[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 90: Chương 90




Posted by Liễu Quân on Tháng Chín 15, 2014

Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận

Hội nghị kết thúc

Editor: Ciel Míp

Bởi vì trong thời gian diễn ra hội nghị đã xảy ra án mạng, cho dù án mạng này đối với hiệp hội Độc Dược mà nói không có ảnh hưởng lớn nào, nhưng lo lắng đến việc kế tiếp phải xử lý một đống sự tình như vậy, hội trưởng Grew vẫn ra quyết định. Vì vậy, hội nghị nghiên cứu và thảo luận ma dược sẽ không thể không xong sớm. Cũng may là vấn đề về cung cấp độc dược cho cuộc thi đấu Tam Phép Thuật cũng đã thảo luận xong rồi, chuyện còn lại kế tiếp căn do hội trưởng và phó hội trưởng phụ trách là được. Hội trưởng Grew và Snape mang theo Harry ở lại giải quyết tốt hậu quả của những chuyện còn dư.

Chuyện của Worm Prout và Helun King giao cho hội trưởng Grew đến xử lý, ông cần phải đến Bộ Phép Thuật Đức tiến hành làm chứng cho chuyện này, sau đó phát biểu rõ ràng trên báo phát. Còn phải đi hai bên gia đình thương lượng chuyện này, gia tộc King vẫn còn tốt, gia tộc này không tính là cái gì quý tộc, tộc trưởng cũng thông tình đạt lý, hội tưởng Grew đã quyết định cân nhắc lại cung cấp cho gia tộc bọn họ hai chỗ trống trong danh ngạch học đồ của hiệp hội độc dược xem như đền bù tổn thất — dù sao cũng là ở chỗ mình quản hạt xảy ra chuyện. Vấn đề là gia tộc Prout, bọn họ ở nước Đức tuy chỉ là gia tộc mới phất, tính lên hẳn là thứ nhà giàu mới nổi mà thôi, nhưng đối với Đại sư Độc Dược Worm Prout này lại vô cùng coi trọng, xảy ra chuyện như vậy, gia tộc Prout vậy mà lại không chịu thuận theo mà cứ không buông tha.

Nói đến chuyện này, vẻ mặt của hội trưởng Grew thực sự phẫn nộ, tức giận đến không chịu được! Bọn họ hoàn toàn bày ra cái ý tứ coi chuyện này là một cơ hội ăn chặn!

“Bọn chúng định làm thế nào?” Snape hỏi.

Hội trưởng Grew hơi cười trào phúng nói: “Thật đúng là công phu sư tử ngoạm! Bọn chúng không chỉ yêu cầu Hiệp hội Độc dược chúng ta phải dung tiền đền bù tổn thất cho chuyện lần này, lại còn muốn chúng ta cho bọn chúng hẳn năm vị trí học đồ trong danh ngạch, lại còn chỉ tên phải ở dưới những người cấp bậc đại sư — bọn chúng thực sự cho rằng học đồ độc dược là dễ làm vậy sao?!”

“Bọn chúng muốn bao nhiêu tiền?” Harry ở một bên đặt câu hỏi.

“Tiền? Vậy càng khoa trương hơn!” hội trưởng Grew cười lạnh, “Bọn chúng thực cho rằng Worm Prout đối với hiệp hội độc dược của chúng ta có giá trị cao bao nhiêu chứ? Loại trình độ ma dược giống hắn này, ma dược đại sư của chúng ta trong hiệp hội vừa quơ là được một bó to rồi! Bọn chúng rõ ràng mở miệng muốn ta bồi thường mười vạn Galleons vàng! Bị ta một lời cự tuyệt luôn!”

“Vậy thái độ hiện tại của bọn chúng thế nào?” Snape tiếp tục hỏi.

Hội trưởng Grew lắc đầu: “Còn có thể như thế nào đây? Tất nhiên là tuyên bố muốn chúng ta đẹp mặt.”

“Bọn chúng còn không biết sự tình cụ thể trải qua thế nào sao?” Harry nhịn không được nói, “Dù sao… Theo tình huống hiện có mà xem, hung thủ chính là Worm Prout, trong gia tộc xảy ra gièm pha lớn như thế, nếu là tôi, che lấp còn không kịp! Lại còn dám áp chế người khác nữa sao?!”

“Ánh mắt của bọn chúng chỉ nhìn chằm chằm lên lợi ích trước mắt, hoàn toàn không biết phải nhìn chung toàn cục.” hội trưởng Grew lắc đầu, “Bọn chúng muốn ồn ào… Vậy tùy bọn chúng làm loạn thôi! Ban giám đốc của hiệp hội sẽ xử lý.” Ông nhìn hai người bọn họ, “Được rồi, mấy ngày nay hai người cũng mệt muốn chết rồi, sự tình xử lý thế nào rồi?”

“Ta đã liên hệ với ủy ban tổ chức cuộc thi Tam Phép Thuật xong.” Snape nói, “Bọn họ đã tiến hành xét duyệt với những đơn thuốc mà chúng ta khai ra, đã biểu thị tán thành, ngài có thể phân phó những người khác bắt đầu làm.”

