[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 85: Chương 85




Posted by Ciel Archfiend Lucifer on Tháng Tám 25, 2014

Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận

Neuschwanstein (Lâu đài Thiên nga)

Quân Quân + Ciel Míp

Beta – or: Ciel Míp

Lâu đài đẹp tuyệt vời như trong truyện cổ tích là lâu đài Neuschwanstein ở làng Schwangau, miền Nam nước Đức do vua Ludwig II cho xây dựng từ giữa thế kỷ XIX. Công trình với kiến trúc tuyệt đẹp này được lấy làm kiểu mẫu cho các lâu đài trong Disneyland và cũng là nơi quay nhiều phim cổ tích lãng mạn và huyền bí.

Neuschwanstein là một trong ba lâu đài hoàng gia được xây dựng theo yêu cầu của vua Lugwig II xứ Bavaria từ năm 1869. Cái tên Neuschwanstein có nghĩa là Thiên nga Đá Mới (New Swan Stone) xuất phát từ nhân vật hiệp sĩ “Swan Knight” trong nhạc kịch của soạn giả kiêm nhạc trưởng Richard Wagner. Nổi danh là một vị vua giàu tính lãng mạn, không màng chính sự mà chỉ yêu thích văn chương, hội họa và nghệ thuật, Lugwig II đã biến Neuschwanstein trở thành một thiên đường cổ tích thật sự.

Sau sự kiện Ange Nagall, Harry cũng không hỏi gì nhiều, chỉ nghe nói cha của bà ta tự đến, cũng vì chuyện này mà thấy rất áy náy. Theo Snape nói, vị Nagall này rất thông tình đạt lý, nhưng mà không hiểu sao con gái của ông ấy lại ngang ngược như vậy. Đại sư Nagall vốn còn muốn tự mình thăm hỏi vị ‘Cứu thế chủ Giới pháp thuật’, giải thích cho con gái lớn của ông, nhưng lúc ấy Harry có việc phải ra ngoài, bởi vậy không có duyên gặp được vị đại sư độc dược này.

Tiếp đó là chính thức bắt đầu Hội nghị thảo luận và nghiên cứu Độc dược, năm nay bởi vì Cuộc thi Tam Pháp Thuật, vì vậy tất cả mọi người đem trọng tâm thảo luận đặt trong việc chuẩn bị trước Độc dược cho trận đấu.

“Trước mắt.... Chúng ta còn chưa rõ hạng mục thi đấu.” Hội trưởng Grew nói, “Chúng ta chỉ có thể phán đoán độ nguy hiểm trước mấy bước, xem cuối cùng phải chuẩn bị loại độc dược nào.... Đến hiện tại, trong Cuộc đấu Tam Pháp Thuật xuất hiện qua rất nhiều sinh vật nguy hiểm như nhân sư.....”

Đương nhiên việc này Harry cũng không phải việc Harry lo lắng, cậu chỉ quan tâm một việc – quyển sách Thánh đồ kia. Quyển sách này cậu đã lật từ đầu tới cuối một lượt rồi, trừ bỏ đồng thoại tử thần già cỗi kia, cái gì cũng không có. Có điều đến cuối cùng, Harry tìm được trên bìa tên sách một đoạn manh mối, đó là một đoạn thơ kể về câu chuyện tình yêu xa xưa của Ludwig đệ nhị. Ludwig đệ nhị là một nghệ thuật gia và quốc vương có khí chất thần bí, bị người ta gọi là “Lugwig điên cuồng”, ông cũng là một người có lý tưởng, và theo chủ nghĩa hoàn mỹ.

Nước Đức có gần 14000 lâu đài to nhỏ, mà lâu đài nổi tiếng nhất phải kể đến lâu đài Neuschwanstein (lâu đài Thiên Nga) dưới chân núi Alps ở phía nam nước Đức. Truyền thuyết kể lại Ludwig đệ nhị từ nhỏ đã thầm mến chị họ của mình là Cissi công chúa, sau đó Lugwig lại phải đính hôn với em gái của công chúa Cissi. Nhưng ngày 10 tháng 10 cùng năm, quốc vương trẻ tuổi đột ngột tuyên bố hủy bỏ hôn lễ. Về phần nguyên nhân, ai cũng không biết. Nghe nói khi đó Cissi công chúa đem tặng em họ là ông một con thiên nga, Lugwid đệ nhị liền đặt tên cho tòa thành là Neuschwanstein (Lâu đài thiên nga).

