[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 22: Chương 22: Khúc dạo đầu lễ giáng sinh




Hạ Liễu Quân

o0o

Cuối cùng cũng đến giây phút lễ Giáng Sinh. Buổi sáng giữa tháng mười hai, mặt đất Hogwarts bị phủ một lớp tuyết dày vài thước Anh, hồ nước kết thành băng thật cứng. Những con cú đưa tin cố sức bay trong bão tuyết, Hagrid không thể không ngăn cản chúng xông ra giữa gió tuyết.

Mọi người nôn nóng hi vọng ngày nghỉ đến, các phòng sinh hoạt chung của các nhà bắt đầu dấy lên lò lửa ấm áp. Mà hành lang thông gió bên ngoài lạnh như băng, gió lạnh rét thấu xương đưa đẩy của sổ phòng học rung rinh răng rắc. Mà phòng học độc dược ở dưới tầng hầm lại đặc biệt lạnh. Vì thế, Harry lúc này đi học không thể không chuẩn bị đầy đủ, đặc biệt mặc áo khoát dài Snape đưa cho mình.

Áo khoát ngoài màu lam nhạt, rất vừa người, có vẻ làn da phấn hồng của Harry càng mang thêm vẻ nhu hòa, đôi mắt mèo màu ngọc bích, tóc đen mất trật tự, môi không chút sắc, Zabini nhìn đến độ nhịn không được nói, “Harry cậu thật đáng yêu nếu cậu là nữ sinh chắc chắn mình sẽ theo đuổi cậu!”

“Mình đối với cậu không có hứng thú.” Harry liếc nửa con mắt, lấy sách từ trong túi ra.

Malfoy ngồi sau bọn họ, cậu vẫn đang sững sờ đánh giá áo khoát ngoài trên người Harry: sao lại quen như vậy? Giống như đã gặp bộ này ở đâu rồi…

“Lễ Giáng Sinh cậu về nhà hả?” Zabini hỏi cậu.

Harry một bên cà xương cá thành bột phấn, một bên trả lời: “Đương nhiên không, mình không có nhà thuộc về mình để về.”

“Ha thánh nhân Potter không có nhà để về, thật là đáng thương!” Malfoy ở phía sau cậu cười lạnh, “Có muốn tao giúp mày xin trường học trợ cấp cho học sinh nghèo khó không?”

“Cảm ơn ý tốt của trò, Malfoy, tôi nghĩ tạm thời không cần.” Harry lạnh lùng nói.

Học xong lớp Độc dược, lúc ra khỏi phòng học, bọn Harry phát hiện hành lang phía trước bị một gốc thông lớn chặn đường đi. Ở cuối gốc cây lộ ra hai bàn chân khổng lồ Hagrid.

“Bác khỏe, Hagrid, có cần giúp đỡ không?” Harry hỏi, “Đằng sau còn rất nhiều đồng học, bác như vậy cản đường đi rồi, không đem nó dời đi à…”

“A? Được rồi…” Hagrid trả lời gian nan, “Con giúp bác…”

“Wingardium Leviosa!!” Harry rút đũa phép đọc thần chú trôi nổi, giúp Hagrid đem cây thông nhất lên không trung, mở ra con đường.

Chiêu thức lộ ra vẻ đẹp phi thường, không chỉ là Gryffindor, ngay cả học trò Slytherin cũng chấn động, thần chú trôi nổi một cái lông vũ có lẽ là một chuyện không có gì khó khăn, nhưng phải nhấc cây thông to nặng như vậy, pháp lực không phải nhỏ.

“Mang đến chỗ nào?” Harry hỏi, “Lễ đường ạ?”

“Đúng, chỗ đó vừa vặn thiếu một cây thông.” Hagrid cười ngu ngơ, “Nếu không có con, bác thật không biết làm sao!”

Giúp Hagrid đem cây thông đặt vào góc tường ở lễ đường, Harry nhẹ nhàng thở ra, ngắm nhìn bốn phía: trong lễ đường bố trí rất đẹp, bốn bức tường treo các nhánh hoa sồi có các bông hoa ký sinh, trong sảnh bố trí mười hai cây thông No-en cao lớn đứng liên tiếp, những cây này treo đèn lấp lánh cùng các dải băng, lóng lánh như có trăm ngọn nến. Ánh sáng xuyên qua băng tuyết, lóe ra các mảnh hào quang, sáng chói và mỹ lệ.

Thực là không khí ngày lễ phi thường tốt! Harry mỉm cười, đối với chính mình mà nói, này nhất định là lễ Giáng Sinh rất tốt đẹp.

