(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 7: HƯỚNG ĐI CỦA CHÚA TỂ HẮC ÁM
Cùng một buổi tối, Snape dựa vào dấu hiệu đen đến trước mặt Chúa Tể Hắc Ám.
Y theo lệ thường, anh đạm mạc nhưng kính cẩn đưa ra lý do đến muộn, tay phải ngang ngực xoay người hành lễ rồi ngẩng đầu, không dấu vết đánh giá bốn phía, có chút kinh ngạc vì nơi này dường như là hầm ngầm của trang viên Malfoy.
“Ta nghĩ ta sẽ khoan dung lần này, người hầu trung thành của ta.” Tiếng tê tê quái dị vang lên, tâm tình Voldemort tựa hồ không sai, “Tuy rằng các ngươi lúc trước phạm vào chút sai lầm nhưng các ngươi luôn sẽ được cơ hội bổ cứu.”
Hai bên Voldemort là hai hàng tử thần thực tử vừa nghe vậy lập tức xoay người hành lễ, thì thào thuyết minh kinh hãi cùng cảm kích, mặc dù đối tượng Voldemort nói chuyện không phải bọn họ.
Mấy tháng trước Voldemort lấy được máu thịt sống lại, những tử thần thực tử bị triệu hồi đã bị tội vứt bỏ chủ nhân cùng ý đồ phản bội, không có ai may mắn thoát khỏi đều thừa nhận Voldemort triển lãm lực lượng cùng lửa giận. Snape cũng ăn vài lần Curcio, còn hiện tại Voldemort lộ ra ý khoan thứ nên tử thần thực tử cầu còn không được.
Snape đồng dạng khiến mình thoạt nhìn cảm kích trả lời “Cảm ơn chủ nhân.” sau đó ánh mắt đảo qua, tính toán tìm kiếm vị trí cố định của mình.
Chẳng qua vị trí kia đêm nay, cũng chính là cạnh gia chủ Malfoy lại khiến Snape có trong nháy mắt do dự. Nhưng lập tức, anh không lộ ra bất cứ chần chừ nào, bộ pháp vững vàng đi đến bên cạnh người duy nhất ở nơi này có màu tóc bạch kim, mặc dù vị trí kia chỉ cách Voldemort có ba bước. Hết thảy thay đổi không cần thiết đều là nguy hiểm, đây là nguyên tắc của song mặt gián điệp.
Bất quá trong lúc Snape nhanh chóng suy tư , theo địa điểm tụ hội cùng với vị trí Lucius đêm nay được cho phép đứng, tựa hồ Voldemort dựng uy tín sau, bắt đầu phân phối quyền lực cao thấp? Mà y theo thói quen mười mấy năm trước của Voldemort, ưu việt sẽ không tự nhiên mà có được mặc dù trừng phạt có thể không có bất cứ lý do gì, trước khi đạt được Voldemort phân phối quyền lực, Voldemort bình thường yêu cầu tử thần thực tử có cống hiến nào đó. Như vậy, có phải Lucius đã vâng mệnh hoàn thành nhiệm vụ nào đó…?
Snape không dấu vết liếc Lucius.
Lúc này mặt nạ tử thần thực tử cũng bao trùm trên mặt Lucius. Theo tư thế, Lucius vẫn kiêu căng nhếch cằm, từ ngày đầu tiên Snape nhận thức Lucius, nhất cử nhất động của Lucius luôn mang loại khoe khoang này cho nên Snape không nhìn ra anh ta có thấy tự mãn hoặc đắc ý với vị trí đêm nay không. Dù sao, vị trí gần Voldemort nhất cũng là tới gần trung tâm quyền lực nhất…
Lucius tựa hồ phát hiện tầm mắt của Snape, ánh mắt màu lam lạnh lùng nhìn.
