CHƯƠNG 24 CUỐI KỲ . . .
Harry chạy theo hướng phòng học tầng hầm, thời gian ăn tối đã tới, học sinh lục tục đi đến đại sảnh. Harry dễ dàng phát hiện một màu bạch kim chói mắt ngay trong đám người.
“Draco!” Cậu gọi.
“Harry?” Draco xuyên qua đám người, đi đến gần cậu, “Sao cậu lại tới đây tìm tớ?” Cậu bé bạch kim cảm thấy kì lạ.
“Đương nhiên là có việc gấp. Draco cậu có biết làm sao để bán gấp một con rồng mới nở không?” Harry hỏi.
“Rồng!” đôi mắt bụi lam của Draco sáng rực lên, “Ý cậu là trên tay cậu có một con rồng?” Nhưng cậu bé lập tức nhíu mày, “Nhưng điều này sao có thể?”
Harry cười cười, “Tớ không có, nhưng có một người có.” Cậu kéo Draco vào góc, “Gần đây Hagrid có được một quả trứng rồng, giờ đang ấp nó, đương nhiên đó là phi pháp. Cho nên tớ thuyết phục Hagrid sau khi rồng con nở ra sẽ sang lại nó, dù sao căn phòng nhỏ của Hagrid chẳng thể chịu nổi một con rồng. Draco, cậu có cách nào không?”
Draco thì thào nói: “Một con rồng… một con rồng nhỏ sắp nở…” Đôi mắt cậu bé long lanh lấp lánh, “Đến lúc đó tớ có thể xem rồng con ra đời được không?”
Harry dở khóc dở cười, trong lòng cảm thán chấp niệm của Draco dành cho loài rồng, “Hey, Draco, đương nhiên cậu có thể, tớ sẽ nói với Hagrid. Nhưng cậu có biện pháp đem con rồng đi không? Phải biết rằng chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt, nếu bị người ta phát hiện Hagrid phi pháp nuôi rồng thì phiền lắm.”
Draco nghĩ nghĩ, đỏ mặt nói: “Harry, đến lúc đó có thể đem con rồng này tặng cho tớ không? Tớ nghĩ tớ có thể nuôi nó trong trang viên Malfoy, ba ba sẽ giải quyết thỏa đáng chuyện này.”
Harry ngẫm nghĩ một lát, gật gật đầu, “Cậu xác định không thành vấn đề chứ? Dù sao nuôi rồng cũng không phải chuyện dễ.”
Draco ngẩng cao đầu, bộ dáng như chẳng hề để ý, “Không sao cả, ba ba tớ sẽ đồng ý, dù sao nuôi rồng là giấc mộng từ nhỏ đến lớn của tớ mà. A malfoy wants, a malfoy gets!”
Vì thế, chuyện này cứ định đoạt như vậy.
Harry nói với Hagrid sẽ giao chuyện này cho Draco lo liệu, cũng mãi cam đoan rồng nhỏ nhất định sẽ được an bài thỏa đáng, Hagrid lúc này mới đành chấp nhận.
Sau đó, vào một ngày lúc đang ăn điểm tâm, Hedwig lại đem đến một tờ giấy do Hagrid gởi cho Harry. Trên đó chỉ viết bốn chữ: Đang nở (快出壳了) .
Khi tan học, lâu đài vừa vang lên tiếng chuông, Harry liền chạm trán Draco ngay trước cửa lâu đài, hai người vội vàng chạy ngang qua sân trường, chạy tới cạnh rừng cấm. Hagrid nghênh đón bọn họ, mặt lão đò bừng, có vẻ hết sức hưng phấn. .
“Sắp ra rồi.” Lão cho họ vào phòng. Qủa trứng kia nằm trên bàn, trên vỏ đã có vết nứt thật sâu. Có cái gì bên trong không ngừng lay động, truyền ra một tiếng lách cách nghe rất buồn cười. Bọn họ đều kéo ghế càng gần bàn hơn, ngừng thở, dán mắt nhìn chòng chọc.
Draco gần như dán dính vào quả trứng, Harry thầm nghĩ: ánh sáng nồng cháy trong mắt Draco đã đủ để nướng luôn vỏ trứng rồi.
