[Harry Potter Đồng Nhân] Harry X Draco Sự Cố Độc Dược

Chương 1: Chương 1




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 1

Tình cờ gặp nhau

Draco đi trong hành lang dài âm u, tiếng giày da trên sàn đá cứng rắn vang lên tiếng ‘khách khách khách’ vang dội.

Hiện tại là 10h tối, sớm qua thời gian cấm đi lại ban đêm, đèn ở hành lang dài đã tự động tắt, cây cối bên ngoài bất đồng với ban ngày cung cấp màu xanh biếc, hiện tại là hung thủ lớn nhất ngăn cản ánh trăng, còn mang thêm tiếng vang sa sa cùng bóng đen lay động làm người ta miên man suy nghĩ.

Draco quyết định cậu vẫn chán ghét hắc ám.

Tuy rằng cha nói qua chán ghét hắc ám là hành vi không lý trí, thời điểm nguy hiểm nhất, hắc ám sẽ là bạn tốt. Nhưng cậu chỉ chán ghét chứ không sợ hãi, có thích hay không với lý trí là hai chuyện bất đồng, cha có khi liền thích chọn lỗi của cậu. Ở trong mắt cha, cậu có lẽ không phải một người con đủ tư cách, cha luôn nghiêm khắc.

Nghĩ vậy, tâm tình Draco có chút uể oải. Năm trước điểm cậu lại bại bởi con mọt sách Granger, cô ta rõ ràng là Gryffindor sao lại có thể lấy đến sáu cái O, còn ôm phần thưởng đi!? Thật sự rất không hợp lí! Khi cha biết, cậu nhịn không được lảng tránh ánh mắt của cha, cho nên vừa khai giảng năm thứ năm, cậu không thể không tự nguyện tại buổi tối nào đó, tỷ như hôm nay, ở lại lớp độc dược hỗ trợ Snape xử lý dược liệu hoặc là rửa vạc để lấy được thành tích bên ngoài.

Mà mặc dù Snape đáp ứng tận lực giúp mình nhưng lại giảo hoạt không chịu miễn phí cung cấp. Được, nhìn người thừa kế của gia tộc Malfoy biến thành người giống chỉ gia tinh rửa cái này cắt cái kia, cậu không biết vì sao Snape cảm thấy vui vẻ, rõ ràng Snape là cha đỡ đầu của mình. Chẳng lẽ là cha yêu cầu Snape làm như vậy ?…… Nói đến cùng, đây có phải là ý của cha hay không? Cha có phải cảm giác mình vẫn không đủ cố gắng hay không?

Càng nghĩ Draco tâm tình càng hạ, đêm tối bên ngoài không thể ảnh hưởng tâm tình của cậu bởi vì Draco hiện tại càng không xong .

Bởi vì cậu chỉ cần vừa nghĩ đến nếu cha còn biết mình còn……

Có lẽ người thừa kế tiếp theo của gia tộc Malfoy sẽ không là mình. Cậu không có anh em, mẹ cũng sớm mất nhưng cha dưới cơn giận dữ có lẽ cho cậu có thêm người mẹ mới cùng một người em trai mới. Điều này không phải không có khả năng, cha vẫn rất anh tuấn khỏe mạnh, tiếp đến có lẽ mình phải thu thập gánh nặng (hành lí) thuê một căn phòng nhỏ âm u rách nát sống một cuộc sống bi thảm. Bởi vậy, hiện tại luyện tập độc dược nhiều là sáng suốt, về sau nói không chừng cậu cần dựa vào thứ này nuôi sống mình……

Draco thở dài, biểu tình trên mặt Draoc lúc này khác với ban ngày bị các học sinh quay chung quanh mà có chút ưu sầu. Lúc này cậu đi vào nơi được ánh trăng nhuộm thành màu bạc, ánh trăng chiếu vào mái tóc bạch kim cùng làn da trắng nõn của Draco, tựa hồ cũng vẽ lên một tầng ánh bạc lên người quý tộc bạc kim này.

