Harry Potter Chi Bạch Kim Bao Tử

Chương 4: Chương 4: Harry Và Draco




CHƯƠNG 4, HARRY VÀ DRACO

“Harry, ngày mai có tụ hội, cậu đi không…”

“Hermione, cậu biết rõ mình không…”

“Đừng vội cự tuyệt.” Hermione nhìn về phía bạn tốt, trong đôi mắt nâu lóe ra cơ trí và giảo hoạt, cô đang có chủ ý gì đó?

“Đã năm năm cậu không lộ mặt ở thế giới pháp thuật, ngay cả nhật báo tiên tri cũng bắt đầu đoán có phải là cậu bị tàn dư của Chúa Tể Hắc Ám sát hại không. Neville Luna bọn họ mỗi cuối tuần đều đến chỗ mình hỏi, giáo sư McGonnagal mỗi ngày hỏi thăm mình.” Còn có Malfoy, còn lấy mười vạn Galleon tài chính Hogwarts đổi lấy tin tức của cậu. Đương nhiên, câu cuối cùng Hermione không dám nói ra.

“Như thế nào cũng có thể báo bình an chứ?” Hermione nhìn biểu tình người bạn tóc đen trầm mặc từ từ nhu hòa, nhanh chóng thổi lửa.

Mười vạn Galleon thật sự rất mê người, huống hồ Malfoy hứa hẹn tuyệt không làm chuyện quá phận. Hermione liếc Harry. Mặc dù có chút không phúc hậu nhưng từ đáy lòng cô hy vọng Harry hạnh phúc. Mặc kệ là Malfoy hay là người khác, chỉ cần Harry hạnh phúc là được.

Huống hồ… Neville, Luna, Cho Chang, bọn họ đều rất nhớ Harry.

Harry ôm lấy Scorpio ngồi nghịch vui vẻ dưới đất đặt lên chân mình trầm mặc.

Scorpio đã nhận ra cảm xúc của cha mình dao động không bình thường, nghe lời nhu thuận ngồi ở trong ngực cha, mái tóc bạch kim mềm mại cọ hai má cha.

“Mình sẽ gọi Ginny đến chăm sóc Socrpius, đừng lo lắng.”

Scorpio vội vàng gật đầu tỏ vẻ mình sẽ nghe lời dì Ginny.

Harry mỉm cười xoa đầu cậu bé, tầm mắt xuyên qua Hermione suy nghĩ.

“Harry, không phải là cậu sợ gặp được Malfoy chứ?”

“Không, chỉ là…” Harry bật người phản bác.

“Chỉ tránh né một Malfoy mà không để ý tới bạn bè kề vai chiến đấu với mình, Harry Potter! Cậu thật là có tiến bộ!” Hermione nổi giận đùng đùng mà đứng lên, đôi mắt sắc bén như có thể nhìn thấu Harry ngụy trang.

Scorpio rụt lại lùi vào trong ngực cha, lặng lẽ ở sau lưng động tác kéo khóa kéo che lại miệng mình, Mione phát hỏa, cha xong đời! Cậu bé dừng một chút, chớp chớp đôi mắt nghiêng đầu nghĩ: … Nhưng… Malfoy là ai?

“Hermione, mình không là tránh né, chỉ là… Còn chưa nghĩ tốt…” Thanh niên tóc đen ôn hòa tựa đầu lên trên vai đứa bé đang dựa vào ngực mình, mùi sữa của bé con lập tức làm Harry bình tĩnh lại. Tuy rằng tóc và màu mắt hai người không giống nha, nhưng từ ngũ quan tương tự của bọn họ, không khó nhìn ra quan hệ huyết thống của bọn họ.

Hermione nhìn vẻ mê mang trên mặt bạn tốt, ánh mắt cũng nhu hòa: “Harry… Bọn họ rất nhớ cậu, ngay cả bức họa ở Hogwarts cũng luôn hỏi mình sao cậu không tới thăm bọn họ, cậu… Thật sự không muốn đi sao?”

Harry không trả lời.

Hermione nhìn Harry trầm mặc bộ dáng, thở dài, cô cũng không bức bách nữa, bất đắc dĩ nói: “Không đi thì không đi đi, mình đi nói với Ron một tiếng…”

“Không, mình đi…”

Hermione mở to hai mắt nhìn Harry.

