[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 76: Chương 76




Posted by Ciel Archfiend Lucifer on Tháng Tám 17, 2014

Posted in: Uncategorized. 2 phản hồi

Rốt cục là em muốn thế nào!...

Editor: Ciel Míp

Harry gần đây quá không bình thường… Snape ở trong hầm ngầm thở phì phì đi qua, đi lại, luôn kỳ quái như vậy với chính mình. Hay… Em ấy lại nghĩ ngợi lung tung mấy thứ gì đó nữa rồi? Harry vốn gần đây đã mở rộng cửa lòng với mình, nhưng lúc này… Hay là mình lại làm gì chọc em ấy giận?

Snape nhớ lại biến hóa trước sau của Harry, phát hiện từ khi Harry gặp Dementor về sau biến hóa mới dần dần bắt đầu, có quan hệ với Dementor? Chẳng lẽ… Snape nhớ lại biểu hiện của Harry khi huấn luyện với Dementor, không giống như biểu hiện của một đứa trẻ khi nhìn thấy cảnh cha mẹ chết thảm, cái loại bi thương này… Làm mình nhớ tới năm đó… Harry sau khi thổ lộ với mình lại bị mình cự tuyệt… Hay là, em ấy lừa mình, em ấy trông thấy căn bản không phải là cảnh Lily trước khi chết!

Vậy em ấy trông thấy cái gì?! Snape trong lòng cả kinh, trừ việc bản thân chứng kiến cảnh cha mẹ mình tử vong ra, ở trong lòng Harry còn có ký ức nào càng thêm thống khổ?! Anh cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ là…

Lại là một giấc mộng… Harry từ trong giấc mơ bừng tỉnh, cố gắng đem cái mặt rắn khủng bố trong đầu của mình xóa đi. Đó là Voldemort? Sao lớn lên thành cái dạng này?! Cậu xoa xoa mi tâm (Vùng trung gian giữa hai lông mày), từ trên giường bật dậy.

Đã đến năm thứ tư rồi… Cậu mơ thấy mình tham gia cuộc thi Tam phép thuật, còn lấy được giải quán quân, nhưng… Voldemort sống lại. Cậu hiện tại càng ngày càng không rõ những giấc mộng này rồi, là lời tiên tri sao? Nhưng mình không có khả năng mặc đồng phục của Gryffindor, hơn nữa những cảnh năm nhất, năm thứ hai không giống với những gì mình đã trải qua. Là quá khứ của mình? Vậy càng thêm không thể. Hơn nữa… Căn cứ vào đặc tính của Dementor, chúng nó sẽ gợi lên trí nhớ thống khổ, nhưng không phải lời tiên đoán gì gì đó… Những cái này… Đều là mình từng trải qua sao? Mình và Mr. đã từng…

Harry xuống giường tự cho mình rót chén nước, một hơi ực xuống — bây giờ cậu căn bản là hết ngủ được rồi, cậu quyết định ra ngoài tản bộ. Dùng áo tàng hình bọc lấy mình, cậu lén lút ra khỏi phòng ngủ.

Đi đến thảm cỏ cạnh hắc hồ, một mảnh cỏ cây được tu chỉnh đây đủ dùng rào bọc lại trải ra ngang dọc mềm mại, cách đó đây có vài bông hoa hồng cổ xưa điểm xuyết rải rác hương hoa mông lung cùng với hương thơm của thảo mộc thoang thoảng. Cho dù là đầu mùa xuân, nhưng hoa hồng đã lộ ra ít nụ hoa, hơn nữa trước mùa đông lưu lại vài đóa hoa nở muộn, chúng nó nhợt nhạt lại phảng phất hương thơm mê người, thoạt nhìn lại có một loại mỹ cảm thanh tân mới mẻ đầy sức sống.

