CHƯƠNG 48: THI THỐ.
—o0o—
Gây ra tiếng động lớn như vậy, Dumbledore không biết là không thể, trên thực tế, khi nhận được tín hiệu, hiệu trưởng Dumbledore đã dẫn bà Pomfrey đi tới.
“Merlin ơi!” Vừa đi vào bà Pomfrey đã sợ ngây người vì mùi máu tươi nồng đậm, vốn Lều Hét vì Lupin mà vài năm nay đã có vẻ rách nát, hiện tại cộng thêm loạt hỗn chiến cùng Snape và Sirius, càng lạnh lẽo hơn. Không ít máu của phù thủy và người sói đông lại trên sàn nhà, phản ánh tình hình chiến đấu kịch liệt như thế nào.
“Albus Dumbledore!” Bà Pomfrey khi thấy Sirius uể oải và người sói mê man tức giận bùng nổ mức cao nhất! Sao bà lại không biết được ý khi Dumbledore gọi tới buổi tối chứ, nhưng chuyện trước mắt hiển nhiên quá mức rồi.
Dumbledore cũng bị cảnh tượng hơn mức tưởng tượng này làm choáng váng – Sirius uể oải và người sói bị thương là có thể đoán trước, nhưng mà… cái kén màu bạc kia là gì? Snape đâu?
“Hiệu… hiệu trưởng Dumbledore…” Potter hơi lắp bắp, cậu còn nhớ rõ hiệu trưởng cố ý bảo cậu chăm sóc tốt cho Lupin, đêm nay hiệu trưởng tìm cậu nói cho cậu cụ biết họ tự học hóa thú, Potter cực kỳ kinh ngạc. Ngoài dự đoán hiệu trưởng Dumbledore cũng không quở trách họ, ngược lại tán dương vì họ có tinh thần cố gắng vì giúp đỡ bạn học.
Potter cực kỳ hài lòng, đây mới là phù thủy trắng vĩ đại nhất xuất thân từ Gryffindor, nên, khi hiệu trưởng Dumbledore nhờ cậu thay cụ đưa thuốc ngủ cực mạnh và Dược dịu đi cho Lupin Potter đồng ý không do dự.
Ra khỏi lâu đài, Potter bất đắc dĩ phát hiện vì nói chuyện với hiệu trưởng Dumbledore, cậu đã lỡ hẹn với Sirius và Peter, rơi vào đường cùng, cậu chỉ có thể tự mình đi vào con đường dưới cây Liễu Roi.
Xuất phát từ cẩn thận, Potter cũng không biến hình, mà cũng mặc áo tàng hình.
Mới vừa thấy Lupin biến thành người sói không ngoan ngoãn như thường ngày làm Potter giật mình, mà cũng vì sửng sốt, từ góc độ của cậu cũng vừa lúc có thể thấy gương mặt Snape dưới ánh trăng.
Cứu, hay không cứu đây? Potter do dự, nhưng lập tức cũng nhớ tới lời của Dumbledore, hiệu trưởng muốn để cậu giúp người khác nhiều hơn, mà nếu Snivellus thiếu ơn cứu mạng của cậu… Đầu óc Potter linh hoạt, từ nhỏ sống ở gia đình quý tộc ít ra cậu cũng biết cái gì gọi là “biết thời biết thế”, cái gì gọi là “lợi ích lớn nhất”.
Đáng tiếc, Potter cũng không ngăn cản hành vi của người sói, sự phát triển sau đó hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát.
“Trò Potter, không sao.” Dumbledore chỉ cho rằng cậu đang lo cho Lupin, bởi vậy cụ tiến lên một bước, kiểm tra trạng thái người sói, dù Dumbledore rất tò mò cái kén bạc trong căn lều.
“Tránh ra, Albus!” Bà Pomfrey trực tiếp đẩy Dumbledore ra, bà mặc kệ đó có phải là phù thủy trắng vĩ đại nhất hay không. Bàn tay giơ ra giữa không trung của Dumbledore có vẻ ngượng ngùng, cụ nở nụ cười, cái kính nửa vầng trăng phản xạ ánh trăng sáng trắng.
“Trò không sao chứ, đứa nhỏ của thầy.” Dumbledore hòa ái nói.
“A, không sao ạ, hiệu trưởng Dumbledore.” Potter giật mình, “Con xin lỗi, con không hoàn thành việc thầy nhờ.”
“A, không sao đâu, trò đã hết sức mình rồi đứa nhỏ của thầy.” Dumbledore cười hiền lành, “Hiện tại, có lẽ trò bằng lòng tới phòng làm việc của thầy, giải thích xem nơi này đã xảy ra chuyện gì.” Rồi cụ nhìn sang Sirius, “Cả Sirius nữa.”
