CHƯƠNG 15: GIẤU DIẾM VÀ ĐỐI SÁCH.
—o0o—
Chớp mắt, Snape đã sống trong biệt thự Malfoy cả một tuần, nên nói không hổ là biệt thự Malfoy mang nhãn hiệu biệt thự quý tộc lâu đời chăng? Khi Lucius biết được Snape hoàn toàn không có nơi để đi lập tức xin Abraxas xây một phòng thí nghiệm độc dược, cũng mời Snape thường đến. Nói thực ra, khi Lucius mời có chút thấp thỏm, dù sao, đồng ý tiến vào một biệt thự pháp thuật, hơn nữa cũng đại diện cho một sự cho phép, cho phép đối phương tiến vào cuộc sống riêng tư của mình.
Không ngờ Snape lại đáp ứng ngay, chưa từng hiểu được cái gọi là quy tắc quý tộc giới phù thủy Snape đối với việc ở trong nhà người bạn ở kiếp trước, cả kiếp này không hề có suy nghĩ nào khác, mà theo lễ nghi Snape phỏng đoán xuất thân anh cha con Malfoy nhất trí cho rằng đối phương chấp nhận họ thăm dò, cũng cho phép đi sâu hơn một bước.
Vì thế, Abraxas rất hài lòng, con trai nhà mình thật có sức thu hút! (cho nên về sau Abraxas thường xuyên hối hận mà nói con trai nhà mình thật có sức thu hút) Lucius cũng rất hài lòng, Sev của y (này, ai nói là của anh? Lucius: Avada Kedavra…) đồng ý tiến gần y thêm một bước, có thể tiến hành bước tiếp theo! Bản thân Snape lại càng vừa lòng, ở một nơi bao ăn bao ở lại còn cung cấp dược liệu miễn phí cho anh nghiên cứu, càng miễn bàn chủ nhân nhà này còn định kỳ chia cho anh hoa hồng, rốt cuộc Snape đã trải qua cuộc sống tương tự với kiếp trước rồi.
Điều duy nhất khiến Lucius buồn bực chính là Snape tuyệt đối không tham gia bất cứ bữa tiệc nào của nhà Malfoy, cậu ấy giống như là người vô hình sống trong nhà Malfoy vậy. Theo lý mà nói, Lucius hiểu được tại sao Snape lại làm vậy, càng miễn bàn Abraxas thấy Snape tự hiểu mình mà càng khen ngợi, nhưng Lucius khó chịu, có một loại cảm giác “Snape là tốt nhất” quỷ dị không ngừng tăng thêm, Lucius không thể không xin cha mình giúp đỡ.
“Cha, ngài có thời gian không ạ?” Một lần Snape vùi đầu trong phòng nghiên cứu, Lucius gõ cửa phòng làm việc.
“Luci, làm sao vậy?” Thấy gương mặt hiếm khi bình tĩnh của con trai, từ khi Snape vào ở nhà Malfoy thì đứa con trai của mình vẫn luôn sáng rực như ánh mặt trời, Abraxas tùy tiện đặt giấy tờ lên mặt bàn, việc gì gì đó, vĩnh viễn không quan trọng bằng con trai.
“Cha, con muốn nói chuyện với ngài.” Lucius rất nghiêm túc, “Con… Gần đây con có hơi không ổn.”
Abraxas đè nén muốn nhảy dựng, vung gậy rắn trong tay, năm sáu cái thần chú kiểm tra thường dùng ném ra, rồi chú nhíu mày, lại vứt vài pháp thuật hắc ám kiểm tra bên trong.
“Cha à.” Lucius rất cảm động vì Abraxas quan tâm mình, nhưng mình cũng không uống phải độc dược gì, cũng không bị trúng lời nguyền nào cả, “Gần đây con cảm thấy mình có chút kỳ lạ.”
Thấy thần chú của mình hiện ra kết quả bình thường, Abraxas cũng thả lỏng dần, “Luci, cha nghĩ con đã tới năm thứ năm rồi.” Chú vẫn cảm động vì con trai nhà mình tuy đã trưởng thành mà vẫn cần người cha già như mình, còn mặt khác vẫn thấy lo lắng, Lucius đã năm thứ năm, thằng bé vẫn không xử lý tốt được “cảm giác” của mình, đây không phải là chuyện tốt với một người thừa kế.
