhất, trực tiếp thuyết phục bọn họ, Slytherin chỉ sùng bái cường giả. Hơn nữa, Harry biết trên người y gánh vác sứ mệnh thay đổi Slytherin, vinh quang của Salazar Voldemort không hiểu, Gaunts từ ngàn năm trước cho tới nay cũng không được Salazar cho phép họ Slytherin.

Y cũng từng hỏi Severus, đúng vậy, y hiện tại là một Slytherin!

Harry mang theo nụ cười ôn hòa nhìn đài quyết đấu chọn ra thủ tịch mỗi năm. Rất nhanh đã tới năm nhất.

“Harry, nhìn thấy chưa? Nữ thủ tịch năm thứ hai, cô ả là nhà Carlo, gọi Kelly • Carlo, cha mẹ đều ở Azkaban.” Đến từ gia tộc trung lập Blaise giới thiệu thủ tịch các năm cho Harry, Draco bên cạnh không lộ ra gì, “Năm thứ ba là nhà Lestrange, cả nhà đó là kẻ điên. Còn có năm thứ năm là họ hàng nhà Dolohov, nhà bọn họ có 7 người nhờ Chúa Tể Hắc Ám mà vào Azkaban. Ba người này, cậu phải đặc biệt chú ý, nhà bọn họ đều là tử trung Tử Thần Thực Tử của Chúa Tể Hắc Ám.””Ừ.” Harry mỉm cười gật đầu, đoán không ra y suy nghĩ gì.

Năm nhất bắt đầu từ Crabbe, từng người lên đài, Harry đối với đùa giỡn kiểu trẻ con này không hề có hứng thú. Thế nhưng rất nhanh, Blaise cũng lên.

Blaise đánh bại Pansy, sau đó Draco lên, hai người bắn một hồi thần chú, Draco cuối cùng ngoài ý liệu dùng câu thần chú tước vũ khí đánh Blaise văng xuống đài quyết đấu.

Lúc này, Harry ưu nhã đứng lên. Đũa phép đã từ áo choàng rơi vào bàn tay, khí tức rét lạnh trong nháy mắt y chạm vào nó tan ra, nhiều năm kinh nghiệm chiến đấu, nhiều năm bồi hồi bên sinh tử rèn ra bản năng, không phải ngày một ngày hai có thể thay đổi. Chỉ là khí tức, đã khiến Slytherin bắt đầu cố kỵ.

“Draco, cậu không cần lo lắng tôi sẽ nương tay, điều thứ năm mươi của 《Hành vi thủ tục Slytherin》: mỗi trận quyết đấu đều là trận chiến vinh dự, thận trọng đối đãi.” Harry nói, làm một lễ quyết đấu tiêu chuẩn nhất với Draco.

“Jelly Legs Jinx… Furnunculus… Rictusempra… Avis… Stupefy!” Thiếu gia Malfoy không hề do dự không ngừng bắn ra năm câu thần chú.

Thế nhưng, Harry chỉ là vung vài cái đũa phép, đã khiến chúng biến mất. Nói thật, trình độ của tiểu Malfoy ở năm nhất tương đương ưu tú, đáng tiếc, đối thủ của cậu là “ngụy thiếu niên” Harry đã trải qua chiến tranh như hồ ly này.

“Expelliarmus!” Chỉ là một câu thần chú tước vũ khí đã cướp đi đũa phép của Draco.

“Cậu thua.” Giọng nói trong trẻo mang theo nụ cười, Harry tay trái ưu nhã chỉ đũa phép vào Draco, tay phải lại nắm đũa phép của Draco.

“Tôi… Tôi chịu thua…” Draco trố mắt, cậu thật không ngờ mình dĩ nhiên chống không lại một câu thần chú tước vũ khí của Harry.

Harry trả lại đũa phép, thoải mái nói: “Đừng ủ rũ, dù sao tôi là người cuối cùng của nhà Potter, phải nhận, hơn cậu rất nhiều.”

