(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 30
Trùng hợp và lời tiên đoán
“Harry?Harry,” Một giọng nói bất đắc dĩ vang lên, “Ta có thể thỉnh cầu trò cho ta một chút lực chú ý không? Hiện tại cũng không phải ở lớp học.” Câu cuối cùng nghe giống như là lẩm bẩm.
Harry lấy lại tinh thần nhún nhún vai, “Buổi sáng thứ Hai, thầy biết mà. Xin lỗi, giáo sư Dumbledore.”
“Có lẽ ta nên sửa lại thời gian.” Dumbledore vuốt râu, “Xem ra trò có một cuối tuần điên cuồng, ta hoài nghi ta sẽ muốn biết đó là gì.”
Harry hơi nhếch miệng, “Giáo sư yên tâm, tuyệt đối chính đáng, em chỉ cấp tốc muốn đi ăn sáng.” Hôm nay là ngày Draco đi học lại.
Dumbledore cố ý nhìn những thứ trước mặt Harry. Cái đĩa to có mấy khối thịt bò, một cái bánh được phủ lớp mật dày, bánh kếp chocolate sáng bóng, bánh ngọt nóng hầm hập, trà sữa thơm nồng. “Những món này không hợp khẩu vị sao?”
“A, em xin lỗi.” Giọng nói của Harry không có chút ý xin lỗi.
“.. Được rồi.” Dumbledore nhíu mày bưng chén trà sữa hưởng thụ, “Như vậy thầy nói ngắn gọn. Ngoài Voldemort, sáu trường sinh linh giá, nhật kí, nhẫn, vương miện, cúp vàng, dây chuyề, rắn, ta đã lấy được vương miện, thật ngoài ý muốn, nó rất gần chúng ta, nhật kí đã được trò làm hỏng, nhẫn ta đã lấy được, hiện tại chỉ còn cúp vàng và dây chuyền không biết ở đâu, chúng ta đều biết Nagini ở bên Voldemort.”
Từ khi Harry thừa nhận mình hấp thu hồn phiến của nhật kí, Dumbledore không còn giấu Harry tin quan trọng nào nữa. Lúc trước chính ông giấu tin nên Harry giấu ông, Dumbledore biết vậy, thêm những tin Harry biết, Dumbledore cho rằng giấu Harry sẽ có lợi.
“Thật vui khi nghe tin này.” Harry gật đầu nhưng vẫn lơ đãng, “Nhưng hai tuần này, em đã nói hết những gì em biết. Bao gồm cách làm trường sinh linh giá, nguyền rủa trên nhẫn và danh sách tử thần thực tử, em hoài nghi như vậy chiếm dụng thời gian của giáo sư, em còn có thể giúp đỡ gì…”
Câu này biểu đạt Harry cho rằng bọn họ không cần thảo luận như vậy. Dumbledore chớp mắt nghĩ kỹ xảo nói chuyện của Harry có tiến bộ nhảy vọt hơn năm nhất, đương nhiên, cả nhẫn nại. Nếu không cẩn thận tự hỏi lý do chân chính tạo thành đó là một hiện tượng tốt. Mà may mắn lý do kia ông đã xác nhận không cần lo nên bọn họ tiến vàogiai đoạn tiếp theo.
“Nhưng mọi thứ có liên quan với trò, cha mẹ trò, mảnh hồn, Harry, trò không thấy quá trùng hợp sao?”
Dumbledore thở dài.
Harry có chút khó hiểu rồi chuyển thành cẩn thận, “Giáo sư cho rằng không phải vậy?”
“Đúng vậy. Ta muốn nói một lời tiên đoán…” Dumbledore nghiêm túc, “Nó có lẽ là nguyên nhân, cũng có thể là kết quả, chỉ là chúng ta nghĩ như thế nào mà thôi.”
Thấy Harry chú ý, Dumbledore nói từng câu từng câu.
“Kẻ có quyền năng đánh bại Chúa tể Hắc ám đang xuất hiện… con của những người đã ba lần thách thức hắn, sinh ra khi tháng thứ bảy tàn đi… và Chúa tể Hắc ám sẽ khiến kẻ ấy là đối thủ ngang cơ, nhưng kẻ ấy lại có những quyền phép mà Chúa tể Hắc ám không biết được… và hai người ấy, kẻ này sẽ chết về tay kẻ kia, bởi vì người này không thể sống khi kẻ kia tồn tại… kẻ có quyền năng đánh bại Chúa tể Hắc ám sẽ được sinh ra khi tháng bảy tàn đi…”
……
Cuối cùng Harry vẫn không đến đại sảnh đường ăn bữa sáng.
Ngày đầu tiên Draco đi học sau khi phục hồi, tình huống tốt hơn nhiều dự đoán của cậu. Vì Lucius và Snape công bố hôn ước nên Draco thành con chính thức của viện trưởng đại nhân, thái độ của Slytherin cẩn thận rất nhiều, khả năng có thể trêu chọc cũng không xảy ra.