“Albus, chỉ sợ tôi không thể cắt ngang đề nghị của cụ.” Bà Pomfrey đột nhiên chen vào, giọng nói đầy lạnh lùng, “Lupin mất máu quá nhiều, vết thương trên người rõ ràng là do pháp thuật hắc ám tạo thành, tôi cần pháp thuật trắng của cụ giúp cứu trò ấy còn Sirius…” Bà Pomfrey dừng một chút, “Sirius mất sức, hiện tại trò ấy cần một cái giường trong bệnh thất, chứ không phải văn phòng của cụ!”
“Poppy… Poppy… Tôi biết rồi…” Dumbledore bị giọng điệu của bà Pomfrey làm cứng người, vội vàng dàn xếp, “Vậy thì… trò Potter…”
“Hiệu trưởng Dumbledore, chỉ sợ ngài còn phải xử lý cái kia.” Potter chỉ tay, đúng là cái kén Dumbledore cảm thấy ứng thú nhất, “Malfoy và Snape ở bên trong.”
“Merlin ơi!” Bà Pomfrey không dám tin nhìn kén bạc một cái, ngay sau đó sắc mặt bà thay đổi, nhìn chằm chằm Dumbledore đang cười hiền lành, “Albus Dumbledore!” bà gần như không thể kiểm soát được thanh âm của mình, “Cụ cho là cụ đang làm gì!”
Dumbledore cũng chợt kinh ngạc, cụ nhìn sắc mặt bà Pomfrey, cười khổ nói, “Tôi thật sự không biết.” Nói xong, cụ thử đến gần cái kén. Không thành vấn đề, Dumbledore định vươn tay chạm vào, nhưng tay cụ cách mấy cm lại không thể chạm vào, như có thứ gì vô hình ngăn cụ lại.
Dumbledore thở dài thật sâu, lần này gây chuyện to rồi, nếu chỉ một Snape thì thôi, hiện tại gia chủ Malfoy cũng ở đây, nếu không xử lý tốt, không đến giữa trưa ngày mai, “Gia chủ Malfoy bị người sói tấn công ở Hogsmeade” sẽ trở thành tiêu đề lớn trên Nhật báo Tiên tri, đến lúc đó không chỉ không thể giấu được thân phận của Lupin, mà danh vọng bản thân cụ cũng bị ảnh hưởng rất lớn.
Nghĩ lại mà xem, cụ để một người sói hàng thật giá thật vào trường.
Trong vài giây, Dumbledore đã quyết định, “Poppy, thông báo Minerva và Horace, xét thấy trò Lupin và trò Snape thuộc Gryffindor và Slytherin.”
Trong lúc chờ đợi, Dumbledore vung đũa phép, cầm máu cho người sói với bà Pomfrey, Potter thì tới cạnh Sirius, giúp người anh em điều chỉnh một tư thế thoải mái.
“Albus… A, Merlin ơi!” Tới trước là Minerva, vị chủ nhiệm Gryffindor chuyên nghiệp này đều giảm thời gian ngủ mỗi đêm trăng tròn chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Quả nhiên, sau khi Albus đưa tin bà trực tiếp chạy tới.
“Rốt cuộc… người sói!” Slughorn tới ngay sau, áo chùng phù thủy trên người mặc dù có hơi hỗn độn nhưng không phải không sạch sẽ rõ ràng có thể nhìn ra ông xuất hiện cũng không vội vàng. Dumbledore chú ý tới chi tiết đó, ý tứ nhìn Slughorn một cái.
“Thu hồi đũa phép của thầy, Horace.” Giáo sư McGonagall giữ chặt chủ nhiệm Slytherin chuẩn bị ếm lời nguyền, “Đó là Remus Lupin.”
“Lupin? Remus Lupin?” Slughorn không khống chế được cảm xúc, “Huynh Trưởng Gryffindor lại là một người sói! Hơn nữa mọi người đều biết! Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Nghe xong lời của Slughorn, giáo sư McGonagall như bị bỏng mặt, nếu không phải lần này Gryffindor đáng thất vọng… haizzz, ngoan ngoãn nhất lại là một người sói. Có điều, bí mật này không nên công khai, nghĩ vậy, giáo sư McGonagall nhìn về phía Dumbledore.
“Horace, tôi nghĩ hiện tại đây không phải vấn đề chính.” Đương nhiên Dumbledore biết ý của giáo sư McGonagall, nhưng cụ cũng không còn lựa chọn nào khác, “Tôi nghĩ một học trò của thầy đang ở đàng kia.”
Slughorn và McGonagall nhìn theo tay Dumbledore, chỉ có một cái kén cao bằng một người.
“Albus… Ý cụ là…” Slughorn suy đoán, tuy ông chỉ phụ trách một phần nhỏ, nhưng người tác dụng là chắc chắn.
“Severus Snape.” Dumbledore như không chú ý tới trường hợp hiện tại rất lạ thường, vẫn mang dáng vẻ bình thường, “Học đồ của thầy.”
