[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 24: Chương 24: Dạ tiệc lễ giáng sinh




Hạ Liễu Quân

o0o

Tiệc tối lễ Giáng sinh rất phong phú, gia tinh Hogwarts đã xuất ra hết vốn luyến để chế tác ra bữa tiệc vô cùng thịnh soạn. Bởi vì học sinh lưu lại cũng không nhiều, cho nên học sinh tập trung ngồi một chỗ, nhóm giáo sư cũng gia nhập, mọi người vây quanh một cái bàn cùng dùng cơm.

Mọi người đều hưng trí bừng bừng với tiệc tối, Harry nhìn một đám giáo sư hào hứng vui vẻ, so với bộ dáng cũ kỷ thường ngày rất bất đồng. Hagrid thậm chí còn hôn phớt qua giáo sư Mcgonagall một cái, làm mọi người nghẹn họng trân trối. Nhưng cậu không có quá nhiều tâm tư đặt trong lễ đường, vội vàng ăn cho xong để đến hầm Mr hôm nay không có tham gia tiệc tối, cậu có chút lo lắng cho chú ấy.

<<Lễ Noel vui vẻ!>> Harry cười với con rắn trên cửa, <<Ngươi hôm nay không có hẹn sao?>>

<> Con rắn thở dài, <<Ta thất tình rồi… Bạn gái quá nhiều cũng là một chuyện xấu… 555555….>>

<<Ừm… Ta chưa từng yêu đương, nên cũng không thể giúp gì cho bác…>> Harry không biết phải an ủi bác rắn như thế nào mới tốt, nghĩ nghĩ, mang con chuột bạch từ túi tiền móc ra chạy đến cạnh cửa <>

<<Ta chỉ tà bức họa, cũng không ăn được…>> Con rắn thở dài, <> Nói xong mở cửa.

Harry thả mấy con chuột bạch trong tay mình ra, vuốt lại quần áo, đi vào hầm. Snape đang ngồi trên ghế salon, trong tay bưng nửa ly Whickey, miệng như có như không nhếch lên. Trước mặt có một cái bàn tròn nhỏ bày một nghé con, một phần salad đậu nành, một khối bánh nhân thịt cừu nhỏ cùng nửa cái bánh ngọt pho mát, đã ăn một nửa. Anh trong thấy Harry có chút kinh hỉ, sau đó buông ly: “Harry, nhóc đến rồi?”

“Mr, Noel vui vẻ!” Harry đến ôm anh một cái, sau đó ngồi xuống, “Mr uống rượu?”

“Rõ ràng.” Snape lắc lư phần Whiskey còn lại trong ly, “Nhanh như vậy đã ăn xong rồi?”

“Con đến xem Mr.” Harry trung thực trả lời.

“Muốn ăn một chút không?” Snape rót cho cậu một ly hồng trà, “Nhóc hẳn là chưa ăn no.”

Harry vui vẻ tiếp nhận ly, cắt một miếng bánh nhân cừu nhỏ bỏ vào miệng, ừm, gia tinh làm đồ ăn bất kể ăn bao nhiêu lần đều ngon như vậy! Cậu nuốt đồ ăn xuống, hỏi: “Mr sao không tham gia tiệc tối?”

“Ta không thích nơi nhiều người.” Snape nhìn cậu ăn có chút kỳ quái, “Tiệc tối ăn chưa no sao?”

“Con muốn gặp Mr, nên ăn hơi ít.” Harry cười hì hì nói, “Dù sao Mr cũng sẽ không để con đói!”

Snape trong nội tâm hài lòng: vì mình… Anh nhấp vội một ngụm Whiskey, thay đổi chủ đề, “Tiệc tối thế nào? Rất vui phải không?”

“Cũng không tệ lắm, đây là lễ Giáng sinh tốt nhất mà con từng trải qua.” Harry cười nói, “Hơn nữa con có thể cùng Mr ăn lễ.”

“Ở một chỗ với ta… rất vui vẻ sao?” Snape hiển nhiên có chút say, vẻ mặt bình tĩnh, anh nhìn Harry, ngón tay mang theo vết chai lướt qua gương mặt cậu.