Neuschwanstein được bắt đầu khởi công xây dựng vào năm 1869, trải qua gần hai mươi năm, là kiệt tác Lugwid đệ nhị dốc hết tâm huyết cả đời, nhưng cho đến khi ông qua đời tòa thành vẫn chưa làm xong. Trang trí nội thất bên trong Neuschwanstein cực kỳ xa hoa, từ đại sảnh theo kiểu Byzantine đến thư phòng kiến trúc kiểu La Mã, không một chỗ nào là không xa hoa. Sàn nhà phòng khiêu vũ lót đá cẩm thạch màu sắc rực rỡ, đại điện màu Kim bích huy hoàng, cổ kính quý phái, châu báu và các tác phẩm nghệ thuật.... Đều triển lãm ra sự xa hoa cùng giàu có của quốc vương. Bên trong lâu đài nơi nơi đều có vật trang trí, đồ dùng hằng ngày hình dáng thiên nga. Sinh hoạt hàng ngày trong lâu đài lấy nước từ ngọn núi cao hai trăm mét, lợi dụng cái hồ giữa vách đá để trữ nước, lại lợi lực cùa tự nhiên đưa nước xuống cung cấp cho tầng cao nhất xem như là nước dùng cho toàn bộ lâu đài.

() Kiến trúc Byzantine sớm được xây dựng như một sự tiếp nối của kiến trúc La Mã cổ đại. Chuyển dịch về phong cách, tiến bộ công nghệ, và thay đổi chính trị và lãnh thổ có nghĩa là một phong cách khác biệt dần dần xuất hiện và thấm nhuần ảnh hưởng nhất định từ vùng Cận Đông và kế hoạch sử dụng cách bố trí Hy Lạp trong kiến trúc nhà thờ. Các tòa được tăng độ phức tạp hình học, gạch và thạch cao đã được sử dụng ngoài việc đá trong trang trí của các cấu trúc quan trọng công cộng, các trật tự cổ điển đã được sử dụng tự do hơn, ghép thay thế trang trí chạm khắc, mái vòm phức tạp dựa trên cầu tàu lớn, và cửa sổ ánh sáng lọc qua tấm mỏng thạch cao tuyết hoa nhẹ nhàng để chiếu sáng nội thất.

() Kiến trúc La Mã cổ đại đã áp dụng kiến trúc Hy Lạp bên ngoài cho các mục đích riêng của họ, tạo ra một phong cách kiến trúc mới. Người La Mã đã hấp thụ ảnh hưởng của Hy Lạp, rõ ràng trong nhiều khía cạnh liên quan chặt chẽ đến kiến trúc, ví dụ, điều này có thể được nhìn thấy trong phần giới thiệu và sử dụng các Triclinium trong các villa La Mã làm nơi và cách thức ăn uống. Người La Mã, tương tự như vậy, đã vay mượn các nước láng giềng của họ và cha ông Etruscan đã cung cấp cho họ với vô số kiến thức cần thiết cho các giải pháp kiến trúc tương lai, chẳng hạn như hệ thống thuỷ lực và xây dựng các vòm.

() Kim bích: màu xanh vàng

Ngày nay pháo đài này đã trở thành một trong những cảnh quan thu hút nhất của nước Đức, Neuschwanstein hiện nay chỉ mở ra một phần nhỏ để giữ vững vấn đề bảo vệ, nhưng việc này đối với Harry mà nói cũng không thành vấn đề.

Lâu đài cổ vào đêm âm u không chút ánh sáng, nhưng ẩn ẩn có vài tia sáng từ cửa sổ le lói ra – đó là đèn của người canh gác phòng. Harry tay cầm “Bàn tay vinh quang” nổi tiếng, đây là trước khi xuất phát cậu từ cửa hàng mua được – được rồi, không nói đến sử dụng này nọ, mỗi điểm ít nhất mang theo mình đi đường ban đêm không cần phải đốt đèn mà nói đã rất có ích rồi. Harry cho mình một chú nhẹ bẫng, choàng Áo Tàng Hình vào. Chuyện hôm nay cậu làm cũng không có nói cho Snape biết, cậu không muốn làm anh lo lắng, huống chi, cậu cũng không cam đoan đêm nay có thể tìm được đầu mối gì không nữa.