Snape cũng không che dấu gật đầu. Này có thể được giải thích là chúc mừng lại hoặc là đơn thuần tiếp đón, Lucius không có hoài nghi cũng gật nhẹ. Chẳng qua không có thời gian cho Snape dò hỏi thêm, anh cần làm bộ chú ý Voldemort lại một lần nữa triển lãm lực lượng, hơn phân nửa là phù thủy bị bắt, cự tuyệt thuận theo đang kêu khóc.
Không khí ẩm ướt, băng lãnh, âm u, sợ hãi,Snape không khỏi nhớ tới giờ trước còn ôm thứ mềm mại kia vào trong ngực, cực đoan đối lập.
Snape âm thầm may mắn mình không lập tức thông tri Lucius sự cố độc dược ngày hôm qua. Trước khi anh lấy được càng nhiều tình báo, để Draco cùng Lucius hoặc là nói trang viên Malfoy, bảo trì một khoảng cách thích hợp.
Thứ bảy buổi sáng đại sảnh đường Hogwarts, khác thứ Hai buổi sáng tràn ngập những tiếng nói thoải mái hoạt bát huyên náo.
Không chỉ bởi vì hôm nay là ngày đi Hogsmeade, học sinh ở đại sảnh đường dùng xong bữa sáng, được tự do đãi thảo luận trao đổi, thêm gia tinh vô hạn cung ứng nước bí đỏ cùng bánh ngọt, nơi này càng thêm được hoan nghênh hơn phòng nghỉ của học viện, chỉ là khuyết thiếu chút im lặng cùng riêng tư.
Khi Harry ngáp ngồi vào bàn Gryffindor, hai má Ron sớm đã nổi lên.
“Nha, Harry. Tối hôm qua không ngủ ngon sao?”
“Hi.”Harry uống mấy ngụm nước bí đỏ, muốn tỉnh táo lại, “Không có gì.”
“Tối hôm qua mấy giờ cậu về? Ở chỗ Malfoy sao? Nó không làm khó cậu chứ?” Ron miệng đầy thịt chân giò hun khói, gian nan hỏi. Ngày hôm qua khi Harry về phòng, Ron đã lăn ra ngủ.
“Cũng không phải, là cậu ngủ quá sớm.” Harry quay đầu tránh mảnh vụn chân giò hun khói từ Ron miệng bắn ra, “Nhìn thấy trên giường có người ôm sách của Umbridge ngủ say làm giật cả mình. Mình tưởng rằng chỉ có Mione làm chuyện như vậy.”
Ron không biết liên tưởng cái gì mặt đỏ bừng, “Nói bậy bạ gì thế?” vì thế chân giò hun khói phun càng xa.
Harry nhún vai, “Nói đến cái này, Mione đâu? Đi trước rồi sau?”
Thường lệ, chỉ cần là ngày đi Hogsmeade bọn họ đều sẽ đi ra, không muốn mua gì đó thì bọn họ cũng sẽ đi dạo rồi sau đó đi uống bia bơ ở quán Ba Cây Chổi.
Ron cũng nhìn xung quanh, “Không biết, còn chưa nhìn thấy cô ấy nhưng mình ra đây từ sớm.”
Ron tối hôm qua không đến chín giờ đã ngủ, đều là quyển sách kia ban tặng. Tất cả đều là vì Hermione nói nếu cậu không xem chương 6, hôm nay liền không…
“A.” Harry nói, “Hai người hôm nay đi Công Tước Mật sao? Có thì mang chút kẹo về cho mình, ở trong phòng ăn sạch rồi.” Buổi tối luyện tập Quidditch, mặc kệ bữa tối ăn no thế nào, nếu trước khi ngủ không ăn chút đồ ăn vặt thì sẽ đói không có cách ngủ.
Ron cắn miếng thịt, “Cậu không đi?”
“Snape có lẽ chưa về, một lát nữa mình đi nhìn Malfoy.” Harry cầm một miếng bánh mỳ bắt đầu ăn.
“Thế rất nhàm chán a.” Ron hiển nhiên không phải chân tâm, Harry liếc Ron.
