[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 80: Chương 80: Cửa lòng rộng mở…




Hạ Liễu Quân

oOo

Giáo… giáo sư…” Harry vừa nghe đến cái cậu quen thuộc “Đôi mắt xanh như cóc” kia liền ngây ngẩn cả người, không thể nào? Sẽ không giống như mình nghĩ đi? Chẳng lẽ đối phương cũng giống như mình?

Mà câu “giáo sư” quen thuộc vừa ra khỏi miệng, Snape cũng hiểu rõ, xem ra dưới sự kích thích của Dementor, Hary đã khôi phục trí nhớ.

“Như vậy… là cái gì làm em nghĩ, ta ngày đó tâm huyết dâng trào chạy đến nhà Dursley tìn ‘Cứu thế chủ của chúng ta’? Nếu không phải sớm chuẩn bị, em nghĩ ta sẽ bôn ba đi tìm em?” Snape khẽ gõ lên đầu cậu.

Harry kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, bộ dáng kia có chút ngốc, nhưng Snape vẫn cảm thấy thực đáng yêu. Harry thì thào hỏi: “Thầy… thầy trở về khi nào?”

“Trước khi ta đi cứu em.” Snape hai tay ôm ngực, “Nào biết ta đang ‘cõi lòng đầy hi vọng’ chay đến, em lại mất trí nhớ…”

“Em cũng không biết…” Harry thì thào, “Thầy là đến tìm ta?” Harry giật mình nhìn anh, “Còn có, em không phải đã chết sao?! Vì sao lại… còn có… thầy…” Cặp mắt xanh biếc như mắt mèo nhìn Snape, là vui sướng lẫn khó hiểu, còn mang theo một tia kỳ vọng.

Nhắc đến cái chết của Harry, biểu tình Snape bỗng dưng lặng xuống, anh vươn tay đem Harry ôm vào ngực: “Em cái đứa không đầu óc này! Ai cho phép em… Ai cho phép em không quý trọng tính mạng của mình?! Dùng tánh mạng của mình đổi lấy tính mạng lão dơi già đầy dầu ta… đáng giá sao?!”

“Anh có bết?” Harry trước thở dài một hơi, sau đó nhìn anh nói,:Anh nên biết! Em không thể trơ mắt nhìn anh chết đi! Kia so với chính em chết còn khó chịu hơn!”

“Vậy sao em không nghĩ còn ta…” Snape hít sâu một hơi, “Ta cũng khó chịu… Em có biết nhiều năm sau khi em chết đi ta trải qua thế nào không?! Ta…” Anh dừng một chút, biết mình nói có chút quá đáng, chính mình… Vẫn là không có phát hiện ra yêu Harry, đến cuối cùng…

“Anh không phải không yêu em sao…” Harry nhẹ giọng nói thầm, “Em chết… Anh nói không chừng còn thực vui vẻ… mất một người đến quấy rầy anh…”

Snape cũng không phải kẻ điếc: “Harry Potter! Trong đầu của em đều là cỏ lát sao hả?!” Đến bước này rồi, em ấy còn không hiểu ý mình?! Nhất định phải bắt mình rống vào mặt em ấy mới chịu hiểu sao? “Ta chăm sóc em nhiều năm như vậy… Chẳng lẽ em còn cho rằng ta vì… cảm giác chịu tội hư vô mờ mịt kia sao?!”

Trong đầu Harry đương nhiên không phải cỏ lát, cậu liếc trắng mắt đối phương một cái: “Em hiểu ý của anh! Nhưng là…”

“Bất kể cái gì?” Snape ngồi xuống giường cạnh cậu.

“Anh không có khả năng yêu em…” Harry vẫn khó có thể tin, “Anh không phải vẫn…”

“Vẫn?” Snape nhăn mày, “Vẫn cái gì? Vẫn đem em trở thành thế thân của Lily? Cậu Potter, đến tột cùng là vì cái gì làm em sinh ra cái ý tưởng ngu xuẩn này? Hay là… em cho rằng mắt ta cũng cận như em đến cả em và Lily cũng không thể phân biệt?” Anh nhìn Harry lo sợ bất an nói, “Ta nghĩ… Bằng nhiều năm của chúng ta như vậy…” Anh có điểm không có ý tốt tới gần bên tai cậu, vành tai vào tóc mai chạm vào nhau, “Em còn không hiểu ta… sao?” Âm thanh của anh trầm thấp tao nhã giống như tiếng vi-ô-lông-xen, hơi thở ấm áp phun lên tai đối phương.