Ngũ quan Draco kỳ thật rất giống cha Lucius nhưng góc cạnh trên mặt còn chưa hiện ra, ngũ quan thiên hướng tinh xảo càng nhiều, tứ chi chậm rãi vươn cao. Tựa như một con hươu con thon dài không cường tráng, non nớt rót vào sự thành thục không ổn định, u buồn, kỳ dị mĩ lệ mà ngay cả Draco cũng không biết Đương nhiên, này giới hạn khi Draco im lặng một chỗ, bình thường cậu sẽ nhếch cao lông mi [ cậu muốn mình thoạt nhìn cường thế chút ] nên người khác không chú ý biến hóa bề ngoài.

Miên man suy nghĩ khiến Draco ngẩng đầu thất thần nhìn ánh trăng trong chốc lát. Thẳng đến một trận gió lạnh thổi qua khiến mình run run thì Draco mới quyết định rời đi, lúc này hành lang im lặng lại truyền ra một tiếng vang bé nhỏ tựa như có người đạp phải nhánh cây khô héo, lập tức khiến Draco chú ý! Draco cũng không quên nơi này nên chỉ có chính mình mà cậu còn vừa nói thầm bóng đêm khiến người ta chán ghét.

Lập tức Draco cảnh giới rút đũa phép, “Ai ở đó !?”

Nhưng chung quanh chỉ có tiếng gió cùng bóng cây đáp lại cậu.

Draco tin tưởng mình không nghe sai, cậu nuốt nước miếng, chỉ vào nơi tiếng động vừa phát ra, lại lớn tiếng nói, “Ta nghe được!!Là ai ở đó!? Mau ra đây !?”

Như trước không có động tĩnh.

Draco quyết định công kích. “Petrificus Totalus!!Stupefy!! Expelliarmus!! Locomotor Mortis (bùa khóa chân)!! Tarantallegra (bùa khiến nạn nhân nhảy không ngừng)!!”

Draco cũng không dám xoay người rời đi tuy rằng cậu rất muốn nhưng nó sẽ lộ lưng. Đương nhiên, Draco tuyệt đối không thừa nhận chân cậu có chút mềm.

Liên tiếp bùa chú chiếu sáng, quả thực, đột nhiên bay lên vài cái lá cây cùng nhánh cây giống như là có vật thể nào đó thoát ra. Draco khẩn trương trừng mắt lại không nhìn thấy bất cứ ai!!

Đây là cái quỷ gì!?Draco kinh hãi trong lòng, lại phát hiện dưới ánh trăng lại có một bóng đen. Draco không chút nghĩ ngợi lập tức vứt thêm một Diffindo (rạch, cắt vật thể)

“Dừng tay Malfoy !” Từ trong không khí đột nhiên truyền ra tiếng gầm nhẹ.

Draco còn chưa kịp phân rõ thanh âm này, nơi nguyên bản không có một bóng người lại toát ra một người rất nhanh đã vọt lại!!

Draco chỉ cảm thấy một luồng đen đen mang theo một ánh sáng đỏ nhanh chóng tiếp cận, khi cậu có thể nhìn rõ ràng hơn thì kinh ngạc trừng mắt, “Potter !? Ngươi làm cái quỷ gì vậy!?”

“Ngươi mới làm cái gì đó!! Loạn ném bùa chú!! Rất nguy hiểm. Diffindo? Ngươi điên rồi phải không?” Potter hiện ra, trong đôi mắt xanh biếc lóe lên lửa giận, nổi giận đùng đùng hỏi. Qua nghỉ hè năm thứ tư, Potter cao rất nhiều, thậm chí còn cao hơn Draco nửa cái đầu, phối hợp đường cong dần dần kiên nghị, thoạt nhìn rất có khí thế.