Tiến vào cửa lâu đài cổ, Harry bắt đầu cảm thấy một trận dao động pháp thuật vây quanh toàn thân – có người đang dò xét mình, nhưng không có ác ý. Đi vào lâu đài cổ, tất cả cánh cửa, cửa sổ, những hàng cột trên các bậc cao thấp đều có dạng cuốn vòm bán cầu, đây là một trong những đặc thù của kiến trúc Roman. Phía sau cổng vòm có một bức tường đá làm vách ngăn(giống bình phong ý), chắn đi tầm mắt. Ở chỗ những cửa sổ dưới mái hiên có rèm che bằng những chuỗi hạt tròn nho nhỏ che đi ánh sáng. Ngay đằng sau đó là phòng khách của quốc vương, toàn căn phòng là kiến trúc Gothic, mà nhân vật chủ đạo trên các bức tranh tường trong căn phòng đều lấy từ các vở opera của Wagner (Wilhelm Richard Wagner là nhà soạn nhạc kiêm nhạc trưởng, đạo diễn kịch và nhà lý luận âm nhạc người Đức nổi tiếng bởi các tác phẩm opera. Không như nhiều soạn gia lớn khác ông tự viết lời lẫn phân cảnh cho các tác phẩm của mình) và những truyền thuyết từ thời trung cổ.

Mục tiêu của Harry không phải là cung điện của đức vua, cậu tin ở đó có thứ gì đó mà mình muốn tìm. Cả phòng lâm triều của đức vua cao mười lăm thước, dài hai mươi thước. Sàn nhà khảm những bức tranh bằng gạch men, trên sàn là một elip tượng trưng cho địa cầu, trên hình elip đó là các hoa văn động thực vật. Đây là một tác phẩm vô cùng đặc biệt. Mái vòm trong cung điện tượng trưng cho bầu trời và các vì sao xoay quanh mặt trời. Trần nhà đồng thau hình mái vòm ánh kim được xây giống như một cái vương miện chói mắt. Đèn treo cũng được khảm đá pha lê và ngà voi, có thể treo tới tận 96 ngọn nến. Ở giữa không gian tượng trưng cho trời và đất đó là ngai vàng của đức vua. Phòng đặt ngai vàng là phần dưới của những cột tròn giống nhau bằng thạch cao tím nơi đỡ một bức tranh bằng Porphyry, trong khi phía trên được phủ một lớp vữa màu xanh-vàng. (Cái này giống như mật thất ý: ngai vàng đặt bên dưới, bên trên là một bức tranh ý).

(Porphyry là một loạt các lửa đá bao gồm lớn hạt tinh thể, chẳng hạn như fenspathay thạch anh, phân tán trong một hạt mịn feldspathic ma trận hay groundmass. Các tinh thể lớn hơn được gọi là phenocrysts. Trong không địa chất, sử dụng truyền thống của nó, thuật ngữ “porphyry” đề cập đến hình thức màu tím-màu đỏ của đá này, có giá trị cho sự xuất hiện của nó.)

Ở trước chỗ tựa lưng của ngai vàng của đức vua, Harry phát hiện một dấu hiệu thánh đồ. Đó là một dấu khắc lồi lên. Harry thử sờ soạng thăm dò khắp chốn trên dấu khắc kia, nhưng chẳng phát hiện được thứ gì. Cậu tìm kiếm chung quanh đại sảnh, cũng không phát hiện được thêm manh mối nào cả.

Từ ngai vàng tráng lệ của Đức vua nhìn ra ngoài ban công, xuyên qua bức màn tối đen kia, thật khó để thấy được cảnh sắc bên ngoài. Phía Đông là hồ Alps trong suốt. Phía Nam là hồ Thiên Nga nhỏ xinh không chịu thua kém, mơ hồ có thể thấy được ảnh phản chiếu của ngọn chóp trắng mờ ảo của lâu đài Thiên Nga.

Harry biết rõ, sau hai cái hồ này là biên giới Đức – Áo — núi Alps, dọc theo dãy đồi núi nhỏ đầy cây cối sum xuê đằng sau hồ Alps, ở Giữa Pháo đài Neuschwanstein cũ và hồ Alps, là một tuyến đường mậu dịch quan trọng từ thời Trung Cổ do người Roman kiến tạo nên.

Đợi đã…! Về trước chút nữa là thông lộ chuyển hướng giữa La Mã và Italy?! Harry đi đến trước sàn nhà phong cách Mosaic, cậu tử tế quan sát những hoa văn trên đất đó. Địa cầu như một quả trứng hình elip… Như vậy… La Mã và Italy ở đâu nhỉ? Cậu phát hiện trên mặt đất bên kia có hoa cúc cam của La Mã và hoa hồng đen của Italy. Đem hai thứ này liên kết với nhau… Làm sao để liên hệ? Harry suy nghĩ, cậu dùng đũa phép, tìm một đường kết nối giữa hai thứ đó.