Khi Draco xuất hiện ở bàn Slytherin, không cần Crabbe và Goyle làm gì, nhiều người xích xích, vị trí của Draco xuất hiện, một bộ đồ ăn sạch sẽ cũng được truyền tới, mọi thứ hoàn hảo.Vì vậy Draco thuận lợi hồi phục hình tượng cũ, nhiều người giống như cái gì cũng chưa phát sinh trò chuyện với Draco tuần này xảy ra cái gì. Tuy rằng cũng có vài nữ sinh hiếu kì muốn biết hôn ước với giáo sư Snape là thế nào nhưng Draco nhắc nhở vài câu tôn trọng riêng tư sau, mọi người liền im lặng .
Trong lớp học, nếu không phải Goyle còn nhắc tới chia cho Potter kẹo thì chuyện Draco biến thành trẻ con giống như chưa từng phát sinh, mọi thứ đều khôi phục nguyên trạng nhưng đến lớp thảo dược học học cùng Gryffindor thì lập tức bị Harry phá hầu như không còn.
Bởi vì khi Draco đến gần nhà ấm, tầm mắt còn bị Crabbe và Goyle đi trước ngăn trở đại bộ phận, đột nhiên xuất hiện một lực đạo khác, Draco phát hiện mình bị Harry kép tay.
“Cậu đã khỏe chưa?” Harry cúi đầu hỏi, tay phải để ở lưng cậu.
Draco lại phát hiện chiều cao của bọn họ chênh nhau nhiều, đến nửa cái đầu nhưng rất thân mật, Draco sâu sắc phát hiện chung quanh rất nhiều Slytherin hoài nghi quan sát bọn họ.
Draco lui lại không hy vọng người khác hiểu lầm cái gì vì cậu biết Harry không phải thích mình, “Rất tốt, nếu cậu có thể lễ phép hơn…” Draco còn chưa nói xong Harry đã kéo cậu đi, “Chúng ta một tổ, bên này.” Giống như là sợ Draco đi chỗ khác.
Hôm nay chương trình học là tiếp tục quan sát gốc cây quả mọng phun khí, buổi trước đã được thông báo. Hai người một tổ, giáo sư Sprout yêu cầu bọn họ giao nhật kí quan sát trong hai tuần.
Vì thế Draco nhìn Harry nhưng phát hiện Harry khác bình thường, không còn nụ cười thoải mái mọi khi.
Draco áp chế nghi vấn phất tay với Crabbe, không giãy dụa đi theo Harry. Trên đường Draco nhanh chóng nhìn bốn phía phát hiện Weasley và Granger cách đó không xa lo lắng nhìn Harry nhưng cũng không lại gần.
“Đây.” Harry kéo Draco đi vào một góc, kéo Draco ngồi xuống. Vì bọn họ cần không ngừng xác nhận cấu tạo gốc, ngồi dưới đất thao tác dễ hơn.
Draco ngồi xuống, Harry ngồi cạnh đó, một bàn tay chống sau lưng. Động tác này quá thân mật so với quan hệ của bọn họ, Draco lui lại một chút, Harry cũng điều chỉnh vị trí, “Sao vậy? Không thoải mái?”
Draco quyết định không nhắc nhở Harry mà thấp giọng hỏi, “Sao lại thế này?”
“Cái gì?”
Draco nghiêng người cẩn thận nhìn Harry, “Cậu không vui?”
Harry không lui lại làm cho tư thế của bọn họ giống như là một đôi, giống như sắp hôn nhau, đáng tiếc không khí không ngọt ngào như vậy.
Dưới ánh nhìn chăm chú như vậy, Harry trầm mặc một chút rồi chậm rãi nói, “Chỉ là có chút phiền. Có người bảo tôi phải làm một chuyện tôi nên làm, giống như bị ném vào vậy, tôi chịu đủ, vì sao luôn là tôi.”
Draco không nghĩ tới Harry nói cho mình. Cậu đánh giá Harry, tự hỏi mình có thể giúp như thế nào, “Một chuyện đáng ghét? Cậu giống như người chơi bài thua không muốn bị phạt.”
“Tôi giống vậy sao?” Harry nhướnb mày.
“Rất giống.” Draco gật đầu.
“Có lẽ tôi là người như vậy.” Harry bĩu môi, tay bắt đầu lung tung chuyển động đũa phép, bọn họ nên quan sát. “Vì sao luôn là tôi? Không có lý do gì, chỉ cần nghĩ như vậy tôi lại không cam lòng, rõ ràng tôi không làm gì lại thành người bị vận đen lựa chọn. Cái gì cũng muốn tôi làm, có ai nghĩ tới ý nguyện của tôi?”
Draco nhíu mày rồi mở miệng, “Cha nói…”
“Cha cậu nói?”
Lúc này Harry nhịn không được nhếch miệng chen ngang, biểu tình của Draco rất giống khi còn là trẻ con.
Draco cảnh cáo nhìn Harry, “Cha nói có thể đoán trước mọi việc thì không còn là cuộc sống, cậu không làm được thì bỏ qua, không thể bỏ qua thì cần thích ứng.”