“Rất vui vẻ!” Harry cười cọ cọ vào tay anh tựa như lúc Mr cứu mình ngày đó, tín nhiệm mà không hề giữ lại.

“Em không sợ ta sẽ làm chuyện bất lợi với em sao?” Snape bỗng nhiên cười một chút, “Em biết… Death Eater, bắt được Chúa cứu thế, ta có thể đi tranh công…”

“Nếu như Mr phải làm vậy, vậy cứ tự nhiên.” Harry bắt lấy tay anh, “Từ lúc Mr đến cứu em, Mr hoàn toàn có thể dấu diếm Dumbledore, sau đó giao em cho Dark Lord, nhưng Mr không làm vậy cho nên, em tin tưởng Mr.”

“Em… sao có thể cứ vậy mà tín nhiệm ta…” Đầu ngón tay Snape trượt xuống môi cậu, “Em như vậy, sẽ làm ta… nhịn không được…”

“Cái gì?” Harry nghe không rõ lắm lời nói đứt quãng của giáo sư, “Mr nói gì?”

Snape thở dài một hơi, thu tay lại: “Không có gì, lấy Áo tàng hình của em, chúng ta ra ngoài, ta muốn cho em xem một vật.”

“A? Hiện tại?” Harry có chút giật mình.

“Nhanh lên, ta ở cửa chờ em.” Snape đứng dậy chuẩn bị thu dọn đồ đạt.

“Dạ, em lập tức đi!” Harry vội vàng đứng dậy, nhưng vẫn phàn nàn, “Mr thế nào lại nhanh như gió vậy chứ!” Cậu lầm bầm chạy khỏi hầm, “Mr nhất định phải chờ em…”

Thời điểm Harry trở lại cửa hầm, Snape đã mặc áo chùng đứng ở cửa rồi, tóc của anh có chút tán loạn, đôi má vì cồn trong rượu mà ửng hồng, điều này làm anh nhìn thoáng qua có vài phần bình dị gần gũi. Anh lười biếng dựa vào tường, vài sợi tóc xõa xuống trán, môi mỏng khó có được mỉm cười.

“Mr…” Harry thở phì phò chạy đến cạnh anh, “Em… em tới rồi…”

“Áo tàng hình đưa cho ta.” Snape vươn tay.

Harry vừa thở vừa cầm Áo tàng hình đưa cho anh. Snape nhận lấy tấm vải giống nước, kéo Harry, đem nó trùm lấy hai người. Có cảm giác giống như nước chảy dọc toàn thân, Áo tàng hình có chút nhỏ, Snape không thể không chăm chú ôm lấy eo Harry, mang cậu đi về phía trước.

Hành lang tối đem giữa đêm khuya, Snape không thể không thắp sáng đũa phép soi đường đi. Lại đi qua một hành lang, Harry vẫn theo Snape đi tới.

“Meo…” Một tiếng mèo rất nhỏ truyền đến.

“Là bà Norris…” Harry nói khẽ.

“Yên lặng…” Snape ôm chặt lấy cậu, hai người dán chặt vào vách tường, nhìn bà Norris. Bà Norris đi quanh vị trí hai người, Harry có cảm giác nó có thể nhìn thấu Áo tàng hình, chỉ có thể dốc sức liều mạng đem mặt vùi vào ngực Snape. Qua một hồi lâu, Bà Norris kêu một tiếng, hướng bên kia mà đi, Harry lúc này mới nhè nhẹ thở ra.

Lại đi một đoạn đường, Snape mang cậu đến một phòng học bỏ trống. Căn phòng hiển nhiên đã để trống lâu rồi, bàn ghế đều chồng ở góc tường, phủ lên một lớp bụi đen, mà giấy cũng vứt lộn xộn. Đối diện sọt rác là một tấm gương rất lớn.

Đó là một mặt gương tráng lệ, khung gương màu vàng trang tri hoa lệ. Treo từ trần nhà, đặt trên hai trụ hình móng vuốt, trên gương có khắc chữ: ERISED S’TRAEH RUOY TUB ECAF RUOY TON WOHS I (I show not your face but your heart’s desire).

“Tấm gương?” Harry nhìn Snape, “Mr dẫn em đến là để xem cài này?”

Snape ý bảo cậu đến trước gương: “Nhìn xem, trong gương có cái gì?”

