[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 113: Chương 113




Posted by Ciel Archfiend Lucifer on Tháng Mười Một 3, 2014

Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận

Khúc vĩ thanh của Cúp Tam Phép Thuật

Editor: Ciel Míp

Chuyện đầu tiên Dumbledore đi làm là thông tri cho Fudge với vị phóng viên hàng đầu của [Nhật báo tiên tri] hiện tại – Rita Skeeter. Cụ cần phải cho tất cả mọi người biết được sự thật, cụ không hề muốn Fudge lại nói dối, trốn tránh sự thật, lấp liếm dân chúng lần hai. Cụ phải ra tay trước giành thời cơ, lấy được tín nhiệm của quần chúng, như vậy thì tình hình mới không thoát khỏi quỹ đạo.

Moody thật nhanh chóng được người ta phát hiện nằm dưới đáy rương, Barty Crouch Con dưới tác dụng của Chân Dược cũng dễ dàng khai ra sự thật. Rita Skeeter vô cùng hưng phấn, cái bút tốc ký của cô ta tung bay sột soạt, đây là tin tức kinh hoàng bùng nổ đó nghen! Fudge đứng một bên vừa nghe vừa lắc đầu lia lịa, chỉ có thể liên tục nói: “Không thể nào, điều đó không có khả năng…”

“Harry…” Dumbledore vẫy cậu lại, “Thầy biết con bây giờ rất cần nghỉ ngơi, nhất định là con mệt muốn chết rồi! Nhưng mà hiện giờ chúng ta cần ký ức thống khổ đêm nay con trải qua, chuyện này thầy rất xin lỗi con… Đêm nay, con đã biểu hiện ra gan góc lớn nhất mà thầy có thể mong đợi, con trai ta, thầy kiêu ngạo vì con.”

Fawkes kêu lên một tiếng nhỏ nhỏ, bay lên đậu trên đầu gối của Harry, cổ vũ cậu. Ngón tay của Harry xẹt nhẹ qua cọng lông chim lộng lẫy của nó, cậu hít sâu vô một hơi, Harry gật nhẹ bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra sau khi mình bắt được cái cúp. Nguyên căn phòng rộng chỉ có tiếng bút tốc ký lột sột loạt soạt, tròng mắt Fudge banh ra thiệt rộng, không nói nổi một câu.

Sirius nhìn con đỡ đầu của chú, lo lắng ngó chừng cậu, tay khoát lên lưng cậu. Snape vẫn đứng ở trong một góc khuất của căn phòng âm u, người khác thì không phát hiện được sự tồn tại của anh, nhưng Harry lại có thể cảm giác được ánh mắt lo lắng của anh chăm chăm vô người cậu, làm cậu cảm thấy ấm áp vô ngần.

“Bộ trưởng, tôi nghĩ… phạm nhân này có thể giao cho ngài được chớ?” Dumbledore nhìn Fudge còn đang đần mặt ra đó, ngó sang Sirius. Sirius hiểu ý, kéo Barty Crouch Con dậy, linh hoạt đi báo cho Scrimgeour. Rất mau lẹ, vị Chủ nhiệm văn phòng Auror này đã mang phạm nhân đi.

Cái mặt Fudge y chang như bị phong một đấm thiệt mạnh, ngơ ngác ngó tất cả trước mắt. Ổng mơ mơ màng màng trợn to mắt, lại ngó Dumbledore, giống như không thể tin được toàn bộ mọi thứ vừa mới nghe được. Ổng ngó Dumbledore lom lom, bắt đầu nói dồn dập: “Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy… Đã trở lại? Vớ vẩn! Điều đó không có khả năng! Dumbledore…”

“Tôi nghĩ mọi chuyện đã quá rõ ràng.” Dumbledore nói, “Chẳng lẽ sự thật xảy ra ngay trước mắt mà ông còn không muốn tin sao hả?”