Harry hít vào một hơi sâu, cảm thụ được không khí ban đêm lạnh như băng mà nhẹ nhàng khoan khoái. Tấm màn nhung lụa xanh đen cực lớn thêu thùa một vài vì sao nhỏ, không có trăng sáng, nhưng ánh sao lập loè làm hững giọt sương trên đồng cỏ có thêm vài phần cảm giác thanh lệ. Harry băng qua mặt cỏ, ở cuối những bụi hoa hồng có một mái hiên bằng đá.

Mái hiên đá trống trải mà yên tĩnh, trên mái mọc đầy tử đằng, nhưng hiện tại cũng không phải mùa hoa Tử Đằng Hoa nở rộ, trên hiên đá chỉ còn lại có một mảnh lá rách cành khô úa tàn. Harry nhăn mày lại, cậu quơ đũa phép, toàn bộ hiên đá giống như được thời gian nghịch đảo, những lá tử đằng khô úa héo tàn trở nên xanh biếc, đóa hoa màu tím nhạt ở đầu cành hé nở, tản mát ra hương vị ngọt ngào, những cành cây nhỏ bé quấn quýt nhau kết lại sẫm màu buông rũ từ trên xuống, trên giàn hoa gập lại uốn lượn — rất đẹp, nhưng thời gian cũng chỉ được một giờ.

Harry cởi áo tàng hình, ngồi ở cạnh hiên đá, dựa lưng vào cây cột, cánh hoa theo cành quấn quanh trên cột đá màu tím nhạt tinh tế lất phất rơi xuống mặt xuống người cậu. Ánh sao xuyên thấu qua những cành lá, rơi vào cánh hoa tím biếc trên mặt, làm vẻ mặt thiếu niên trở nên mơ hồ mà mỹ lệ. Cánh hoa tím nhạt mông lung nở rộ rồi nhỏ vụn rớt rơi xuống, ánh sao ở phía sau cậu rơi xuống trên mặt hồ lập loè, sau lưng nổi lên những gợn sóng rung động nhè nhẹ hắt lên ánh sáng mơ hồ trên mặt thiếu niên.

Chỗ đó rất yên tĩnh, Harry thanh lọc lại những suy nghĩ khó khăn phức tạp trong đại não, cái gì cũng không thèm nghĩ nữa, cứ như vậy thanh thản ngồi lẳng lặng. Náo loạn và phức tạp mấy ngày nay làm cậu cảm thấy cô độc và sụp đổ, khó được có thể yên lặng một chút.

Nhưng một góc cậu không biết, Snape đang lẳng lặng nhìn cậu. Snape đã bày ra phép thuật dò xét ở cửa ký túc xá Slytherin, chỉ cần Harry vừa đi ra ngoài, anh sẽ có thể cảm ứng được — anh nhất định phải biết rõ, rốt cục Harry bị làm sao.

Snape tham lam đánh giá Harry, cậu ngửa đầu tựa trên cột đá, một chân gập lại, một chân duỗi ra, tư thái ưu nhã ngồi trên lan can dưới mái hiên. Cậu ngước nhìn ánh sao sáng lạn trên bầu trời bao la, ánh sáng lạnh như băng hắt lên gương mặt, cặp mắt xanh biếc kia mỹ lệ mà bình tĩnh, đôi mắt kia thoạt nhìn tựa như ảo mộng, hơi mang theo chút mê hoặc, giống như cậu đang suy tư một chuyện vô cùng hoang mang. Cánh hoa màu tím nhạt bay lả tả vào vạt áo chùng màu đen và da thịt trắng nõn của cậu, ánh sao lấp loán trên mái tóc đen bị gió thổi tung hơi mất trật tự của cậu. Snape nắm chặt nắm đấm, ánh mắt từ đôi môi đỏ thẫm của cậu trượt vào cài cổ tinh xảo, dừng lại ở bóng ma phủ xuống xương quai xanh mảnh khảnh của thiếu niên. Anh muốn dùng đầu ngón tay xẹt qua làn da trắng noãn hoàn mỹ kia, làm ấm lên da thịt lạnh buốt nọ, ôm lấy thân thể mảnh khảnh, từng chút một áp đảo, xâm nhập… (Đại sắc lang hiện thân!)