“Ai, Hermione, chỉ là… Mình không biết nên đối mặt bọn họ như thế nào. Đã năm năm không gặp mặt…”

Hermione nhìn thanh niên tóc đen mờ mịt rồi lại có chút khẩn trương, lập tức bật cười: “A, Harry, sao cậu có thể dễ thẹn thùng như vậy.”

M Pub

Harry kéo chặt áo choàng, trùm kín mũ. Anh đứng trước một kiến trúc, do dự muốn đi vào hay không. Phù thủy qua đường đều kinh ngạc nhìn anh ——trời nóng như vậy sao còn có người bọc kín như vậy?

M Pub. Anh rời khỏi thế giới pháp thuật năm năm, hoàn toàn không biết khi nào thì chỗ này mở một quán bar, còn… Xa hoa như vậy?

Quán bar này thật lớn, bên trong còn dùng pháp thuật mở rộng không gian. Cửa quán bar, dòng chữ lơ lửng giữa không trung không ngừng chuyển—— tụ hội bạn học Hogwarts năm 91.

Cửa quán bar người đến người đi, không có người chú ý tới Harry đứng ở một bên do dự. Harry đứng ở cửa thì lại muốn chạy trốn.

Đang lúc anh muốn xoay người đi thì một người phụ nữ dáng người thon thả cân đối từ quán bar cười ra đón ——

“Xin hỏi vị này, ngài có hẹn trước sao?”

“A…” Harry mới vừa đi một bước rồi lại dừng, cười khổ quay đầu, không được tự nhiên chỉ chỉ dòng chữ giữa không trung.

“Tụ hội phải không? Em mang ngài đến đó.” Cô gái mỉm cười, hơi cúi người, đồng phục vốn không được nhiều, cúi người như vậy thì càng thêm phong tình.

Thanh niên tóc đen gặp qua lão yêu quái không có mũi, gặp rồng khủng bố dữ tợn, gặp quý tộc tuấn mỹ nhưng hiếm thấy những cô gái như hoa như ngọc phong tình như vậy. Khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, xấu hổ dời tầm mắt đuổi kịp cô gái cười tủm tỉm bước chân vào M Pub.

Cô gái lập tức đi qua quầy bar cùng đám người ở tầng một dẫn Harry đi lên tầng hai. Harry bọc áo choàng trùm mũ bị khách trong quán nhìn chăm chú nên anh nhanh bước chân.

Tầng hai bố trí rõ ràng không giống tầng một, trang sức bảo thạch rất ít xuất hiện ở tầng một thì tầng hai giống như dựng bằng thủy tinh, đủ loại kiểu dáng bảo thạch được khảm trên tường, xuyên qua bảo thạch còn có thể nhìn được ma lực lưu động.

Đi trên hành lang rồi bỗng nhiên vào đại sảnh. Tầng hai không giống tầng một, toàn bộ tầng hai chính là một đại sảnh.

Cô gái đứng ngoài hành lang không bước vào đại sảnh. Cô lễ phép cúi người lần thứ hai rồi bước đi để lại Harry chân tay luống cuống đứng tại chỗ, tiến vào cũng không được, lui lại cũng không xong.

Trong đại sảnh đang rất náo nhiệt, hơn trăm phù thủy thành niên ngồi thành một vòng tròn, nam phù thủy không để ý hình tượng cười to, nữ phù thủy vui vẻ vỗ tay, bộ dáng xem kịch vui. Hermione và Ron cũng đứng ở một bên, dù bận vẫn ung dung nhìn.

“Neville! Không thể đổi ý! Cậu hoặc là khiêu vũ với Zabini hoặc là hôn Luna trên ba giây!” Seamus đắc ý cười to.

Zabini? Zabini cũng đến đây, vậy hẳn là cậu ta cũng tới … Harry đứng cửa hành lang suy nghĩ.

Neville nhìn Luna ngây thơ bên cạnh, nhìn Zabini đối diện cười vui vẻ, không tình nguyện đứng lên, tầm mắt bồi hồi giữa hai người, rồi giống như chịu chết nhắm hai mắt lại, chỉ chỉ Zabini đối diện.

