CHƯƠNG 29 KHAI GIẢNG
Một cô bé có mái tóc dài hỗn độn màu vàng ngạt, lộ ra đôi mắt màu xám bạc lờ đờ bước ra khỏi hàng, ngồi lên ghế ba chân.
Có lẽ là vì Dobby cũng không kiên trì ngăn Harry trở lại Hogwarts, hoặc có lẽ vì Harry cùng đi với Sirius và Remus đến Sân ga Chín-ba-phần-tư trước nửa tiếng, tóm lại, Harry xem như an toàn ngồi lên ghế lô của đoàn xe.
“Harry,” Draco đẩy cửa ra, “Tớ thật xin lỗi, lần trước bỏ cậu lại mà đi trước.”
“À, Draco, ” Harry ra hiệu cậu ngồi xuống, “Ngày đó là sao vậy? Chờ khi tớ xem xong sách đi xuống lầu thì chẳng thấy cậu đâu cả.”
“Oh, ” Draco có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn quyết định giữ lại chút mặt mũi cho ba ba nhà mình, “… Có chút việc.” Cậu bé ấp ấp úng úng nói.
Harry không hỏi nữa, chuyển đề tài về phía bài tập trong ngày nghỉ.
Draco âm thầm thở phào một cái, cùng phối hợp trò chuyện.
Xuống xe lửa, Harry và Draco đi theo các học sinh khác lên một con đường lầy lội gồ ghề, nơi đó có ít nhất một trăm chiếc xe ngựa đang đợi các học sinh, mỗi chiếc có một con Vong mã kéo.
Trên người chúng nó không có chút thịt, làn da đen thui ôm siết lấy khung xương, mỗi mảnh xương đều có thể nhìn thấy rõ mồn một. Đầu chúng hơi giống rồng, đôi mắt không tròng trắng dã và trợn trừng. Bên hông chúng lộ ra một đôi cánh cực lớn, màu đen nhìn tựa như cánh của một con dơi khổng lồ. Nhưng động vật này vẫn không nhúc nhích, im ắng đứng trong bóng tối ngột ngạt, có vẻ quái dị và không lành.
Harry nhìn chăm chú vào sinh vật đại diện cho cái chết này, cậu biết, tuy bề ngoài Vong mã khá kinh khủng, nhưng, trên thực tế tính tình chúng rất ngoan hiền.
“Harry, cậu đang nhìn gì đó?” Draco nghi ngờ hỏi Harry.
Harry quay đầu, nhìn đôi mắt màu lam của cậu bé bạch kim chỉ có nổi thắc mắc đơn thuần, Harry nở nụ cười.
Cậu bé này còn rất sạch sẽ, được bảo vệ tốt lắm, chưa từng thấy qua bóng tối trên thế giới này.
“Không có gì, chúng ta lên xe đi.” Harry ấm giọng nói.
Xe ngựa chạy nhanh, một đường nghiêng ngả lảo đảo. Trong xe thoang thoảng mùi ẩm mốc và rơm rạ.
“Harry, cậu đoán Giáo sư Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám năm nay là ai?” Draco đột nhiên hỏi.
“Tớ quên nói cho cậu biết , ” Harry xoa xoa thái dương, có chút đau đầu nói, “Ngày đó sau khi cậu đi không lâu, Gilderoy Lockhart trong buổi kí tên đã tuyên bố mình trở thành Giáo sư mới.”
“Nga, bích tất Merlin a…” Draco than thở, “Chúng ta không thể có một Giáo sư Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám giống người hơn sao?”
“Bất kể nói thế nào, ” Harry nỗ lực an ủi cậu, “Tiểu thuyết của Lockhart thoạt nhìn vẫn rất thú vị đó chứ.”
Xe ngựa không ngừng chạy nhanh, phía trước là một cánh cửa to lớn tráng lệ, hai bên có rất nhiều cột đá có những con heo rừng có cánh, đó là cửa dẫn đến Hogwarts. Đi vào cửa, xe ngựa nâng cao tốc độ khi đi đến sườn dốc thật dài, chạy nhanh đến trước cửa tòa thành, tòa thành và rất nhiều đỉnh tháp dần hướng về bọn họ. Cuối cùng, xe lắc lư rồi dừng lại , Harry cùng Draco xuống xe.