“Không, Dumbledore!” Fudge liều mạng lắc đầu, “Ông — Cụ không thể thật sự tin những lời này, đó, đó, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã trở lại? Được được… Đương nhiên, Barty Crouch có thể tin rằng hắn hành động theo chỉ thị của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy — nhưng ông không thể tin lời của một thằng điên được, Dumbledore…”

“Vậy còn lời của Harry thì sao?” Dumbledore nghiêm túc quan sát ổng.

“Nó chỉ là một đứa con nít mà thôi! Nói không chừng là nó bị ảo giác… Hoặc là nó muốn có nhiều danh tiếng hơn thôi…” Fudge liên tục cãi lại, “Hắn không có khả năng trở về!”

“Nếu ông còn muốn tự che mắt mình…” Dumbledore nói, “Thật đáng tiếc, chúng ta chỉ có thể ai đi đường nấy thôi.”

trong giọng nói của Dumbledore không hề mang theo chút uy hiếp nào, nhưng lại làm Fudge tức sùi bọt mép, y hệt như Dumbledore cầm đũa phép chĩa vô ổng: “Dumbledore, tôi rất kính trọng cụ, tuy tôi không đồng ý bao nhiêu quyết định của cụ, nhưng tôi chỉ luôn giữ im lặng! Nhưng nếu cụ cố ý đối đầu với tôi —”

“Kẻ thù của tôi chỉ có một người mà thôi!” Dumbledore nghiêm mặt nói, “Đó là Voldemort, nếu ông cũng phản đối hắn, thì chúng ta cùng đứng chung một phía.”

Fudge nín thinh để phản đối, cứ xoay vòng vòng cái mũ dạ màu đen của ổng, cuối cùng ổng cũng chịu nói chuyện, trong giọng nói của ổng chứa chút van lơn, “Hắn không có khả năng trở lại đâu, chuyện đó không có khả năng…”

Grindelwald vẫn luôn đứng sau Dumbledore mở miệng nói: “Bất kể là Dark Lord có trở về hay không, xét theo tình hình hiện tại mà coi thì, chúng ta đã có thể xác định được rõ ràng nguy hiểm đã sắp tới. Bộ trưởng Fudge, mặc dù ta không phải người Anh, nhưng… Ta nghĩ, vì hòa bình của giới Phép Thuật, ta tình nguyện cống hiến một chút.”

Ánh mắt của Rita Skeeter lập tức lóe sáng: “Ngài có thể nói thêm một chút là cống hiến gì không, thưa ngài Grindelwald?”

“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ thường trú ở Hogwarts, rất nhiều ‘Ông bạn già’ có lẽ vẫn còn hưởng ứng lời kêu gọi của ta.” trong mắt Grindelwald lóe lên một tia ánh sáng lạnh ngắt, “Igor, tạm thời chuyện trường học để thầy xử lý, giờ thầy là hiệu trưởng lâm thời của Dumstrang, có vấn đề gì không?”

“Không có, thưa hiệu trưởng.” Karkaroff gật đầu.

Tình huống bây giờ là, tất cả mọi người đều không để mắt tới Fudge, trực tiếp bỏ qua ổng. Dù sao Dumbledore có Hội phượng hoàng, Grindelwald có thánh đồ, ngay cả không ít Auror đều là thành viên của Hội phượng hoàng, Bộ Phép Thuật có phái người hay không đều chả có bao nhiêu ảnh hưởng ở trỏng cả. Mặc kệ Fudge có tin Voldemort đã trở về hay không thì Giới Phép thuật cũng đã đều đã chuẩn bị tốt công tác đối kháng Death Eater.

Fudge giận run người: “Ông… Mấy người không thể…” Ổng lắp bắp nói, “Mấy người… Tôi mới là bộ trưởng!” Ổng cố lớn gan, “Tôi… Tôi tôi ngày mai sẽ liên hệ với ông sau, Dumbledore! Tôi phải nói chuyện quản lý trường học với ông, tôi phải quay về bộ đây!” Nói xong ổng cầm nón lên, rồi chuẩn bị đi khỏi. Khi sắp tới cửa, ổng dừng lại, xoay người trở về, vứt ra một cái bao Galleon cho Harry: “Đây là tiền thắng của cậu,” ổng nói thiệt dồn dập, “Một ngàn Galleons, vốn dĩ là có hẳn một nghi thức trao giải, nhưng dưới tình huống bây giờ…” Ổng đội cái mũ dạ đen lên đầu, đi khỏi cửa, đóng lại một cái RẦM.