( Mosaic là nghệ thuật của việc tạo ra hình ảnh với một tập hợp các mảnh nhỏ của màu thủy tinh, đá, hoặc các vật liệu khác. Nó là một kỹ thuật của nghệ thuật trang trí hoặc trang trí nội thất. Hầu hết ghép được làm từ nhỏ, bằng phẳng, gần vuông, miếng đá hoặc thủy tinh màu sắc khác nhau, được gọi là Tesserae nhưng một số người, đặc biệt là ghép sàn nhà, cũng có thể được làm bằng miếng tròn nhỏ bằng đá, và được gọi là “ghép sỏi”.)

Lập tức, trên dấu hiệu thánh đồ chỗ ngai vàng bắn ra hai luồng sáng trắng, cùng cái đường thẳng kia tạo thành một hình tam giác, ngay chỗ hình tam giác hợp lại, trên mặt đất trong hình tam giác đó xuất hiện một cánh cửa. Harry vội vàng mở cánh cửa kia ra, bước vào không gian phía dưới. Khi cậu tiến vào sau cánh cửa kia, hình tam giác ở ngoài cũng theo đó mà biến mất, cánh cửa kia cũng không thấy — trong phòng lại lần nữa trở về yên tĩnh.

Đây là một công trình kiến trúc đen kịt cũ kỹ bằng đá, vách tường xây bằng gạch xám, vô cùng kín kẽ. Harry cởi Áo tàng hình, dựa vào ánh sáng của “Bàn tay quang vinh”, dọc theo cầu thang màu đen đi lên trên. Phía trước là một cánh cửa gỗ hẹp mà nặng, gỗ trên cửa đã rất cũ kỹ, thậm chí có chỗ đã mục nát ra một lỗ hổng, trên cửa có cái bảng kim loại nhìn qua rất nát — rất rõ ràng, đây là một chỗ cùng loại với cái gọi là ngục giam.

Xuyên qua khe hở của những thanh gỗ và lưới sắt đến bên trong mà nhìn, là một gian phòng rất nhỏ, bên trong ngoại trừ một giường lớn ngoài ra cái gì cũng không có, nhưng mà lại vô cùng sạch sẽ, đệm chăn xếp trên giường rất gọn gàng. Có một người ngồi trên giường, đang quay mặt về phía mình, người kia có một đầu tóc dài bạc trắng, được chải vuốt gọn gàng. Cặp mắt quen thuộc xanh thẳm kia lóe ra ánh sáng trí tuệ, ông mỉm cười hòa ái với Harry: “Cậu đã đến rồi, cậu Potter?”

Harry thở dài một hơi, cuối cùng hôm nay mình không đến uổng phí nhỉ. Cậu mỉm cười: “Ngài khỏe chứ, ngài Grindelwald.”

“Như vậy… cậu đã xem xong quyển sách kia rồi?” Grindelwald đi tới cửa, nhìn xuyên thấu qua song sắt về phía ngoài, “Cậu cảm thấy thế nào?”

Harry lắc đầu, cậu rất rõ ràng chân tướng về chuyện của cụ Dumbledore và Grindelwald: “Ngài thực sự cho rằng Đá Phục Sinh có thể làm Ariana sống lại? Đá Phục Sinh chỉ làm thân thể sống lại, chỉ là cái vỏ không có tư tưởng không có linh hồn mà thôi!”

“Lúc ấy ta tưởng rằng thực sự…” Grindelwald cảm khái, “Chỉ tiếc… Đến lúc ta hiểu được đã là quá muộn…”

“Vì sao ngài không ra đây?” Harry rất rõ ràng ông có bản lĩnh này, “Tôi nghĩ hiệu trưởng cũng rất muốn nhìn thấy ngài?”

“Ngẫu nhiên cậu ấy sẽ đi qua.” Grindelwald nói, “Ta biết rõ cậu ấy có đến, nhưng cậu ấy chỉ ở ngoài cửa đợi một chút lại lập tức đi mất…” Tầm mắt của ông rơi xuống Áo Tàng Hình trong tay Harry, “Đó là… Áo Tàng Hình?”