Đi vào đại sảnh, Harry ngồi ở bàn dài Ravenclaw, lên tiếng chào hỏi các bạn học chung quanh. Năm trước Helen · Thaisz đã tốt nghiệp, Penelop Clearwater tiếp nhận vị trí huynh trưởng của cô.
Harry chúc mừng mỹ nhân tóc đen này, mơ hồ nhớ tới hình như cô là bạn gái của Percy. Thế nhưng, cuối cùng Percy cũng không kết hôn với cô, mà cưới một cô gái xuất thân từ Hufflepuff.
Sau khi đại sảnh đầy người, nghi thức phân viện mới bắt đầu.
Harry có chút hăng hái nhìn Nón Phân Viện hát bài ca mới ngũ âm không được đầy đủ (âm hầu, âm nha, âm thiệt, âm xỉ, âm thần), sau đó một đám học sinh mới hai chân run run bước đến chiếc ghế ba chân để phân viện.
Ginny, Colin… Đây là những người cậu nhớ rõ, mà hiện tại, Harry càng vui lòng chú ý các học sinh mới đi vào Ravenclaw hơn.
“Luna Lovegood!”
Một cô bé có mái tóc dài hỗn độn màu vàng ngạt, lộ ra đôi mắt màu xám bạc lờ đờ bước ra khỏi hàng, ngồi lên ghế ba chân.
“Ravenclaw!”
Harry và các học sinh cùng viện nhiệt tình vỗ tay hoan hô. Luna lảo đảo đi tới, ngồi bên cạnh Harry.
Sau khi nghi thức phân viện kết thúc, các học sinh mới vội vã giới thiệu tên mình. Mà Luna lại không nhút nhích ngồi ở chỗ kia, ánh mắt mông lung.
“Xin chào, ” Harry quyết định chủ động mở miệng, “Anh là Harry Potter.”
Luna quay đầu, đôi mắt to màu sáng gắt gao nhìn chằm chằm vào Harry, “Em biết anh, Harry Potter. Em là Luna · Lovegood.”
“Tên của em rất đẹp, ” Harry dịu dàng nói, “Ở Hogwarts, nếu gặp phải khó khăn gì có thể tìm anh giúp đỡ.”
Luna im lặng nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh biếc của Harry, “Anh là người tốt.”
Luna vừa phát thẻ người tốt bụng xong, cụ Dumbledore liền gõ vào chiếc ly chân dài, đứng lên.
“A, lại nhìn thấy các con, ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, ” Dumbledore mỉm cười nhìn toàn bộ học sinh, “Trước khi bắt đầu tiệc tối, ta muốn giới thiệu một chút Giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám mới của chúng ta trước, ngài Gilderoy · Lockhart.”
Lockhart tóc vàng mắt xanh mặc một cái áo chùm màu hồng nhạt đứng lên, lộ ra nụ cười tám chiếc răng loang loáng hoàn hảo, “Gilderoy Lockhart, Huy chương Merlin, đệ tam đẳng, hội viên danh dự của Liên đoàn Chống thế lực Hắc ám, năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của Tuần báo Phù thủy – Nhưng tôi không muốn nói về chuyện đó đâu, thật vinh hạnh có thể đảm nhiệm chức Giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám ở Hogwarts. Tôi sẽ bày ra cho các trò những cuộc trình diễn thật phấn khích trên lớp học, xi hãy chờ mong.” Ổng cười rực rỡ ngồi xuống, Harry chú ý thấy Giáo sư Snape bên cạnh sắc mặt rất u ám.
“Mọi người có cảm thấy năm nay Giáo sư Snape khủng bố đến khác thường hay không…” Một chú chim ưng nhỏ đột nhiên mở miệng nói khẽ.
“Chính xác! ! !” Sau đó là một đám chim ưng điên cuồng gật đầu phụ họa.
Vì thế, sau khi bữa tối bắt đầu, chủ đề của mọi người biến thành phân tích nguyên nhân mặt Snape Giáo sư đen đến thế.