Ron nhìn thấy tầm mắt của Harry, chột dạ bổ sung, “Là… Có phải Malfoy yêu cầu không!?”
Đề tài này luôn khiến Ron nói nhiều, cậu ta nuốt đồ ăn, bắt đầu nói.
“Đúng vậy đi!? Nó bắt đầu gây phiền toái đúng không !? Tớ biết mà!! Tớ luôn nói đúng! Nó khẳng định muốn dùng lý do này ngăn cản cậu đi chơi bởi vì nó không thể đi cho nên cũng không cho cậu đi đúng không?! Ngày hôm qua nó có đập phá hay không? Có cần mình…”
“Harry!”
Bộp một tiếng, những quyển sách đập vào bàn khiến đồ ăn chén vang lên lạch cạch, người nào đó còn có chút buồn ngủ đều tỉnh, cũng đánh gãy Ron lắm mồm, nhưng người khởi xướng không hề quan tâm tiếp tục vung tay múa chân, “Mình nghĩ mình có chút đầu mối. Mình nối liền bọn nó, đồng điệu cùng dung hợp. Chính là nó,” Cô bé tóc đột nhiên vọt tới tóc xám vu nữ, suyễn cũng chưa suyễn khẩu khí nói một hồi xuyến.
Harry chớp mắt, tựa hồ cũng đã tỉnh táo, “Mione, sớm a.”
“A, sớm.” Hermione sửng sốt, “Nó không trọng yếu, trọng điểm là đồng điệu cùng..”
“Dừng lại Mione, đừng ở nơi này nhắc tới báo cáo cuối kỳ của cậu, hôm nay là cuối tuần.” Harry giả vờ không thú vị chỉ chỉ xung quanh, “Có lẽ là đến thứ hai?”
Hermione nhìn theo ngón tay Harry, nhìn mấy Gryffindor bên cạnh, bọn họ thân mật chào, đồng dạng vui đùa với ‘thư viện hoạt động 24 giờ’.
Hermione ngượng ngùng đáp lại rồi mặt xin lỗi ngồi đối diện Harry và Ron, thấp giọng nói, “Xin lỗi,Harry, mình chỉ là rất cao hứng muốn nói cho cậu. Một lát nữa ra mặt cỏ sau nhà kính độc dược được không?”
“Không sao.” Harry cười cười, “Có phát hiện gì mới mà hưng phấn như vậy a,” Harry dừng lại, “Không phải tối hôm qua cũng không ngủ chứ?” Harry chỉ chỉ vào mắt, ý vành mắt Hermione đen.
“Đương nhiên,” Hermione hưng phấn thấp giọng tuyên bố, “Phát hiện mới của mình có thể khiến ai cũng không ngủ được! Mình càng nghĩ càng thấy hợp lý, tuy rằng không có bất cứ cái gì ghi lại duy trì suy luận của mình là chính xác nhưng mình cho rằng không có cách giải thích khác…” Cô lại muốn bắt đầu.
“Từ từ .” Ron đã có chút không bằng lòng, “Chẳng lẽ hai người hôm nay không đi Hogsmeade? Một tháng chỉ có một lần a.”
Hermione chớp mắt hỏi, “Là tuần này sao?”
“Đúng, chính là hôm nay.” Ron đen mặt.
Hermione do dự, “Được rồi, trên đường đi Hogsmeade mình có thể nói đơn giản, tuy mình thấy có thể sử dụng quyển vở mình sửa lại giải thích sẽ rõ ràng hơn…”
“Mình không đi, mình còn có việc Snape giao.” Harry lắc đầu, “Cậu đi cùng Ron đi.”
“Mình cũng có thể…”Hermione mở miệng.
Nghe thế Ron đột nhiên đứng lên, kéo xuống khăn ăn quy củ ở trên cổ, đây là Molly yêu cầu mọi Weasley đều cần tuân thủ lễ nghi, mục đích lớn hơn là bảo trì quần áo sạch sẽ.