Một ngàn Galleons? Harry cười khẩy, ngó Rita Skeeter, đối phương hiểu ý, bút tốc ký lại vung lên.

[Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã trở về?!] cái dòng tít động trời này làm toàn bộ người trong giới Phép Thuật khủng hoảng. Rita Skeeter miêu tả lại chuyện Harry đã kể về những điều đã gặp được ở trận cuối cúp Tam Phép Thuật, dưới sự chứng kiến của Kẻ Được Chọn, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã thực sự lấy lại sức mạnh của hắn. “Nhưng Kẻ Được Chọn của chúng ta lại một lần nữa chạy thoát khỏi tay hắn và thủ hạ, chuyện này làm chúng ta cảm thấy vui sướng tột cùng, theo thời gian, vị anh hùng nhỏ này sẽ trở thành một người lãnh đạo phi thường vĩ đại, một người anh hùng hoàn toàn xứng đáng…” Đồng thời, cô cũng bảo mọi người không cần quá kinh hoảng, “Dumbledore đã ra chỉ đạo cho thành viên Hội phượng hoàng chuẩn bị đầy đủ, cảnh giới bọn Death Eater có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Mà tin tức làm chúng ta phấn chấn hơn nữa là, ngài Grindelwald sẽ đảm nhiệm vị trí giáo sư trợ giảng mới của môn phòng chống nghệ thuật hắc ám tại Hogwarts, cũng nói rõ ông sẽ trợ giúp giới phép thuật Anh quốc, có lẽ ‘thánh đồ’ cũng sẽ trở thành một trong những lực lượng chống lại Death Eater nữa chăng…” Tất nhiên, Rita Skeeter sẽ không buông tha bộ trưởng Bộ phép thuật của chúng ta rồi, chỉ trích mãnh liệt chuyện ổng trốn tránh trách nhiệm, “Nhưng Bộ Phép Thuật mà chúng ta tin cậy nhất lại không hề để ý tới chuyện này một chút nào, Bộ trưởng Fudge lại công bố Chúa Cứu Thế – cậu Potter vì theo đuổi danh tiếng mà tạo ra lời nói láo này, ngay trước mặt sự thật rõ ràng (chi tiết cụ thể xin lật trang hai [Barty Crouch Con nói ra hành vi phạm tội, trợ giúp Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trở về giới Phép Thuật]) ông cũng vẫn không muốn tin như cũ, cũng chỉ trích hiệu trưởng Dumbledore muốn cướp đi vị trí bộ trưởng Bộ Phép Thuật của ông ta… Mọi người đều biết, ngài Fudge có thể trở thành bộ trưởng, là do hiệu trưởng Dumbledore tiến cử, vậy mà ông ta lại có thể làm kẻ vắt chanh bỏ vỏ, thiệt sự làm chúng ta thấy xấu hổ dùm… Cuối cùng, bộ trưởng Fudge thậm chí còn sỉ nhục Kẻ Được Chọn nhỏ tuổi của chúng ta một lần nữa, châm chích chuyện cậu dùng thực lực trở thành quán quân của cuộc thi Tam Phép Thuật, lúc này thì ngay cả bản thân tôi cũng vô cùng phẫn nộ! Một vị Bộ trưởng như vậy, tôi không thể không đặt câu hỏi, chúng ta cần một bộ trưởng như vậy sao? Vị Bộ trưởng chúng ta cần rốt cục phải là bộ dạng gì?”