Harry không chút nghi ngờ, đi đến trước gương, nhìn vào bên trong. Snape vẩn chăm chú nhìn, anh biết lúc trước Harry trông thấy là người nhà của mình, không biết lúc này sẽ trông thấy cái gì. Anh chú ý đến biểu tình kỳ quái của Harry, vốn là nhìn một chút trong gương, sau đó nhìn một chút, tiếp đó lại nhìn một chút, mặt đỏ lên.

“Làm sao vậy?” Snape đến phía sau cậu.

Rất nhanh Harry đỏ mặt bỏ chạy trở lại bên cạnh Snape, lập tức vùi đầu vào ngực anh.

“Em nhìn thấy gì?” Snape có chút hiếu kỳ hỏi.

“Không có gì…” Harry ở trong ngực anh buồn bực nói, “Vốn là, cái gương này…”

“Gương Ảo ảnh, có thể cho ta thấy nội tâm sâu nhất của chính mình, dự đoán được khát vọng, nó có thể nhìn thấu dục vọng khắc sâu nhất trong lòng người…”

Snape thấp giọng nói, anh tiến đến đứng trước mặt gương, anh nhìn hình ảnh trong mặt kính, có một thiếu niên đứng cạnh mình, mỉm cười với mình, nháy nháy cặp mắt xinh, sau đó kiễng chân len lén hôn mình. Snape cúi đầu xuống, ôm sát cậu bé trong ngực, giấc mơ này… Cũng sắp thành hiện thực…

“Chính là…” Harry ngẩng đầu lên, “Những gì gương nói cho chúng ta cũng không phải là sự thật, trầm mê trong đó mà không có được thứ mong muốn, như vậy không phải rất thống khổ sao?” Trong đầu cậu lập tức hiện lên đoạn nói: ‘Nhưng cái gương này cũng không nói cho chúng ta chân tướng chân thật, lại không tăng thêm kiến thức cho chúng ta. Mọi người đứng trước nó đều trở nên yếu đuối, trầm mê trong những thứ bọn họ thấy, thậm chí đến điên loạn, nhưng vẫn không biết những thứ đó là thật hay giả…’ Có ai cùng mình nói những lời này rồi sao? Nghĩ không ra… Cậu lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn Snape.

“Không sai, đây chính là mục đích ta dẫn em đến.” Snape nói, “Trầm mê trong mơ mà không tự phấn đấu rất đáng sợ, biểu hiện trong gương cũng giống như ảo cảnh, nhưng nếu em từ những giấc mơ mà phấn đấu, em có thể xem cái gương này là lời tiên đó trong tương lai. Nhưng em phải biết rõ, tương lai này, đến tột cùng có đáng giá cho em cố gắng hay không? Có thể tạo tổn thương cho người khác hay không?”

Tương lai? Tương lai của mình sao? Mặt Harry cảng đỏ hơn, cậu nghĩ đến cảnh trong gương, mình cùng giáo sư… Tại sao phải… A! Không thể nghĩ! Không thể nghĩ! Đây chẳng qua chỉ là ảo cảnh, ảo cảnh…

“Harry?” Snape nhìn cậu cả buổi không nói gì, lo lắng có phải cậu đã xảy ra chuyện gì rồi không.

“Em muốn trở về.” Harry trong ngực anh buồn bực nói, “Em mệt…”

“… Được rồi…” Trực giác cho Snape biết cậu nhìn thấy cái gì đó, đành phải đồng ý. Anh nắm tay Harry, hương ra cửa, lúc đi ra tới cửa, anh phát giác một ánh mắt không dễ nhìn ra từ một góc tường tối Chỗ đó, một ông lão lẳng lặng đứng đấy, cụ có thể chú ý đến mắt của Snape, cũng có thể không có.

Dumbledore, cụ nhìn thấy… lại là thứ gì? Là cha mẹ, em trai em gái đầy đủ… còn người kia…

“Mà cùng lúc đó, ở trang viên Malfoy Draco mở quà của cha đỡ đầu đưa tới, cậu lập tức ngây ngẩn người. Cậu ngơ ngác nhìn quà trong hộp, ánh mắt trở nên sắc bén: Vì cái gì… Harry Potter!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.