“A, hai người nói chuyện đi.” Ron cứng ngắc nói, “Mình đuổi theo Dean và Seamus.” Rồi xoay người chạy đuổi theo Dean và Seamus đã xuất phát từ nửa tiếng trước.
Hermione há miệng, nhìn bóng dáng Ron đi.
Harry cho rằng trong nháy mắt những thứ như sách thật sự cách Hermione rất xa, cậu khụ hai tiếng, biểu tình không thế nào chờ mong nói, “Mặc kệ trong đầu mình có cái gì, mình nghĩ mình sẽ sống được qua hôm nay, buổi tới mình sẽ tới nghe phát hiện nho nhỏ của cậu.”
Hermione quay đầu, hai má hồng hồng trừng Harry sau đó có chút thô lỗ nhét những quyển sách trên bàn cho Harry nói, “Xem hết, mình về chúng ta thảo luận.”
Nói xong cô quyết đoán đứng dậy chạy đi. Bởi vì nửa câu sau kỳ thật là “mình cũng có thể đi cùng Ron thuận tiện ăn chút bữa sáng, nói chuyện với cậu sau.”. Được rồi, cô hiện tại vừa đói vừa mệt, còn phải vận động. Sao cô lại thích cái tên ngu ngốc kia chưa!!!!
Mà Harry tại Hermione xoay người, rốt cục nhịn không được cười cười. Harry vừa lòng sự khống chế của mình, cậu rất rõ ràng nếu mình lộ ra một chút giễu cợt, khẳng định sẽ khiến hai người bạn ái muội chuyển thành không được tự nhiên cùng dỗi, khi đó cậu giáp ở bên trong sẽ càng vất vả.
Nghĩ như vậy, khống chế cảm xúc tại bất kì thời khắc nào đều cần, mặc kệ có nó tồn tại hay không, vì các loại lý do. Lúc trước cậu không chú ý tới. Nếu chú ý thì có lẽ những ngày ở nhà Dursley sẽ tốt hơn một ít, mấy tháng này cậu có rất nhiều cơ hội luyện tập, đã thuần thục rất nhiều. Cho nên, ngẫm lại chuyện gì cũng không phải tất cả đều là xấu…
Tâm tư chuyển tới đây, Harry đột nhiên thấy thoải mái, tựa như viên đá nặng trong lòng bị lấy đi, cũng giống tối hôm qua ôm Malfoy mềm mềm, bình tĩnh thoải mái.
Đúng rồi, không biết Malfoy tỉnh chưa? Em bé thì ngủ bao lâu a?
Hy vọng Snape còn chưa về, nói không chừng cậu có thể trộm véo khuôn mặt thịt thịt của Malfoy, tối hôm qua thừa dịp Malfoy ngủ sau cậu thỏa mãn loại xúc động này. Vì thế Harry nhanh chóng nhét bữa sáng vào miệng.
Bất quá vài giây trước khi chấm dứt bữa sáng Harry, tầm mắt cậu gặp gỡ một ánh mắt đen vẫn cố ý vô tình liếc tới.
Harry không tạm dừng, tự nhiên gật gật đầu, cũng rốt cuộc không có nhịp tim đập không ổn định khi mời cô tham gia vũ hội. Mặc dù trong đôi mắt đó giống như năm trước Harry từng hy vọng, lóe ra ngượng ngùng cùng một ít nóng bỏng.
Nhưng hiện tại Harry không có cách nào khác phát hiện, lại là nói không có tâm tư chú ý.
Harry nghĩ, cậu thật sự không thể ôm Malfoy đi Hogsmeade sao? Kia hình như rất thú vị.
Chỉ là ý niệm trong đầu Harry khi nhìn đến cậu bé tóc vàng kia liền trôi đi không có tung tích.
Bởi vì khi đó Draco, trên trán là vết bầm tím đáng sợ, lui cạnh giường, ôm cái chăn bé lạnh run.
“Malfoy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});