“Kia cũng là ngươi xứng đáng. Nếu ngươi không lén lút, ta không cần phải như thế, Đó là phòng vệ chính đáng.” Draco không chút do dự phản kích, đồng thời chú ý tới Potter đan cầm một thứ kỳ quái gì đó, “ Nói, ngươi tránh ở đó làm cái gì? Ngươi làm thế nào mà có thể ẩn hình? Thứ trên tay ngươi là cái gì? Vật phẩm nguy hiểm thì giao ra đây.”

“Không liên quan tới ngươi.” Potter phòng vệ giấu áo choàng tàng hình ra phía sau, sắc mặt không tốt nói, “Nếu không phải ngươi động thủ lung tung thì ta đã mặc kệ ngươi, là ngươi chọc ta trước.”

Draco có chút mất tự nhiên, sau đó cười nhạt, “Không liên quan tới ta? Hừ, cái đầu không xinh đẹp của ngươi hiển nhiên cũng không linh quang a, có cần ta nhắc nhở? Ta là cấp trưởng, ngươi rõ ràng dạ du, ta đương nhiên là có quyền trừ..”

Draco chuẩn bị tiếp tục thì Potter đã phác lại che miệng Draco. Bởi vì chỉ cần Draco vừa nói ra thì xem như chính thức, ma pháp có thể cảm ứng được chỉ lệnh, lập tức trừ điểm học viện Gryffindor.

“Khốn kiếp, chính ngươi cũng vi phạm nội quy lại vẫn trừ điểm ta.” Potter căm giận khẽ nói.

“Buông ra, ngươi làm cái gì vậy?” Draco lập tức tránh ra, nhân tiện đẩy Potter, “Ta không phải ngươi ngươi Gryffindor luôn đánh vỡ quy tắc. Ta là có..”

Nhưng Potter lần thứ hai phác lên dùng lực che miệng Draco, “Hư, ngậm miệng lại.” Draco phẫn nộ muốn vặn ra nhưng Potter bịt càng chặt, “Im lặng. Nghe, giống như có người đến.”

Potter mặt không ổn khiến Draco trực giác an tĩnh lại, theo Potter nghiêng tai lắng nghe.

Quả thực, một thanh âm truyền tới, hình như là có người đang thì thào tự nói, tiếp theo, từ góc đen tuyền cũng lộ ra một chút màu vàng của ngọn đèn, Draco cùng Potter nhịn không được nhìn chỗ đó.

“Khẳng định là Filch, chỉ có ông ta mới có thể tại ban đêm cầm đèn.” Lần này Draco phản ứng trước, cậu kéo tay Potter ra sung sướng khi người gặp họa nói, “Lần này không cần ta trừ, sẽ có vận mệnh càng bi thảm chờ ngươi a Potter. Hưởng thụ đi.” Draco nói cũng không giảm thấp âm lượng.

Potter không thể tin căm tức trừng Draco. Bởi vì Filch cũng nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, “Ai ở kia !? Đi ra.” Tiếng bước chân trở nên dồn dập hỗn độn biểu hiện Filch đang chạy tới.

Lúc này Draco nhếch miệng, cậu mới không sợ Filch, cậu có lý do chính đáng Snape cho, Draco đắc ý nói, “Như thế nào, sợ hãi đi? Cầu ta, nói không chừng ta còn có thể……”

Nhưng Potter không đợi Draco nói xong liền thô lỗ tha Draco đến chỗ góc, Draco lảo đảo, “Này? Ngươi làm cái gì vậy?” Vừa nói xong Potter lại ném một Petrificus Totalus, trùm áo choàng lên hai người bọn họ, kề sát Draco tựa hồ tính toán ứng phó Filch điều tra.

Đến phiên Draco khó có thể tin trừng mắt, cậu không nghĩ tới Potter lại công kích mình sau đó đáng chết còn dựa vào cậu gần như vậy, gần gũi đến mức cậu thậm chí có thể ngửi được mùi hương trên người Potter.

Khốn kiếp! Potter tưởng cậu ta đang làm cái gì?