Slughorn im lặng, cảnh tượng trước mắt đã nói cho Slytherin mẫn cảm này rất nhiều tin tức, Slytherin chưa bao giờ không có âm mưu quỷ kế. Nhưng ông cũng hiểu, có một số việc càng biết rõ thì chết lại càng mau. “Albus, cụ giải thích xem vì sao Severus lại ở trong cái kén kia?” Slughorn rõ ràng tránh nặng tìm nhẹ.
“Thật ra… không chỉ là trò Snape.” Dumbledore xấu hổ sờ sờ mũi mình.
“Merlin ơi! Hay bên trong còn một học trò nữa?” McGonagall kêu lên, trong đầu bà đã nghĩ tới học trò có quan hệ tốt với Snape.
Đột nhiên Slughorn có dự cảm xấu, quan hệ tốt với Snape, theo hiểu biết của ông, hình như chỉ có một.
“Cậu Malfoy nghe nói cũng ở bên trong,” Dumbledore vẫn nói ra, cụ nhìn vẻ mặt giật mình của Slughorn và McGonagall bất đắc dĩ vuốt tay, “Tôi cũng không biết vì sao, nhưng tôi thử qua, tôi không thể tới gần nó, cũng không có cách mở nó ra.”
Hai chủ nhiệm im lặng, họ biết pháp lực Dumbledore rất mạnh, nếu cụ cũng không có cách nào… Hiển nhiên Slughorn nghĩ sâu hơn, nếu để vị đại nhân kia biết cậu Malfoy cũng ở trong… Slughorn không nhịn được rùng mình một cái, nghe nói cậu Malfoy là con rể gia tộc Black.
“Albus, ý của cụ là?” Vẫn là McGonagall hỏi trước, ở Hội Phượng Hoàng bà biết gia tộc Malfoy ở bên Voldemort, hiện tại bầy tôi của đối phương chính là “người đắc lực nhất” có thể bị giam ở trong một cái kén. Dù McGonagall không hiểu sinh hoạt của quý tộc, bà cũng biết là một gia chủ không thể nào không xuất hiện công khai một thời gian dài, nói cách khác, chuyện này không giấu được lâu.
“Minerva, vài tiếng nữa trời sẽ sáng, tôi cần cô giúp Poppy đưa trò Potter và Sirius cùng về bệnh thất, tôi và Horace trông ở đây, chờ hừng đông rồi đưa trò Lupin qua.” Dumbledore ôn hòa nói, cách của cụ không ai có thể phàn nàn.
Vì thế bà Pomfrey hung hăng trừng Dumbledore một cái, rồi đi theo McGonagall rời khỏi. Rất nhanh trong Lều Hét chỉ còn lại Dumbledore và Slughorn.
“Horace, tôi cần thầy giúp tôi một việc.” Dumbledore thành khẩn nói.
“Albus, cụ cần tôi làm gì?” Slughorn cũng không giả vờ, tình huống hiện tại đã vượt qua tưởng tượng của ông.
“Nói cho bên kia gần đây trò Malfoy cần đến Hogwarts vài ngày, trò ấy còn vài thủ tục cần làm để tốt nghiệp.” Đương nhiên Dumbledore biết lấy cớ này chỉ là tạm thời, nhưng hiện tại tình huống không rõ, cụ không thể mặc kệ Malfoy và Snape đi về bên kia trước khi cụ không biết được chuyện gì đã xảy ra.
“Albus, cụ có thể cho tôi cái gì?” Slughorn nhìn thoáng qua, đây là làm rõ trước mặt mình?
“Tôi nghĩ, thầy bằng lòng về hưu sau khi năm học này chấm dứt?” Dumbledore thử thăm dò, cụ vốn không muốn cho Slughorn rời khỏi bây giờ, nhưng thay đổi này tới quá nhanh, mà cụ phải nắm thế chủ động.
“Tôi rất thích tự nghiên cứu độc dược.” Slughorn gật đầu coi như đồng ý, nhưng trong lòng không hề vui vẻ, ông xoay người đi ra ngoài, trước khi đi ra, Slughorn vẫn không nhịn được hỏi, “Albus, dựa vào cái gì cụ làm cho họ tin?”
“Họ sẽ không xuất hiện ở Hogwarts, vì tôi là hiệu trưởng!” Nói đến đây, khí thế Dumbledore đột nhiên sắc bén, Slughorn thoáng nhìn thấy Voldemort.
Slughorn cũng rời khỏi, chỉ còn lại người sói hôn mê trên sàn, cái kén đứng yên, và một mình Dumbledore.
“Malfoy, Snape…” Dumbledore lẩm bẩm, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Ở một góc tối tăm trong Lều Hét, một nhúm màu xám gần như trộn lẫn trong đám bụi, theo hô hấp của chủ nhân, thân hình bé nhỏ run lên.