“Tốt — danh sách cậu đã lấy được rồi?” hội trưởng Grew giống như nhớ ra cái gì đó mà bổ sung một câu, “Làm xong ma dược trước cuối tháng chin tới, có thể chứ?”

“Tốt.” Snape gật gật đầu.

Hội trưởng Grew vỗ vỗ bả vai Harry: “Cũng còn phiền nhóc giúp đỡ Severus nhiều rồi đó, nhóc cậu đúng là một nhóc con rất tốt ha!”

Harry ngại ngùng cười cười.

Hội trưởng Grew lại phàn nàn với Snape: “Thiệt là, sao vận khí của cậu lại tốt như vậy! Trước kia bảo cậu thu học đồ, cậu chết sống cũng không thu! Còn nói cái gì không ai có thể kế thừa sự nghiệp của cậu. Kết quả thì sao… Rốt cục là cậu tự có ý định từ sớm, tìm được một học đồ tốt như vậy!”

Snape liếc nhìn bằng nửa con mắt, nói với Harry: “Đuổi kịp.” Rồi cũng không quay đầu lại mà chạy lên lầu. Bỏ lại hội trưởng Grew xấu hổ sờ sờ mũi, khí thế của Severus quả nhiên là cường a…

Trở lại trong phòng, Harry thuận miệng hỏi một câu: “Chúng ta cần làm bao nhiêu loại ma dược?” Lập tức, đã bị Snape nhét một danh sách chật kín chằng chịt vô trước mắt làm cho kinh hãi nhảy dựng.

“Này, nhiều như vậy sao?!” Harry cầm qua danh sách mở ra, “Sao dược bổ máu lại cần nhiều như vậy? Tuyển thủ không phải chỉ có ba người thôi sao?”

“Tuyển thủ thì chỉ có ba người, nhưng những người bắt quái vật thì có một đống!” Snape khô cằn giải thích, “Em cho rằng vậy bốn con rồng dễ bắt vậy sao?”

“Nhưng mà…” Harry nhìn nhìn, “Dược bổ huyết đơn giản như vậy cũng muốn anh làm nữa hả? Những người khác làm ăn cái gì không biết?!”

“Dược bổ máu quan trọng nhất, tất cả đều phải đạt được chất lượng tốt nhất tất nhiên phải cần độc dược đại sư làm.” Snape nói, “Chúng ta nhất định phải gắng làm ra độc dược có hiệu quả tốt nhất.”

“Chết tiệt…” Harry nói thầm, “Chúng ta nhất định phải thật sự bận rộn một hồi rồi…”

“Cậu Potter, đừng nói với ta em muốn đi coi cái World Cup ngu xuẩn kia?” Snape không chút khách khí hừ lạnh, “Hay là em muốn nhìn một lần nữa trò khôi hài ầm ĩ của mấy tên Death Eater?”

“Vậy cũng không phải.” Harry nhún nhún vai, “Em vốn cũng không có tính toán coi World Cup — em còn đang sầu muộn làm sao cự tuyệt lời mời Sirius kìa! Hiện tại vừa vặn cho em cái lý do. Chỉ là em đang sầu muộn… Chiếc nhẫn kia…”

“Chiếc nhẫn?” Snape nhăn mày lại, “Cậu Potter, ta thật sự là hoài nghi trí nhớ của em! Ta không thể không nhắc nhở em, mảnh hồn trên chiếc nhẫn kia đã tan thành mây khói trong miệng ‘Sủng vật’ của em rồi!”

“A?!” Harry gãi gãi đầu, “Em đã quên…” Từ khi trí nhớ khôi phục đến nay, trí nhớ của cậu hơi hỗn loạn một chút, trong lúc nhất thời vẫn không cách nào đem hai trí nhớ dung hợp được, cho nên trong khoảng thời gian ngắn lại dễ quên.”Như vậy… Đá phục sinh vẫn còn trên tay của anh?” Harry nhớ lại.

“Ừm hừ.” Snape cười lạnh, “Ngài còn nhớ rõ ha?”

Harry ngại quá mà cọ đến bên cạnh của anh, vươn tay thân thiết ôm cổ anh: “Sev thôi được không nào là em quên thôi mà “

Snape gõ gõ đầu của cậu: “Em tên nhóc này không có trí nhớ, du côn cắc ké! Còn tiếp tục như vậy nữa… Ta thấy em ngay cả tên của mình cũng không nhớ được lắm chứ!”

“Em nào có…” Harry cong miệng, sờ sờ đầu của mình, Sev gõ đau quá à nha “Em rất ít quên chuyện gì tốt nha? Chỉ là trí nhớ vừa mới khôi phục, có chút hỗn loạn mà thôi…”

“Ai kêu em bình thường đần độn chứ?” Snape buồn cười niết cái mũi của cậu một chút, “Không được! Ta phải nghĩ cái biện pháp đến đề cao cái trí nhớ của em thêm mới được…” Anh làm làm ra một bộ dáng trầm tư suy nghĩ.