Draco rất muốn rống giận cùng dùng lực đẩy ra tên Gryffindor thối này nhưng cậu không thể, liền tính Potter vì tránh Filch vẫn chen nghiêng sang bên cậu, một ít tóc còn đảo qua chóp mũi Draco khiến Draco còn suýt hắt xì. Chỉ là chú ngữ có mạnh cũng không ngăn cản được tiếng tim đập của Draco như muốn nhảy ra khỏi ngực.

Lúc này Filch đã càng ngày càng gần, ông ta cẩn thận tìm. Tấm vải trùm lên trên người bọn họ hình như là vật che đậy rất mạnh, ngay cả mèo của Filch cũng không phát hiện tung tích của bọn họ, vài lần, bọn họ trơ mắt nhìn Filch sát qua.

Draco kinh hoảng tim đập mạnh chịu đựng hết thảy bao gồm Potter hô hấp phun ở phía sau gáy. Rốt cục Filch tìm không có kết quả sau không cam lòng hướng một phương hướng khác.

Potter cẩn thận đợi trong chốc lát sau rồi mới im lặng bỏ áo choàng đến trước mặt Draco uy hiếp, “Hiện tại ta giúp ngươi giải chú, nhưng nếu sau khi giải chú ngươi lại nói to hoặc là trừ điểm, ta sẽ thạch hóa ngươi ở đây đến hừng đông cộng thêm Obliviate (lẫn lộn trí nhớ), hiểu chưa?”

Draco muốn phẫn nộ trừng Harry nhưng không làm được, đương nhiên cậu cũng không có cách nào khác đồng ý.

Cũng may Potter không có dại dột muốn cậu trả lời, Potter lại uy hiếp “Nhớ kỹ những gì ta nói.” Rồi mới thật cẩn thận cởi bỏ chú ngữ trên người Draco nhưng đũa phép lại chỉ vào chóp mũi Draco.

Potter huy huy đũa phép tựa như đối đãi phạm nhân tiếp tục chỉ huy, “Hiện tại, im lặng xoay người đi, ta ở đây nhìn ngươi đi.”

Draco phẫn nộ tê tê, “Vìa sao là ta?”

“Ngươi muốn thử bị phát hiện vào ngày mai phải không?” Potter không kiên nhẫn, “Đừng vô nghĩa, ta có thể làm vậy và cũng sẽ làm vậy nếu có tất yếu.”

Lần này Draco như nguyện trừng Harry chỉ là trạng huống này không làm người ta cao hứng bao nhiêu, vài giây sau, cậu căm giận quay đầu, “Nói giống như ai đó tưởng đứng với ngươi vậy, không cần ngươi nói.” Draco nói xong nặng nề đi.

Potter nhịn không được nhắc nhở, “Im lặng chút đi.”

“Ta không đáp ứng điều này.” Draco phẫn nộ đáp lại sau đó quay đầu đi.

Mà cậu biết Potter ở phía sau nhìn mình, hoặc là nói vẫn dùng đũa phép chỉ vào mình. Cho nên Draco xoay người đi xa, tin tưởng Potter không có khả năng nhìn đến mới cho biểu tình trên mặt từ phẫn nộ chuyển sang ủy khuất.

Nhưng vì sao?

Draco tuyệt không nói, đáng chết, cậu lại bởi vì Potter tới gần mà tim đập mạnh.

Cậu rõ ràng nói cho mình là không cần.

Nhưng là đêm nay bọn họ thật sự rất gần, bọn họ chưa từng gần nhau nwh vậy. Cậu thậm chí ngửi được Potter tắm dùng mùi cam quýt, cậu cũng có thể rõ ràng nhớ lại lông mi Potter phía sau cặp kính xấu xí ngu ngốc kia, có chút cong, cũng dầy……

Đợi đã, khốn kiếp. Cậu lại suy nghĩ cái gì !? Đình chỉ.

Mà Potter tựa như dĩ vãng chán ghét mình, thậm chí càng nhiều.

Quả thực quá tuyệt vời .

Draco một trăm vạn lần chán nản tỉnh lại, vì sao cậu lại thích địch nhân lớn nhất của mình……

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.