Chính mình không chỉ một lần ôm qua thân thể hoàn mỹ này, anh biết rõ da thịt em ấy nếm lên là thanh tân như thế, thân thể của em ấy là mềm dẻo cỡ nào, có thể không tốn sức chút nào phối hợp với mình bày ra các loại tư thế. Đôi môi của em ấy vô cùng mềm mại ngọt ngào, chính mình hết một lần lại một lần cởi bỏ quần áo em ấy, cảm thụ được da của em ấy dưới môi mình là cỡ nào nóng bỏng, bóng loáng, mỹ diệu tươi trẻ đầy sức sống, làm chính mình nhịn không được… Muốn hung hăng mà cắn xuống một cái! Đương nhiên, làm mình nhớ nhất là… Cái kia nhanh trí, nóng ướt, làm cho người ta điên cuồng… (Cái kia là cái gì a? Gs nói rõ hơn chút đi, tự dưng thấy mũi mình nong nóng nhở???)

Harry bỗng nhiên đứng dậy, Snape vội vàng lui về phía sau một bước, đem chính mình che dấu vào trong bóng râm của rừng cây.

Harry ngẩng đầu, cánh hoa màu tím nhạt bắt đầu rơi xuống thật nhiều, phủ kín trên đất, ngay cả anh cũng dính đầy cánh hoa lên thân. Lập tức, lá tử đằng màu xanh biếc cũng khô vàng héo rũ đi, lại lần nữa ảm đạm. Quả nhiên… Harry lộ ra một vẻ mặt tiếc nuối, cho dù vật tuy có đẹp, cũng không chống lại được sự ăn mòn của thời gian… Thời gian tử đằng nở hoa của năm nay đã bị mình sớm dùng xong rồi, dù cho lúc xuân về hoa nở, nó cũng sẽ không nở hoa lần nữa. Muốn nó lần nữa nở hoa mỹ lệ — chỉ có thể chờ sang năm thôi. Cậu thở dài, nhặt áo tàng hình lên, đi ra khỏi mái hiên, đi ra theo hướng những bụi hoa hồng bên hồ.

Snape hít sâu một hơi, đi ra khỏi rừng cây: “Harry…”

Thân mình Harry cứng đờ, quay đầu, nét mặt cậu mang theo một tia kinh ngạc thoáng chút vui mừng, nhưng lập tức lại trở nên bình tĩnh: “Thật có lỗi, giáo sư, em không nên dạ du — em lập tức quay trở về.” Nói xong, liền chuẩn bị về ký túc xá.

“Rốt cuộc là em làm sao vậy?!” Snape kéo cổ tay của cậu lại, “Có thể đừng như vậy nữa hay không?!”

“Em làm sao?” Harry nhìn anh, “Giáo sư Snape, em không có xúc phạm nội quy trường học nha? OK, hôm nay là em không đúng, ngài muốn trừ điểm hay cấm túc thì cứ làm đi.”

“Đừng gọi ta như vậy!” Snape dùng hai tay chế trụ bờ vai của cậu, làm cậu đối mặt với mình, “Ta tự hỏi đã làm rất khá rồi! Em nói gì ta cũng đều làm theo, mọi chuyện đều nhân nhượng em, sủng ái em! Em còn có chỗ nào không hài lòng?”

“Không, ngài làm được hết thảy… Em đều rất hài lòng.” Harry cạy mở tay anh ra, “Em… Chỉ là muốn có một không gian của riêng mình…”

“Không gian của riêng mình? Ta chẳng lẽ không cho em hay sao?” Tay Snape vẫn như cũ không buông, trong mắt anh tràn đầy lửa giận, “Em không cần mượn cớ! Rõ ràng là em đang ở đây trốn tránh ta! Hay là… Em lớn rồi? Trưởng thành? Cái con nhóc Ravenclaw kia cứ được lòng em vậy sao?”