Thảm trạng của Fudge thì Harry đã có thể tưởng tượng, bây giờ cậy đang ngồi trên xe lửa về nhà, Draco và Blaise bên cạnh mang cái mặt sầu thảm. Draco đã biết ba ba trả lời triệu hồi của Dark Lord, dưới tình huống hiện tại, cậu lo lắng mình thiệt sự sẽ bị triệu tập, kế thừa địa vị của ba ba trong Death Eater, cậu cảm thấy sợ hãi tương lai mà mình không thể thấy trước được kia về mặt khác thì cậu lại lo lắng cho bạn tốt cạnh mình, Harry là Kẻ Được Chọn, là anh hùng nhất định sẽ tiêu diệt Dark Lord, tình huống của cậu ấy nhất định còn nguy hiểm hơn cậu nhiều…

Blaise lại đang tự hỏi một sự kiện khác, gia tộc Zabini vẫn một mực giữ trung lập ở giới Phép Thuật, điều này là nhờ đại tộc trưởng khéo đưa đẩy, cho nên vẫn luôn vững vàng phát triển ở trong giới quý tộc, Dark Lord năm đó cũng không bức bách bọn họ quá nhiều. Nhưng giờ thì trước mắt cậu là một cơ hội, Giới Phép Thuật hiện tại đã mãnh liệt nổi sóng ngầm, có thể đoán trước, ở tương lai không xa sẽ phát sinh thay đổi thật lớn. Nếu bản thân cậu chọn đúng, như vậy thì gia tộc Zabini sẽ nhảy vọt một bước lớn trong lịch sử phát triển, đạt được vinh quang to lớn. Nhưng nếu cậu chọn sai thì… Như vậy gia nghiệp mấy trăm năm phát triển của gia tộc Zabini sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Như vậy, mình nên chọn bên nào? Là Kẻ Được Chọn hay Dark Lord? To be or not to be, it is a question, giờ những lời này phản ánh chính xác tiếng lòng của cậu đó.

To be or not to be, it is a question: Câu “To be to not to be” là lời độc thoại (soliloquy) của nhân vật Hamlet, hoàng tử xứ Ðan Mạch (Denmark) trong vở bi kịch Hamlet của nhà thơ và soạn kịch người Anh William Shakespeare (1564-1616) (Hồi III, cảnh i, câu 56). Câu trên là một thí dụ về sự lưỡng lự, băn khoăn của con người trước hoàn cảnh nan giải của số mệnh. Vì được trích dẫn nhiều nên câu “Sống hay chết: đó là một vấn đề nan giải,” tạm dịch từ “To be or not to be: that is the question” trở thành một câu danh ngôn bất hủ (famous quotation) của Shakespeare.

Nhưng Harry thì vẫn bình thản như cũ, không hề quấy rầy thế giới tự hỏi của hai tên bồ tèo. Trải qua chuyện này, tất cả mọi người đều phải bắt đầu lớn lên, đối mặt với sự thật tàn khốc.

Cuối cùng, đến lúc xe lửa dừng lại, mọi người phải xuống xe, Harry quay đầu lại ngón Draco, do dự một chút, vẫn nói: “Draco, sau khi trở về, phiền cậu hỏi lại ngài Malfoy một chút, mục đích của ngài… rốt cục là cái gì? Tớ hy vọng ông ấy có thể thật sự cân nhắc một tý, vì cậu và mẹ cậu, còn có tương lai của gia tộc Malfoy.”

Darco hơi giật mình ngó cậu, gật đầu: “Okay, tớ sẽ hỏi.” thiệt ra cậu cũng không biết rõ tính toán của bạn thân là mấy, tuy quan hệ của Harry với mình vô cùng tốt, nhưng cho tới bây giờ mình chưa bao giờ có thể nhìn thấu được cậu ta. Nhưng mà cậu rõ ràng một chuyện, biết rằng tới tận bây giờ, mỗi chuyện Harry làm đều do cậu ta tỉ mỉ sắp đặt sau một hồi cân nhắc thật lâu, chuyện này cũng là một trong phần lớn những nguyên nhân làm cậu ta lúc nào cũng trông bình tĩnh lạnh ngắc như vậy.

Có lẽ…Bản thân cậu thiệt sự nên nói chuyện với ba ba rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.