Ngày nghỉ Giáng Sinh tương đối dài, Harry gần đây có chút phiền muộn, nghĩ đến phải tặng cho Mr Snape lễ gì mới tốt, cậu hiện tại không có vật gì, dùng cái gì làm lễ vật đây? Ai nếu hiện tại cậu có thể đi Hẻm Xéo thì tốt rồi

Nhưng lập tức, Snape mang đến cho cậu một tin tốt. Tối hôm đó, lúc Harry đang luyện tập thần chú trong hầm, Snape đột nhiên hỏi: “Harry, nhóc có muốn đi Hẻm Xéo không?”

“A?! Mr muốn đi Hẻm Xéo?!” Harry hưng phấn hỏi, “Khi nào? Mr muốn mua cái gì, con có thể đi cùng Mr sao?”

Snape bị cái miệng nhỏ liên tục bắn ra các câu hỏi khiến cho dở khóc dở cười, thả bút trong tay xuống, “Được rồi, để ta trả lời từng câu. Lễ Giáng Sinh qua đi sẽ bắt đầu khóa Độc dược mới, có một số dược liệu chỉ cất giữ ngắn ngày, ta phải đến nói với chủ cửa hàng dược liệu một tiếng, để hắn tới lúc đó sẽ gửi dược liệu tới. Mặt khác bệnh thất dược liệu cũng không đủ, Poppy kêu ta đi mua một ít mang về. Dumbledore nói qua rồi, để nhóc cùng đi.”

“Chính là, trường học không phải không cho học sinh ra ngoài sao?” Harry có chút kỳ quái, “Hiệu trưởng sao lại đáp ứng?”

“Ta đã đưa thầy ấy xem thành tích độc dược của nhóc, cảm thấy nên thu nhóc làm học đồ, từ giờ trở đi, nhóc phải theo ta học tập cho tốt.” Snape tiếp tục phê chữa bài tập, “Ngày mai là bước đầu tiên, nhóc theo ta học phân biệt dược liệu như thế nào, thuận tiện giới thiệu cho nhóc những chủ tiệm dược liệu quen biết, về sao nếu có chuyện cần thiết trò đến xử lý.”

“Học đồ?” Harry trừng lớn mắt, “Con? Con có thể được không?”

“Đừng tự coi nhẹ thành tích của cậu, cậu Potter,” Snape mỉm cười một chút, “Nhất cử nhất động của nhóc đều không lừa được mắt ta đâu.”

Harry biết rõ Mr là chỉ chuyện mình giấu năng lực, cười một chút, sờ sờ đầu.

Đương nhiên còn một nguyên nhân khác, Snape trong lòng nói, anh nhìn ra được Harry gần đây rất nhàm chán, anh cũng muốn dẫn cậu ra ngoài một chút.

Hai ngày trước lễ giáng sinh, Snape mang Harry thông qua lò sưởi đến quán Cái Vạc Lủng của Hẻm Xéo. Harry lần đầu sử dụng mạng Floo, rất khẩn trương, bất quá cậu nhớ kỹ mấy lời dặn dò của Snape: đọc từng chữ rõ ràng, động tác phải nhanh, không cần khẩn trương. Nhưng lúc cậu phóng ra khỏi lò sưởi, thiếu chút là ngã rồi, cũng may Snape đứng đợi bên ngoài lò sưởi, tiếp được cậu, đỡ cho cậu phải ngã ra lấy miệng gặm đất.

Snape cúi người giúp Harry sửa sang lại mũ áo khoát dài, sau đó đứng thẳng lên nói: “Đi theo ta, đừng buông ra, chúng ta trước đi tiệm dược liệu.”

Harry gật đầu, đi theo anh đi xuyên qua một đám người, đi vào một góc vắng vẻ của quán. Trong quán này bày rất nhiều giá đỡ cùng ngăn tủ, bên trong có chút lờ mờ ẩm ướt, Harry tò mò đánh giá bốn phía, nhìn các loại dược liệu trên kệ. Mỗi loại chứa trong một cái một nhỏ, bên ngoài có nhãn viết tên của dược liệu đó.

“Severus, cậu lại mang cho tôi một đơn hàng lớn đúng không?” Một tiếng cười cởi mở truyền đến, Harry nhìn thấy một người đàn ông bụng bia từ phía sau tủm tỉm cười đi tới, áo choàng xanh đậm bao ở bụng của hắn, các nút áo tựa hồ bị cái bụng to này làm cho sắp bung ra rồi.

“Cậu còn dẫn theo một bạn nhỏ?” Đối phương chú ý tới Harry sau lưng Snape.

“Harry đây là học trưởng của ta, cũng là học trưởng của nhóc, Gory Strange, hắn là chủ tiệm này.” Snape lãnh dạm giới thiệu hai người, “Học trưởng Strange, đây là Harry Potter, học đồ của tôi, tôi nhớ anh hẳn đối với đại danh của cậu ta như sấm bên tai rồi.”