“Không sai, là Áo Tàng Hình thật sự.” Harry gật gật đầu, “Tôi không biết cụ thể nó đến từ đâu, chỉ biết là của cha tôi để lại — nghe nói là đồ gia truyền đời đời của nhà Potter.”

Grindelwald gật đầu: “Đũa phép Cơm Nguội ở trong tay Al… bây giờ chỉ có Đá Phục Sinh không biết lạc ở đâu mà thôi.”

Đá Phục sinh vẫn còn ở trong hầm ngầm chỗ khu nhà Guants cũ ấy… Harry trong lòng nghĩ, sau khi trở lại Anh quốc phải nhớ đem cái đó giải quyết mới được, tránh việc đêm dài lắm mộng.

“Về chuyện kia… Cậu lo lắng sao rồi?” Grindelwald dời chủ đề.

Harry vốn sững sờ, lập tức hiểu ý của ông. Ở mặt sau cùng của quyển sách kia, Kẻ có được một trong ba thánh vật – bất cứ thánh vật nào- đều có quyền lợi chi phối thánh đồ. Cậu cười khổ một tiếng, lắc đầu: ” Vẫn là thôi đi… Tôi không có cái quyết đoán để chỉ huy đám thủ hạ kia của ngài đâu…” Cậu biết rõ, mình cũng không phải là kẻ có tài làm người lãnh đạo.

Grindelwald hơi kinh ngạc: “Ta vẫn cho là, mấy tên nhóc tuổi cậu rất có dã tâm mưu cầu danh lợi quyền uy chứ…” Ông tỉ mỉ đánh giá thiếu niên đối diện một phen, “Thoạt nhìn cậu thành thục lên rất nhiều… Còn có nhiều hơn một chút cảm giác tang thương không phù hợp tuổi nữa — chuyện gì xảy ra làm cậu biến hóa lớn như thế?”

“Chỉ là quên một chuyện, gần đây lại nhớ ra mà thôi.” Harry trả lời, kỳ thật Grindelwald nói không sai, lúc mình mười lúc ba tuổi, đối với quyền lợi… Đúng là vô cùng khát vọng… Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà sau đó mình đồng ý thành lập DA.

“Thực sự cậu không cần trợ lực nhất định hả?” Grindelwald lại hỏi thêm lần nữa.

Harry rất rõ, đã có thánh đồ trợ giúp, mình chiến đấu với Voldemort sẽ có ưu thế rất lớn. Nhưng cậu càng rõ hơn, thánh đồ là một củ khoai lang phỏng tay, dùng được tốt, mình sẽ như hổ thêm cánh, nhưng lỡ như dùng không tốt… đám người thánh đồ này đều là lão hồ ly, không kể là ý nghĩ hay là ma lực, hai đời kinh nghiệm của mình cộng lại cũng kém hơn bọn họ, mình chưa hẳn có thể quản được những người này, phải cho bọn họ vào Anh quốc, cõng rắn cắn gà nhà… Vậy thì phiền toái… Nhưng mình đã khôi phục trí nhớ, đã chiếm được ưu thế rất lớn, chỉ cần giải quyết Voldemort, sứ mạng của mình đã hoàn thành. Thánh đồ cái gì đó… Vẫn là giao lại cho chủ nhân già đầu của bọn họ đi!

Nghĩ tới đây, Harry vẫn quyết định cự tuyệt: “Cảm ơn ý tốt của ngài, đáng tiếc… Tôi thật sự không phải người phù hợp — tôi nghĩ, đến lúc chiến tranh Anh quốc nổ ra, ngài nhất định rất hi vọng lãnh đạo bọn họ lần nữa, sao tôi lại có thể nào đoạt chuyện tố của người ta chứ?”

Grindelwald nhận được tin tức của cậu, gật gật đầu: “Cậu là một tên nhóc thông minh — ta cam đoan, lúc chiến tranh bắt đầu, thánh đồ… Tuyệt đối sẽ không trợ giúp Death Eater!”

“Có những lời này của ngài tôi có thể an tâm rồi.” Harry cười trả lời, “Vậy tôi đây sẽ không quấy rầy ngài nữa, chúc ngài ngủ ngon!” Cậu hành lễ, quay người rời đi, “Àh — đúng rồi!” Cậu chợt nhớ tới cái gì đó, trước khi đi còn bỏ thêm một câu, “Gần đây thân thể của Hiệu trưởng không tốt lắm, tôi thấy thật sự cụ đã lớn tuổi rồi… Thật là khiến người lo lắng aizzz…” Cậu thở dài một tiếng, biến mất trong bóng tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.