Draco gật đầu, đi xuống. Harry đứng trên đài chờ năm nhất khác khiêu chiến. Thế nhưng, các học sinh năm nhất không dám tiến lên. Bọn họ cảm nhận được khí tức kinh khủng ban đầu, thế nên, Harry không hề tranh luận trở thành thủ tịch năm nhất.

Thủ tịch chiến vốn dĩ đến đây là kết thúc, thế nhưng, khi Harry quyết định đi xuống, một câu thần chú bắn ra từ trong đám người. Harry chỉ lạnh lùng vung đũa phép, thêm một câu thần chú áo giáp lên người.

“Nếu có người cần, tôi không ngại làm bồi luyện, thế nhưng, hy vọng người đó có thể thừa nhận hậu quả.” Harry hí mắt, thấy được người vừa ra tay —— là Lestrange năm thứ ba, trên tay gã còn nắm đũa phép, biểu tình có chút giật mình, hiển nhiên thật không ngờ Harry có thể tránh thoát.

“ηλεκτροπληξα!” Y được bốn đầu sỏ dạy dỗ, đã học xong không hề lưu tình với kẻ địch. Đó là một lời nguyền cổ điển, ý là “điện giật”, trước khi sống lại, Harry thói quen dùng loại lời nguyền này. Phải nói lời nguyền cổ điển ứng dụng còn mạnh hơn cả lời nguyền cổ ma văn, cổ ma văn bình thường dùng cho minh văn và luyện kim thuật. Lời nguyền cổ điển của y là Salazar dạy, về mặt này, chỉ sợ dù là Dumbledore cũng không sánh bằng.”A!” Lestrange hét lên một tiếng, đã thống khổ co giật ngã xuống, mái tóc gã dựng thẳng, sắc mặt tái nhợt.

Mọi người kinh ngạc, một học sinh năm nhất, dĩ nhiên dùng một lời nguyền cổ quái đánh ngã một năm ba. Harry tuyệt không sốt ruột, y chậm rãi trở về hàng ngũ năm nhất, rét lạnh nhìn học sinh cấp trên thăm dò thương thế của Lestrange, kế thủ tịch học viện Silver bước ra, trước khi đi còn rất có thâm ý nhìn thoáng Harry, sau đó cảnh cáo các Slytherin: “Không được nhúc nhích, ta đi mời viện trưởng, mọi người hẳn biết tính tình của viện trưởng Snape.”

“Harry, lời nguyền vừa nãy là?” Malfoy nhỏ giọng hỏi.

“Một lời nguyền cổ điển trưởng bối dạy, tôi đã dùng nhiều năm, hôm nay là bị bức, mới thuận miệng dùng nó.” Harry tùy ý trả lời, “Lời nguyền vừa nãy là thần chú điện giật, không nguy hiểm tính mạng, chỉ là khó chịu vài ngày. Tên đó hẳn nên may mắn, tôi không phải Auror, chưa nuôi thành thói quen một kích tất giết.”

“Lại là trưởng bối?” Blaise nhướng lông mày, “Sẽ không là vị trưởng bối đã dạy cậu tiếng cú mèo đi?”

Harry không nói gì, cười mà không đáp, tẫn hiển khí chất thần bí.

“Cậu sau này tính làm Auror?” Malfoy hỏi.

“Auror? Ôi, không, Draco thân ái, Dragon thân ái, đây chỉ là một phép so sánh, hãy tin tôi, cái nghề Auror chỉ thích hợp với sư tử tứ chi phát đạt. Tôi là một con rắn, cậu phải tin rằng, sản nghiệp trong tay tôi đã đủ để tôi đau đầu, sao còn có thời gian đi làm cái việc nguy hiểm ấy chứ?” Harry giả vờ bi thương.

Thật hết chỗ nói rồi!

Blaise và Draco đều bất đắc dĩ liếc trắng, được rồi, tên dở hơi này, luôn có cách nói của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.