Đột nhiên, một tiếng rào rạo chói tai vang lên, vỏ trứng nứt ra. Con rồng nhỏ lắc lư bước đi bàn. Kỳ thật nó cũng chẳng đẹp đẽ gì Harry cảm thấy bộ dạng của nó tựa như một cây dù rách rưới. Cái cánh lởm chởm gai của nó có vẻ khá lớn hơn so với thân hình trơ xương đen thui. Nó có một cái mũi thật to và chiếc mõm dài, lỗ mũi là màu trắng, cái sừng dài trên đầu đầy mấp mô, đôi mắt màu cam ngước nhìn phía ngoài.
Nó hắt hơi một cái, vài tia lửa phun ra từ mũi nó.”Nó rất đẹp, đúng không” Hagrid thì thào nói. Lão vươn một tay ra, sờ sờ đầu con rồng nhỏ. Rồng nhỏ táp lấy ngón tay lão, lộ ra cài hàm đầy răng dài.
“Quá đẹp…” Draco thâm tình nói, giống như rồng nhỏ chính là người yêu của cậu, “Tôi nghĩ phải đút nó rượu brandy và máu gà rồi, đúng không?”
“Úc, đúng vậy đúng vậy, ” Hagrid xách đến một thùng máu gà mới, “Nửa giờ trước mới giết một con.”
Draco ân cần lấy rượu brandy đắc đỏ mà bản thân tự mang đến ra, “Dùng cái này đi.”
Harry không nói gì nhìn hai người hóa thân thành rồng si, quay lưng lại, lấy ra một cái túi lớn, đeo bao tay, lụm lại trứng của rồng nhỏ. Ngô, trứng rồng là vật quý a… Có thể chế tạo thuốc tăng pháp thuật cùng… Cái gì nhỉ?
Harry nhức đầu, mặc kệ , dù sao ngày mai Giáo sư sẽ rất hài lòng nha.
Ban đêm, Hagrid nước mắt ràn rụa nhìn theo, Draco đem Chris Onodera—— cũng là tên Draco đặt cho rồng nhỏ —— giao cho gia tinh, bảo nó đưa Chris Onodera cho người hầu nhà Malfoy đang chờ ở Hogsmeade.
Cho nên, tất nhiên, chuyện vì đưa con rồng đi làm mình bị trừ mấy chục điểm khiến toàn bộ học sinh viện cậu đều khinh bỉ còn bị phạt vào Rừng Cấm gặp phải Voldemort cũng không phát sinh như đời trước.
==================================================================
Sắp đến cuối học kỳ, tất cả mọi người đều bận rộn ôn tập, nhưng buổi học bổ túc môn Độc Dược của Harry vẫn không hề gián đoạn.
“Nghe nói trò đưa cho Draco một con rồng?”
Chạng vạng thứ năm khi Harry vào hầm, câu nói đầu tiên của Snape chính là vậy.
Harry 囧 , “Hử… Dạ…”
“Harry · Potter vĩ đại thật thích lo chuyện bao đồng, ha.” Snape trào phúng nói, sắc mặt biến thành màu đen.
Harry nhanh chóng lấy ra cái túi trong cặp, “Đây là trứng rồng gom được vào ngày hôm qua, hình như có thể chế thành thuốc tăng pháp thuật và cái gì đó ạ.” Sau đó cung kính đưa cho Giáo sư đại nhân.
“Là thuốc tăng ma lực và tăng linh hoạt của xương, ” Snape tiếp nhận cái vừa thấy, sắc mặt lập tức dịu đi rất nhiều.
“A, con nhớ kỹ. Còn nữa trên người rồng đều là vật quý nha, da rồng răng rồng phân rồng móng rồng nước bọt cũng có thể làm Độc Dược, mấy vật liệu này ở chợ đều rất đắc, cho nên nuôi một con rồng chẳng khác nào nuôi một kho Độc Dược a!” Harry cười tủm tỉm nói.
Sắc mặt Giáo sư đại nhân rốt cục cũng bình thường lại, buông xuống một câu, “Ta sẽ thường xuyên thăm viếng trang viên Malfoy.”
Harry trong lòng thay ngài Malfoy mặc niệm một chút, sau đó tâm tình vui vẻ đi theo Giáo sư học tập phương pháp chế tạo Độc Dược mới.
Sắp đến thời gian cấm đi lại ban đêm, buổi học hôm nay đã kết thúc. Harry dọn dẹp bàn làm việc, Snape trở lại bàn phê sữa bài tập.
“Gần đây an phận một chút, đừng gây chuyện khắp nơi.” Snape cũng không nhìn Harry, vừa quẹt một chữ A lên tấm da dê, vừa nói.
Bàn tay đang chà lau cây khuấy của Harry hơi khựng lại một chút.