Cả người Harry giật nảy một cái, vội vàng bình tĩnh nhích về sau mấy millimet, cười gượng một chút: “Này… Cái kia…” Ánh mắt cậu chuyển loạn xung quanh, vội vàng lấy từ trong đĩa một cái sandwich, quơ quơ trước mặt Snape: “Này… ăn rất ngon…” mà bắt đầu nghiên cứu sandwich trong tay.

Snape chỉ cảm thấy gân xanh trên trán “thình thịch” nhảy loạn, anh hít sâu lần nữa, nhắc nhở chính mình: nơi này là bệnh thất của Poppy, không phải hầm của mình, mình nếu dám ở bệnh thất rống to, Poppy biết nhất định sẽ làm thịt mình! Không khí! Không khí… Hít sâu, hít sâu… Mắt thấy Harry ‘nghiên cứu’ xong cái sandwich trong tay, vươn tay chuẫn bị lấy cái thứ hai tiếp tục ‘nghiên cứu’, Snape rốt cục nhịn hết nổi: “Potter… Em nói một tiếng được không?”

“A…” Harry nhẹ nhàng lên tiếng, có chút ngượng ngùng ho khan, “Anh muốn em nói gì…”

Được! Tốt lắm! Vào Slytherin, cái khác không học được, không tự nhiên Slytherin lại học đủ mười phần! Snape day trán, không phải nói người nhà Potter đều lỗ mãng, bắp thịt sao? Năm đó cái tên James Potter vừa nhìn thấy Lily là bám không buông, như thế nào Harry lại… không tự nhiên như vậy… Được rồi, giáo sư hiển nhiên đã quên sự thật chính mình so với đối phương còn không tự nhiên hơn.

“Không thể nào…” Snape tới gần cậu, “Thân hộ mệnh của ta em cũng đã thấy, em cũng rõ… con nai kia tột cùng có ý gì, không cần ta nói cho em biết chứ?”

Harry dừng một chút, ha miệng lại khép, không biết nói từ đâu: “Em…” Cậu nhẹ giọng khụ một tiếng, “A… Được rồi! EM nghĩ… Chúng ta trong lúc đó có rất nhiều hiểu lầm… A…” Cậu lắp bắp tìm vài từ còn sót lại trong não.

“Các người ăn xong rồi chưa?” Bà Pomfrey vừa kịp xuất hiện cứu Harry một mạng, Harry thở dài nhẹ nhàng, thân người vốn cứng ngắc cũng thả lỏng.

Bà Pomfrey đến cạnh hai người, vừa thấy đĩa sandwich còn hơn phân nữa, mặt lập tức tối lại, “Hai người các ngươi… Một chút đồ ăn như vậy cũng ăn không xong?!”

Như vậy… Một chút? Harry đen mặt, một đĩa lớn như vậy đủ cậu ăn ba ngày đó có được không?

“Poppy, chúng ta là pháp sư không phải pháp heo.” Snap0e không kiên nhẫn cắt ngang lời y sĩ, “Chúng ta sẽ không để mình bị đói.”

“Không được!” Nữ vương bệnh thất mặc kệ, “Cho các người thêm nửa giờ ăn sạch toàn bộ cho ta!”

“Hay là thôi đi…” Harry cười cười, “Con thật sự là ăn không vô, bà Pomfrey dạ dày của con có một chút như vậy… Hơn nữa…” Cậu nhìn nhìn Snape, “Giáo sư Snape còn phải đi dạy…” Ý nói ngài đi nhanh đi thôi…

“Ta nghĩ là em quên rồi, Potter.” Snape khô cằn nhắc nhở cậu, “Hôm nay là thứ năm ta không có lớp.” Cho nên hôm nay ta có thể ở cả ngày cùng em.

Harry trong lòng khóc không ra nước mắt: ngài đừng mà ngài ở chỗ này tôi đứng ngồi không yên đó

Bà Pomfrey bắt đầu thảo luận vấn đề thức ăn: “Quên đi… Nhìn hai người các ngươi, ăn một chút giống như lấy mạng vậy!” Bà huy huy đũa phép, đem đĩa sandwich còn hơn phân nữa biến mất, “Được rồi, Severus, tránh ra một chút, tôi phải kiểm tra cho Harry rồi.”

Nhìn ánh sáng của đũa phép trên người Harry phát ra những vầng sáng, Pomfrey gật đầu hài lòng: “Khôi phục không tồi! Ít nhiều dược ngày hôm qua Snape đưa tới cũng có tác dụng.”