Zabini cười sáng lạn đứng dậy, cúi người trước Neville, tay phải duỗi tới trước mắt Neville.

Mọi người chung quanh nhìn, huýt sáo bắt đầu ồn ào —— đây là lễ nghi mời phụ nữ khiêu vũ.

Neville dưới sự thúc giục của mọi người, bất đắc dĩ vươn tay để lên bàn tay Zabini, đương nhiên, anh nhảy bước nữ.

Harry dựa vào cửa hành lang mỉm cười nhìn mọi người cười vui, bất giác bắt đầu hoài niệm thời gian ở Hogwarts.

“Hey! Bên kia!” Seamus mừng rỡ ngồi trên ghế nhìn hai người khiêu vũ mắt sắc phát hiện bóng người đứng cạnh cửa, “Học viện gì? Tên!”

Harry không nghĩ nhanh như vậy đã bị người khác phát hiện. Anh vô ý thức nắm chặt tay áo choàng phù thủy rộng thùng thình.

“Tôi… Tôi…”

“Đi nhầm phòng sao?” Những phù thủy khác líu ríu, đoán vị khách thần bí này. Ron đang muốn mở miệng thì lại bị Hermione bên cạnh kéo lại, cô đang hứng thú thưởng thức Harry lúng túng.

Harry cắn cắn môi dưới liều mạng áp lực mình không lui về phía sau, run rẩy bước lên trước một bước, bước ra khu hành lang, bại lộ dưới ánh đèn rực rỡ đại sảnh.

“Từ từ… Cậu ấy! Cậu ấy là!” Neville kích đẩy Zabini đang tựa lên người mình ra, không thể tin trừng lớn ánh mắt bước nhanh đến chỗ người trẻ tuổi bọc áo choàng trùm mũ.

Luna giống như cũng phát hiện cái gì, hơi mở to hai mắt nhìn. Mọi người nhìn Neville cùng vị khách thần bí kỳ quái thì nghi hoặc khó hiểu.

Chỉ thấy người nọ do dự môt chút rồi sau đó kéo xuống cái mũ áo choàng màu đen.

Dung mạo người nọ vô cùng rõ ràng hiện ra, mái tóc hỗn độn vì mũ trói buộc mà có chút cong, đôi mắt vẫn diễm lệ không giảm. So với thiếu niên thanh tú năm năm trước, hôm nay, Harry có ôn hòa phong độ của người trí thức.

Toàn bộ đại sảnh yên tĩnh trong nháy mắt. Bọn họ không thể tin nhìn chằm chằm thanh niên gầy yếu khoác áo choàng kia.

“Merlin…” Mọi người thì thào, “Tôi không nằm mơ chứ…”

Malfoy không nghĩ tới ở chỗ này nhìn thấy Harry. Anh hy vọng nhưng anh không dám hy vọng xa vời. Nhưng Merlin thiên vị Malfoy.

Khi anh không thú vị ngồi ở quầy bar lắc lắc rượu nho màu đỏ trong ly, mọi người đột nhiên yên tĩnh, anh lơ đãng nghiêng đầu thì thấy người đứng cửa.

Năm năm trước, người kia cũng như vậy, đứng trước mặt anh, phẩy đi bông tuyết trong suốt trên mái tóc đen mỉm cười chào hỏi: “Draco! Đã lâu không gặp!”

Năm năm sau, áo choàng rộng thùng thình trên vai, người kia vẫn mỉm cười như trước. Năm năm chỉ làm người kia càng thêm ôn nhuận, càng thêm hoàn mỹ. Anh ngừng thở, anh còn có thể nghe được tiếng máu truyền đi, tiếng tim mình đập thình thịch trong ngực. Áp lực năm năm yêu thương nhớ nhung, nhìn thấy người kia thì giằng co một phút rồi không thể áp lực, phát ra hoàn toàn.

Anh nổi điên tìm năm năm, nhớ người kia năm năm, hiện giờ đang đứng cách anh không đến 20m, mỉm cười nhợt nhạt.

Draco hít một hơi, áp lực xúc động kêu gào trong đầu, tao nhã cười, cầm ly uống một ngụm rượu. Anh không có động tác, con mồi thật vất vả tìm được, sao có thể để dễ dàng trốn thoát?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.