Giáo sư là đang nói về chuyện Quirrell sao. Harry trong lòng thở dài, mình chung quy cũng không phải một người giỏi ngụy trang, có lẽ thầy và Dumbledore đã nhìn ra mình ghét Quirrell ra sao, hoặc là, bọn họ phát hiện còn nhiều hơn nữa. Thế nhưng xuất phát từ sự ăn ý nào đó, ai cũng không chọc thủng chuyện này.
Harry cũng không xoay người, thấp giọng nói: “Đa số tình huống phiền toái đều tự tới tìm con, đôi khi có một số việc không phải bản thân muốn là có thể quyết định a.”
Người phía sau thật lâu không lên tiếng, Harry buông bình thuốc trong tay, xoay người. Đón nhận một đôi mắt màu đen nhìn không ra cảm xúc.
“Trò… Tự giải quyết cho tốt…” Snape rốt cục phun ra một câu, “Chú ý an toàn.”
Harry ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, trong lòng bỗng đau nhói, đôi mắt màu xanh biếc nhìn chăm chú vào cặp mắt màu đen che giấu diu dàng kia, cậu thật lòng thật dạ nói: “Cám ơn thầy. Gần đây thầy cũng phải cẩn thận.”
Snape cũng không trả lời, phất phất tay ý bảo cậu nên rời đi.
Đúng rồi, thân phận hai người họ đã định không thể như người bình thường, có thể vì an toàn của mình mà lẩn tránh phiền toái. Huống chi có một số phiền phức, phải đối mặt mới được.
Cuộc thi cuối kỳ đối với Harry mà nói thật chẳng có khiêu chiến chi hết. Đề bài giống y như năm đó, tuy Harry đã không còn nhớ rõ, nhưng dù sao lấy trình độ hiện tại so sánh với cậu nhóc chỉ biết sơ về giới pháp thuật trước kia, cũng không thể coi như nhau được.
Thời tiết vô cùng oi bức, bọn họ giải đề trong phòng học vừa lớn lại nóng đến khó chịu. Giáo sư phát cho họ bút lông chim chuyên dùng trong các cuộc thi, đều có ếm bùa phòng dối trá
Sau khi Harry lưu loát nhanh nhẹn giải xong tất cả đề thi, không khỏi cảm thấy kỳ thật nếu năm đó mình thật sự chăm chỉ đọc sách, mà không vội vàng giải quyết tất cả mọi chuyện lớn nhỏ về Voldemort, có lẽ cậu cũng có thể là một học sinh xuất sắc đấy chứ. Nghĩ đến đây, cậu không khỏi bội phục Hermione, lúc trước cô luôn theo cậu đối mặt với từng trận phong ba, nhưng Hermione lại chưa lần nào rớt khỏi vị trí đứng đầu.
Mặt khác còn có cuộc thi thao tác thực tế. Giáo sư Flitwick bảo họ từng người lần lượt đi vào phòng, xem họ có thể làm một trái thơm nhảy điệu clacket đi qua chiếc bàn không. Giáo sư McGonagall nhìn bọn họ biến một con chuột thành một cái hộp đựng thuốc lá —— hộp càng đẹp, điểm lại càng cao nếu trên hộp còn râu, sẽ trừ điểm. Harry chán ghét nhìn con chuột kia, sau đó vung đũa phép, biến chuột thành một cái hộp thuốc tinh xảo, hoa văn là hình một chú chó khổng lồ giẫm lên một con chuột thảm hại. Giáo sư McGonagall nhìn tác phẩm của cậu không nói gì, nhưng Harry vẫn thấy mình được một điểm O.
Tiết thi Độc Dược, các học sinh nơm nớp lo sợ, Snape đứng sau lưng nhìn chòng chọc vào các thí sinh, gáy bọn họ đều có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, điều này khiến bọn họ càng thêm khẩn trương. Thế nhưng điều này đối với Harry mà nói, đã không còn đủ sức gây ra nỗi kinh hoàng cho cậu nữa rồi.
Harry thoải mái mà chế ra một nồi thuốc lú, khi nộp lên còn tặng kèm một nụ cười thật tươi với Giáo sư đại nhân. Snape hừ lạnh một tiếng, Nhìn thuốc lú của cậu, gật gật đầu, ý bảo cậu đi nhanh lên.
Harry xì một tiếng bật cười, trước khi lại nhận được ánh mắt chết chóc nào đó liền rời khỏi trường thi.