“Cha à…” May là Lucius cũng hiểu được mà nhăn nhó, “Cha cảm thấy Sev… Severus thế nào?”
Câu hỏi này của Lucius rốt cuộc để Abraxas cảnh giác, “Severus rất tốt.” Chú nheo mắt lại, bắt đầu nghi ngờ có phải máu lai kia đã làm gì con mình không, dù sao thiên phú độc dược của cậu ta vô cùng đáng sợ, điều này đã không còn là bí mật từ khi phòng thí nghiệm nhà Malfoy được xây dựng, nhà Malfoy không có bí mật với gia chủ Malfoy.
Lucius hiểu suy nghĩ của cha mình, mặt y hơi trắng, “Cha à, không phải như cha nghĩ. Severus là người bạn con tán thành.” Y nhấn mạnh chữ “người bạn”.
Abraxas cũng không thả lỏng vì phản ứng của Lucius, “Luci, nói rõ.”
“Là thế này,” Tâm trạng nhăn nhó của Lucius bị cha mình dọa mất sạch, giọng điệu cũng rõ ràng lại, “Khi Severus một mình gặp cha con có cảm thấy lo âu… và căng thẳng.” Lucius cắn răng, “Rồi con phát hiện chỉ cần Severus ở cạnh con con sẽ cảm thấy cực kỳ yên lòng, thậm chí pháp lực cũng thoáng có xu thế tăng lên.”
Nếu nói ngay từ đầu lời kể lại của Lucius khiến Abraxas còn đang nghi ngờ có phải Snape đã làm gì hay không, thì phần sau Lucius nói đã khiến chú cảm thấy chuyện có chút không khống chế nổi. Merlin một vạn năm không giặt tất thối! Dù hiện tại Lucius vẫn là vị thành niên, pháp lực còn chưa đạt mức cao nhất nhưng hiếm khi có trường hợp cảm nhận được pháp lực mình đang tăng lên. Trong nhất thời, Abraxas cảm thấy kiêu ngạo vì con của mình, Merlin ơi! Một người thừa kế pháp lực cường đại nhà Malfoy, một vinh quang lớn biết bao!
Nhưng lập tức, nguyên nhân khiến Lucius thay đổi – Snape lại làm Abraxas nhíu mày.
Khác với các máu trong khác, Abraxas biết một số kế hoạch của đàn em mình. Sau lễ Giáng sinh, đàn em Slytherin từ khi tốt nghiệp đã biến mất – Tom Riddle đột nhiên liên hệ với mình. Merlin ơi! Đàn em Riddle thay đổi rất lớn: con ngươi màu đen biến đỏ, bên người còn có một con rắn rất lớn, pháp lực cường đại và xà ngữ xì xì trở thành dấu hiệu của cậu ta.
Nếu vẫn không biết đàn em vô cùng xuất sắc khi còn ở trường đã xảy ra chuyện gì, Abraxas không xứng làm gia chủ Malfoy! Thực rõ ràng Tom Riddle này, đương nhiên hiện tại cậu ta tự xưng mình là Voldemort bằng cách nào đó đã được dòng dõi Slytherin tán thành, giờ xuất hiện trước mặt chú đã là người thừa kế của Slytherin.
Đó cũng là vì sao mà Abraxas cực kỳ quan tâm tới việc hợp tác cùng Snape, vị đàn em Slytherin này xưa đâu bằng nay, hơn nữa với thái độ cậu ta nói chuyện với gia chủ Malfoy, Abraxas chỉ biết cậu ta cần nhà Malfoy thần phục. Hiện tại có lẽ cậu ta còn chưa có năng lực ép họ nhưng vài năm sau thì không biết. Lucius còn nhỏ, trước khi mình giao Malfoy cho thằng bé chắc chắn phải chống được áp lực – Malfoy cũng không phải là người dưới kẻ khác.