“Từ bỏ a…” Harry còn không biết anh sao, cái gọi là “Biện pháp” đó nhất định không nhất định không phải chuyện tốt gì, “Sev em về sau sẽ không quên nữa đâu! Cái chuyện đề cao này… Hay là thôi đi?” Nói xong, cậu kiễng chân lên hôn chóc một cái lên mặt anh.

“Hối lộ không có tác dụng, cậu Potter.” Snape cho dù rất hưởng thụ nụ hôn của cậu, nhưng vẫn gõ một cái lên đầu cậu nhóc, “Đi! Đem [Hành vi thủ tục Slytherin] sao mười lần cho ta!”

“Nhiều như vậy?” Harry chu mỏ, “Em tình nguyện giúp anh xử lý tài liệu…”

“Vậy cũng được!” Snape vung tay lên, “Đi đem mười cân cây gai này cắt đi! Nhớ kỹ, phải cắt thành đoạn khoản một centimet đó!”

“… Hay là em chép quy tắc nha…” Harry rất tự động tự giác mà đi tìm bút lông vũ và mực nước.

“5555… Harry… Con thực sự không theo chúng ta đi sao?” Sirius gần như muốn khóc rống văng nước mắt luôn rồi, “Chúng ta thật vất vả có một cơ hội có thể ở chung vài ngày thật là tốt, cái này chết tiệt mũi… Snape! Sao nó lại có thể…”

Một bên Snape không chút khách khí châm chọc nói: “Hàaa…! Cha đỡ đầu vĩ đại cỡ nào ha! Lại để cho con đỡ đầu bỏ việc học, đi lãng phí thời gian học tập!”

“Mày… Cái này thì tính cái gì là thời gian học tập chớ?!” Sirius quát, “Bây giờ là nghỉ hè! Nghỉ hè! Đây là mày cố ý! Mày đây là… bóc lột sức lao động của Harry miễn phí!”

Snape cười lạnh: “Harry là học đồ của ta! Học đồ có ‘Nghĩa vụ’ hỗ trợ! A… Ta ngược lại là đã quên, bằng Chỉ số thông minh… loại như mi… Thì không cách nào lĩnh hội được sự hấp dẫn của ma dược…”

“Mị lực cái quỷ á!” Sirius quát, “Mày cái đồ Mũi thò…”

“Sirius!” Harry cắt ngang lời nhục mạ anh sắp nói ra, đi đến bên cạnh anh, “Con là học đồ của Se… giáo sư Snape, lần này độc dược cần làm thật sự là không ít, nhưng lần này cũng là ngoài ý muốn, không phải giáo sư cố ý bắt con ở lại.” Harry lại hòa hoãn ngữ khí, an ủi cha đỡ đầu, “Dù sao về sau còn có rất nhiều cơ hội mà... làm gì nhất định phải là lần này chứ? World Cup lại không chỉ có tổ chức một lần…”

Remus ở bên người Sirius cũng nói khẽ: “Sirius, Severus đối với Harry rất tốt, trước đó vẫn luôn là cậu ta chăm sóc Harry mà không phải sao? Anh và Harry cũng không phải sinh ly tử biệt, gấp cái gì? Vào học, các người ở Hogwarts không phải là vẫn gặp mặt sao?”

“Nhưng mà…” Sirius lầm bầm, “Đi học… Anh sẽ đi bộ pháp thuật làm Auror rồi… Kingsley đã cho anh biết rồi đó! Anh sẽ không được thấy Harry nữa…”

“Chẳng lẽ Harry không về nhà sao?” Remus buồn cười nói, “Severus cũng sẽ không ăn Harry đâu!” Đương nhiên, nếu anh biết chuyện xảy ra ngày sau, phỏng chừng cũng không nói những lời này… Snape chính là ăn Harry sạch sẽ ngay cả da lẫn xương cũng nuốt vô bụng luôn nha…

Remus nói có tác dụng, Sirius ngẫm lại cũng đúng, anh cũng không so đo nữa: “Được rồi… Harry, nếu nó khi dễ con, con nhất định phải nói cho chú biết đó!”

“Con biết rồi…” Harry trong lòng âm thầm kêu khổ, “Chú yên tâm đi!”

Rốt cục, khi Sirius được Harry và Remus liên tục khuyên bảo, “Nước mắt lưng tròng” mà lưu luyến rời đi. Nhìn thấy bóng lưng chú đi khỏi, Harry yên lặng đổ mồ hôi một phen… Cha đỡ đầu à Chú không thể như ‘luyến tử’ như vậy a

“Khi dễ em hả? Ừm?” Snape đi đến phía sau cậu, cúi người, đưa tay khoác lên trên vai cậu.

Người Harry cứng ngắc lại trong thoáng cái, rất có mùi nịnh nọt mà cười nói: “Làm sao như vậy chứ… Sev đối với em tốt như vậy! Làm sao mà khi dễ em chứ đâu?!”

“Không, hoàn toàn ngược lại…” Snape ghé vào lỗ tai cậu trầm thấp nói, “Ta đang đang tự hỏi, ở trong tháng kế tiếp … Làm sao mà khi dễ em thiệt tốt đó…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.