“Chuyện này không liên quan tới cô ta.” Harry ngẩng đầu nhìn anh, “Đó là nguyên nhân của mình em…”

“Nguyên nhân gì?” Snape hỏi nhanh, “Em có thể nói ra!”

“Đó là chuyện của em.” Harry vứt tay Snape ra, “Không nhọc ngài lo lắng…”

“Em…” Snape tức giận đến không nói được, anh nghĩ nghĩ, lại chậm lại ngữ điệu, “Harry, ta cho là đã làm nhiều như vậy cho em… Ta nghĩ rằng em hiểu rõ…” Harry đã không nhỏ nữa, mình và em ấy cũng có qua một ít hành vi thân mật, em ấy không có khả năng không rõ mình thích em ấy.

“Chính là bởi vì em rõ, cho nên em mới làm như vậy.” Harry nhìn thẳng vào đối phương, “Em nghĩ… Thái độ hiện tại của em, thầy vô cùng rõ ràng chứ?” Cậu không muốn làm một thế thân! Cho dù mình thích anh, nhưng không muốn mình thành làm một thế thân! Thực tế… Cái người kia lại là mẹ của mình…

“Vì sao…” Lần này, Snape thật sự không còn lời nào để nói, từ những dấu hiệu đủ loại trước kia mà xem, anh vẫn cho là Harry đối với mình cũng có ý tứ, hiện tại xem ra, chẳng lẽ là mình đã hiểu lầm? Em ấy căn bản là không thích mình sao!”Ta… Ta vẫn cho là em… em sẽ nguyện ý…” Chính mình trước kia làm hết thảy tất cả đều uổng phí sao?! Harry căn bản là không hề yêu mình!

“Ngài đối với em thực sự vô cùng tốt…” Harry tránh khỏi tay anh, “Nhưng em không thể…” Không thể trở thành thế thân của mẹ em, “Đây không phải là điều em muốn …”

“Ta hiểu…” Snape gật đầu, “Em đi đi…” Anh vô lực phất phất tay, cho cậu rời đi.

“Mr…” Harry trong lòng có chút không đành lòng, nhưng lời gì cũng không nói được ra miệng.

“Em không cần nói thêm gì nữa…” Snape xoay người sang chỗ khác, “Cho chúng ta không gian riêng tư nhất định đi thôi — em không cần thương hại ta!” Những lời cuối cùng này anh nghiến từng tữ qua kẽ răng mà thốt lên.

Harry gật đầu, cắn chặt môi dưới, quay người rời đi. Đúng vậy, đều lưu lại cho nhau lưu lại một chút mặt mũi đi, che dấu đi đoạn cảm tình vốn không nên có… Harry Potter… Đừng để người khác xem nhẹ mi! Lúc gần đi, Harry còn là thấp giọng nói một câu: “Bất kể như thế nào… Ngài… Vĩnh viễn là người em… Tôn kính nhất…”

Nghe tiếng bước chân Harry đi xa, Snape lộ ra một nụ cười tự giễu lạnh băng: Tôn kính? Tôn kính thứ này để làm gì?! Ta muốn nhất… Là làm người yêu của em! Nhưng mà cái này em cũng không muốn cho ta… Hay là… Em thật không phải là Harry kia nữa rồi…

Snape nhắm mắt lại, thật sâu thở dài, Harry… người yêu mình, thậm chí nguyện vì mình trả giá tánh mạng cũng không tiếc, Harry… Đã không còn trên đời này rồi! Dù cho thời gian quay ngược lại, mình lại một lần nữa tiếp cận em, cái em kia cũng đã triệt để chết đi, không tồn tại nữa…

“Harry…” Snape thấp giọng lẩm bẩm, “Ta yêu em…” Đáng tiếc, em đã nghe không được rồi… Có một số việc, một khi bỏ qua, chính là vĩnh viễn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.