Mà Snape hiện tại đã trở thành quân bài ẩn của mình, cậu bé có tiềm lực, có dã tâm, quan trọng là… thiếu đi thế lực. Người như vậy chính là dành cho nhà Malfoy! Nên chú chẳng những không động vào tình bạn giữa Lucius và Snape, cho cậu bé các tiện lợi, nhưng hiện tại nhìn phản ứng con trai nhà mình, ý nghĩa của Snape với thằng bé không chỉ là vậy. Nếu không phải có Voldemort đang uy hiếp, Abraxas cũng không ngại Lucius và Snape đến với nhau, tin chắc với một bậc thầy độc dược tương lai mà nói, Dược sinh con không phải là thứ quý hiếm gì, càng miễn bàn Snape ván đã đóng thuyền có dòng máu quý tộc lâu đời. Chỉ là nhà Malfoy phải củng cố, một bậc thầy độc dược làm bạn, một tiểu thư xuất thân quý tộc lâu đời làm vợ, hai nét bút mới có thể ổn thỏa bảo vệ nhà Malfoy, bảo vệ Lucius, mặc dù là… mặc dù chú có xảy ra sự cố nào cũng có thể bảo vệ Lucius bình an cả đời. Tuy Abraxas cũng không cho rằng mình có thể xảy ra chuyện gì, có điều dự đoán mọi nguy cơ là trách nhiệm gia chủ của chú.
Nghĩ vậy, Lucius không thể chọn Snape, dù là tình nhân cũng không được! Thằng bé sẽ hủy đi tình bạn với một bậc thầy độc dược, cũng sẽ hủy bản thân thằng bé.
Trong lúc suy nghĩ lóe lên, Abraxas đã quyết định, nhìn ánh mắt tin tưởng của Lucius, chú chột dạ biết bao, “Luci, điều này không có gì, chỉ là con rất quan tâm người bạn này, thả lỏng một chút là được, nói tới người bạn cùng phòng của con đi, hình như con không thích cậu ta lắm, Lucius, con là Huynh Trưởng Slytherin, có một số thứ con nên hiểu…”
Abraxas còn chưa nói hết, chú tin con trai mình có thể hiểu được, “Dạ, thưa cha.” Lucius cúi đầu, che dấu nghi ngờ trong mắt, “Ngài phải tin tưởng nhà Malfoy chính là tốt nhất!” Y ngẩng đầu, biểu hiện đắc ý dào dạt như thường ngày.
Cuối cùng với ánh mắt hài lòng của Abraxas Lucius ra khỏi phòng làm việc, nâng cằm trở về phòng mình, sau khi đóng cửa lại cẩn thận tìm một góc có thể tránh né tầm mắt của mọi bức ảnh, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Lucius là một người thừa kế hoàn mỹ, cho nên y dễ dàng nhận ra chỗ kỳ lạ trong thái độ của cha mình, vốn mấy ngày hôm trước đang Severus đã thành Snape, Lucius hiểu là Abraxas đã bắt đầu phòng bị Sev rồi. Nhưng, nếu dựa theo giải thích của cha mình, Sev là bạn tốt của mình, lại là bậc thầy độc dược tương lai, dường như không có gì nên phòng bị mới đúng. Hơn nữa vì không để cho mình chú ý tới đề tài này, Abraxas hỏi bạn cùng phòng của y, nếu không phải vì bạn cùng phòng mới của y chính là Sev, tư duy Lucius rất có thể sẽ bị cha mình đánh lệch. Vì trùng hợp, Lucius đoán Abraxas nói dối mình.
Nói cách khác, phản ứng kỳ lạ của mình cũng không chỉ vì lo lắng cho bạn, mà loại phản ứng này của mình có lẽ sẽ hại tới lợi ích nhà Malfoy, chỉ lý do này mới có thể giải thích Abraxas nói dối.
Lucius cực kỳ không vui, nhưng y biết cha mình sẽ không làm hại mình. Như vậy xem ra, cảm xúc kỳ lạ với Sev của y chỉ có thể tự mình suy đoán, còn có, Lucius nheo mắt lại, nhất định không thể cho cha mình biết hiện tại Sev ở cùng mình, mà vì thế bỏ đi phòng Huynh Trưởng! Xem ra, phải để Sev về phòng ngủ vốn thuộc về mình rồi, tuy cái phòng kia nhỏ một chút, nhưng lại ở độc lập.
Lucius một lần nữa xem nhẹ tiếng nói trong lòng mình: y không hy vọng Sev ở cùng ai khác ngoài mình.