“Trò có thể về được chưa?” Snape đứng một bên hỏi.

“Không thành vấn đề.” Bà Pomfrey trả lời, “Nhưng mấy ngày này thầy nhớ phải ngao cho trò ấy thêm dược ổn định linh hồn, dù sao trò ấy cũng bị Dementor ảnh hưởng rất lớn.”

“Tôi hiểu rồi.” Snape vươn tay, ý bảo Harry nắm lấy, cho cậu dễ trèo xuống.

Harry do dự một chút, vẫn vơn tay cầm tay của đối phương, thuận thế bò xuống giường. Snape đưa quần áo trong ngực cho cậu sửa sang tốt, lại lấy áo chùng tới mặc vào cho cậu. Làm cho harry mặt đỏ lên, nhỏ giọng thầm nói: “Tự em cũng có thể…”

Bà Pomfrey cũng rất tán thành gật đầu: “Severus, thầy rốt cục cũng học được cách chăm sóc người khác!”

Hắn này không phải là chăm sóc người… hắn rõ ràng là ăn đậu hủ tôi được không?! Harry ở trong lòng phun tào, hung hăn trừng Snape một cái. Đáng tiếc so với công lực Snape xuất ra, cái này thực sự không có hiệu quả gì.

Đi ra khỏi bệnh thất, Harry do dự một chút: “Em… đi học?” Cậu nhìn Snape, “Thầy… Anh… cùng nhau?”

“Lớp biến hình của Minerva đã muốn được một nửa, em hiện tại đi cũng đã muộn đơn giản em hôm nay nghỉ ngơi đi.” Được, viện trưởng lên tiếng, bạn học Harry Potter pháp lệ được nghỉ bệnh.

Đi vào hầm, Harry liền khẩn cấp nằm úp sấp xuống sô pha. Snape ngồi bên cạnh cậu, Harry ngẩng đầu nhìn anh, tay Snape vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cậu. Trong phòng chìm vào trong yên lặng, qua thật lâu, Snape mới mở miệng nói: “Em… sau khi đi rồi, ta sinh ra rất nhiều ảo giác… Cuối cùng ta thấy, là em lúc nhỏ, hoặc ở lễ đường, hoặc trong mật đạo, hoặc trong hầm… Lúc ấy ta thực phẫn nộ, bởi vì ta thật hận em, em luôn quấy nhiễu ta… Ta hướng về khoảng không mà la hét, ta muốn em cút ngay… Nhưng sau khi làm em biến mất, ta lại bắt đầu điên cuồng nhớ đến em… Cái cảm giác đó…” Anh không biết nên dùng từ nào mới tốt.

Harry kinh ngạc nhìn anh: “Em… Em thật xin lỗi… Em không biết…”

“Em không cần xin lỗi, nên xin lỗi là ta.” Snape nắm lấy tay cậu, “Mãi cho đến cuối cùng ta mới phát hiện… Em yêu ta, ta đã sớm biết, nhưng ta luôn trốn tránh, ta không dám đối mặt với tình cảm của chính mình, ta nghĩ đến… Chỉ cần ta không nhìn đến, nó sẽ không tồn tại…” Nhưng tình yêu cũng không phải không nhìn đến là sẽ biến mất, nó vẫn luôn cấm rễ trong lòng bạn, lặng lẽ lan tràn, cho đến… Tâm hôn đều đau đớn…

Snape chính là như vậy, anh không tin tình yêu, anh sợ hãy tình yêu. Lúc Harry nói với anh, anh cùng lúc oán hận James Potter, cho rằng chỉ cần là nhà Potter thì đáng oán hận. Về phương diện khác, anh cho rằng Harry chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, cái mà cậu gọi là tình yêu sẽ nhanh chóng biến mất, đây chẳng qua chỉ là hiệu ứng hormone của thời kỳ trưởng thành mà thôi, nhưng anh thực không ngờ, Harry sẽ vì mình… cam lòng trả giác tánh mạng…

Trên nôi anh rơi xuống một cái gì đó áp ấm ướt át đó là môi Harry. Tay Snape ôm lấy cậu, dùng sức ôm cậu, chặt đến làm Harry đau.

“Em ở đây?” Snape vô cùng mơ hồ thốt ra một câu.

Harry hiểu ý anh: “Em vẫn luôn đây.” Đúng vậy, Harry Potter vẫn yêu Severus Snape, bất cứ lúc nào, ở đâu, cậu vẫn yêu anh, vĩnh viễn yêu anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.