“Rất giống dạy trẻ con, cậu nên cách xa cha mình một chút.” Harry lẩm bẩm, Draco lại trừng, “Được rồi, như thế nào thì xem như thích ứng? Tôi không cho rằng mình có thể bỏ qua nó.”
Draco bất mãn hừ một tiếng, “Cha nói hãy nghĩ đến kết quả nó mang đến. Nếu cần chịu đựng một ít hay là nhiều, cậu có thể thử.”
“Tuy đó là một chuyện tốt nhưng tôi không cho rằng nó sẽ làm sinh hoạt của ta được đến cái gì…” Harry nói một nửa thì dừng lại.
“Sẽ có đúng không?” Draco vừa lòng, “Cho dù trên thế giới có hy sinh vô tư nhưng trong đó khẳng định có một bộ phận là vì chính mình.”
“.. Cha cậu có đề cập chuyện gì về Chúa tể hắc ám không?” Harry đột nhiên hỏi.
Thấy Draco cẩn thận, Harry bổ sung, “Chúng ta đều nhìn thấy những chuyện đó ở trang viên, tôi cũng không nói cho ai. Chẳng lẽ cậu không hỏi cha mình sao?”
Draco quay đầu nhìn xung quanh, Harry hiểu đặt chú ngữ cảnh giới xung quanh.
“Chuyện cậu nói có liên quan tới Chúa tể hắc ám?” Draco hỏi lại.
“Có thể nói vậy.” Harry nhún vai quyết định thừa nhận trước, dù sao cũng không phải bí mật, “Cứu thế chủ, tên tuổi này không cho tôi miễn phí, tôi phải làm một số việc.”
Draco suy tư trong chốc lát rồi gật đầu, “Hỏi qua. Cha nói chúng ta sắp không phải,” Vừa nói, tay phải Draco không tự giác xoa một cái nhẫn trong tay trái.
“Có ý gì?” Harry cũng phát hiện động tác của Draco, cậu cúi đầu hỏi, “Đây là cái gì?” Harry cầm tay đeo nhẫn của Draco ma sát cái nhẫn. Cậu không có ấn tượng đã gặp qua cái nhẫn này.
Hiện tại một bàn tay của Harry vẫn ở sau lưng Draco nên cậu cúi đầu dựa vào vai Draco. Nếu một bàn tay nắm Draco, Harry giống như là ôm Draco. Nhưng có lẽ là vì đề tài trò chuyện hiện tại nên Draco không ý thức được, cậu muốn cảm giác an toàn này.
“.. Đó là một Khóa Cảng ẩn, còn có truy tung chú.” Draco thấp giọng nói, “Để khi bị tử thần thực tử công kích có thể trốn.”
Harry nắm chặt tay ngẩng đầu, “Cậu sẽ bị?”
“Không phải không có khả năng.” Draco thấy Harry kinh ngạc thì đắc ý, “Không lâu sau cha sẽ chính thức thoát ly tử thần thực tử, cha nói đã lên kế hoạch từ lâu mà papa cũng muốn vậy dù papa vẫn làm việc cho Hội Phượng Hoàng, sau hôn lễ, lập trường của bọn họ giống nhau.”
“Cậu không sợ?” Harry nắm chặt tay Draco không buông ra.
“Sợ hãi không thể ngăn cản cậu làm chuyện chính xác.” Mắt Draco cong cong, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định vang lên, “Vô luận thế nào, chuyện đó sẽ tốt cho cha và papa, tôi sẽ tự chăm sóc tốt được mình.”
Harry đột nhiên hâm mộ Draco, cậu thấy được hai người cha của Draco chống sau lưng, mà cậu lại muốn trốn tránh chuyện mình nên làm, có phải vì cậu thiếu sự dạy dỗ của cha mẹ không?
Không sai, Harry biết mình nên báo thù cho cha mẹ mình.
Nhưng thực ra, cha mẹ trong sinh hoạt của cậu chỉ là một câu chuyện hy sinh vĩ đại, cậu không có ký ức ôm ấp ấm áp, báo thù với cậu, theo cách nói cực đoan là bài tập các giáo sư giao, sau khi hoàn thành, có lẽ cậu sẽ bình tĩnh chút ít, ít nhất cậu khẳng định Sirius sẽ báo thù nhưng nhân sinh của chú ấy cũng sẽ không hoàn hảo, thứ đã mất đi sẽ không trở về, sau khi báo thù, chú ấy vẫn chỉ còn một mình… Vẫn chỉ có một mình, có cái gì khác đâu?
“Hey, đừng quên tôi.” Giọng Harry buồn rầu, “Tôi là người hầu trung thành nhất của cậu.”
Draco sửng sốt rồi nhếch miệng, “Những lời này cậu đừng nghĩ rút lại.”
Harry nhìn thiếu niên trong vòng tay mình rồi nghĩ, đây có phải là một lý do đầy đủ không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});