Gory Strange xem như không nghe câu kia, “Cũng là học trưởng của nhóc”, hắn híp mắt lại, một Chúa Cứu Thế là Slytherin sao? Hắn tiếp tục mỉm cười nhìn Harry, “Nhóc khỏe, Potter, Severus chưa từng thu nhận học đồ, nhóc cần phải đi theo hắn chăm chỉ học tập. Đến đây đi, để tôi xem cậu cần mua dược liệu gì…”

Đi theo sau lưng Snape, Snape kiểm tra dược liệu, chỉ đạo Harry phân biệt các loại dược liệu mới dược liệu nên bảo tồn như thế nào: những dược liệu nào ưa ẩm, dược liệu nào ưa khô thoáng cùng với giá trị của dược liệu biến đổi thế nào…

Đợi dược liệu đem gói lại, Gory Strange trong thời gian ghi chép, hắn không khỏi cười nói: “Severus, tôi chưa từng nhìn thấy cậu quan tâm đứa bé nào như vậy, xem ra, cậu lần này là thực lòng rồi.”

“Nhóc ấy chỉ là đứa nhỏ.” Snape chỉ nhàn nhạt nói, “Những dược liệu này đóng gói gửi tới Hogwrts, phiền học trưởng rồi.”

“Được rồi, ta biết!” Gory Strange lầm bầm, “Lúc nhỏ đã không làm người ta yêu thích, thế nào lớn lên vẫn vậy…”

Ra cửa tiệm, Snape thấp giọng nói, “Strange ở phương diện nguyên liệu độc dược rất tinh thông, người cũng không tệ, về sau ở thời điểm thích hợp nhóc hãy đến tìm hắn thỉnh giáo.”

“Dạ.” Harry gật đầu.

Harry đi qua một của hiệu cắt tóc, Harry ngập ngừng bước chân nhìn vào trong mấy lần. Snape thấp giọng hỏi, “Trò muốn cắt tóc?”

“Ách… Tóc con luôn không nghe lời…” Harry nhún nhún vai, “Con nghĩ có cắt cũng không tác dụng, dì Petunia trước kia cũng có cắt qua một lần, nhưng qua ngày hôm sau vẫn trở lại dạng này…”

Đúng vậy, tóc Harry cực kỳ giống James Potter một đầu tóc rối bời, tuy nhiên cảm xúc cũng không tệ, nhưng Snape cũng không muốn đem cái tên Potter chết tiệt kia liên hệ cùng cậu, anh nói: “Muốn đi chỉnh sửa một chút không? Pháp thuật rất thần kỳ, nói không chừng có thể làm bọn chúng nghe lời.”

“Chính là một mình con…” Harry cảm thấy có chút sợ, cậu chưa từng đến hiệu cắt tóc, “Không bằng… Mr cùng cắt với con?”

“Ta cùng nhóc?” Snape sững sờ, “Ta đi coi như xong…”

“Tóc Mr dài lại dày như vậy, không cảm thấy khó chịu sao?” Harry nhăn nhăn mày lại, “Có được không, Mr? Con nghĩ Mr cắt xong sẽ rất đẹp!”

Snape bị câu nói sau cùng thuyết phục, ma xui quỷ khiến thế nào mà đồng ý, đi theo cậu vào hiệu tóc.

“Ngài khỏe chứ, cần ta phục vụ gì nào?” Một cô gái trẻ tuổi cười nói, cô tuy không phải rất đẹp, nhưng nhìn rất có khí chất, “Giáo sư Snape? Thầy chưa bao giờ vào tiệm của con!”

“Spin tiểu thư.” Snape không kiên nhẫn gật đầu, “Cô biết, tôi đối với loại hành vi lấy lòng mọi người này không có hứng thú mà.” Anh vỗ vỗ người Harry, “Cắt cho đứa bé này!”

“A đứa nhỏ đáng yêu của chị, là học đệ của chị?” Spin cúi người đánh giá Harry, “Là nhóc cần cắt tóc sao? Tóc của nhóc…” Cô sờ soạng thăm dò đầu tóc vài cái, “Thật sự rất ngoan cố nha…” Cô thẳng người lên: “Xem ra hôm nay chị phải tốn nhiều công phu rồi.”

Harry ngồi lên ghế dựa, sau đó kéo kéo Snape, “Mr, Mr đã đáp ứng con, Mr cũng phải cắt chung với con! Mr là giáo sư, không được nói không giữ lời đâu!”

“Giáo sư, nếu không thầy cũng tới cắt đi.” Spin huy động kéo trong tay.

Snape nhìn ánh mắt lên án Harry, bắt đắc dĩ, ngồi lên một cái ghế khác.

Chuyện này làm Spin giật mình, cô đến bên cạnh Harry, “Học đệ, nhóc thật là lợi hại! Nhóc đã để chị làm một chuyện cho giáo sư Snape! Yên tâm, chị nhất định sẽ làm cho nhóc một kiểu tóc hoàn mỹ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.