Harry uống ngay một ngụm bí đỏ, nhìn về phía bàn giáo sư. Lockhart lộ nụ cười chói lóa ngu ngốc, nói bốc nói phét với Snape ngồi bên cạnh. Tuy không nghe rõ ổng nói cái gì, nhưng dựa vào sắc mặt càng ngày càng đen của Snape thì có thể đoán ra Lockhart không sợ chết cỡ nào.
Harry có chút vui sướng khi người gặp họa nhìn đầu lĩnh xà viện không thể không chịu tiếng ong ong của một con muỗi bên tai, nở nụ cười. Mà lúc này, Snape tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Harry, sau đó một cái nhìn tử vong bắn về phía Harry bên này.
‘Cám ơn món quà của thầy. ’ Harry đưa khẩu hình ngụ ý.
Snape ngẩn ra, cứng ngắc quay đầu, không thèm nhìn Harry nữa.
Harry lén cười, chẳng lẽ Giáo sư đang thẹn thùng sao?
“Anh cùng Giáo sư kia rất thân à?” Luna bên kia đột nhiên nói nhỏ.
“Khụ khụ, ” Harry sặc, “Tại sao lại nói như vậy?” Tuy hiện tại quan hệ giữa cậu và Giáo sư hòa hợp rất nhiều so với kiếp trước, nhưng nghĩ sao cũng không thể nói là thân thiết nổi…
“Không tại sao cả, chỉ là một loại cảm giác.” Luna dùng ngữ khí thực mờ ảo nói.
Harry không biết trả lời ra sao, chỉ có thể nặn ra nụ cười miễn cưỡng.
Buổi học đầu tiên trong học kì mới là môn thảo dược, Harry ra khỏi lâu đài, xuyên qua mảnh đất trồng rau hướng vào nhà kính, nơi có trồng các loại cây mang phép thuật.
Cậu đến gần nhà kính, nhìn thấy các bạn học khác đều đứng bên ngoài, chờ Giáo sư Sprout. Chỉ sau chốc lát, liền thấy Giáo sư Sprout đi nhanh trên thảm cỏ, bên người là Gilderoy Lockhart.
“Chào, các trò tốt chứ!” Lockhart mặt mày hớn hở hô về phía bên này, “Vừa rồi thầy đã hướng dẫn Giáo sư Sprout cách chăm sóc Mandrake một chút! Nhưng thầy không hy vọng các trò cho rằng thầy lành nghề Thảo Dược Học hơn so với cô ấy đâu nhé! Chẳng qua trong một cuộc du lịch thầy trùng hợp gặp qua mấy loại thực vật kỳ dị này thôi..”
“Hôm nay đến nhà kính thứ ba!” Sprout Giáo sư nói. Cô trông bực bộ thấy rõ, chẳng giống bản tánh vui tươi của cô thường ngày chút nào.
Các học sinh cảm thấy hứng thú nhỏ giọng nghị luận. Bọn họ chỉ mới tiến vào nhà kính thứ nhất—— thực vật trong nhà kính thứ ba càng thú vị, cũng rất nguy hiểm. Giáo sư Sprout gở xuống một chìa khóa lớn từ đai lưng, mở cánh cửa ra. Harry ngửi được mùi ẩm ướt của bùn đất và phân, trong đó xen lẫn mùi hoa nồng nặc. Những bông hoa to như cây dù lớn, từ trần nhà rủ xuống. Khi cậu đang muốn đi vào, Lockhart đột nhiên chặn ngang ngăn cản.
“Harry! Thầy luôn muốn nói chuyện với trò—— Giáo sư Sprout, Trò ấy muộn hai phút cô sẽ không để ý chứ” Dựa vào sắc mặt của Giáo sư Sprout mà nói, cô rất để ý.
Harry nhanh chóng nói, “Thật có lỗi, Giáo sư, con lại rất để ý!” Sau đó nhanh chóng tránh đi lướt theo sau Giáo sư Sprout vào phòng, đóng cửa lại .
“Ồ, trò Potter, Ravenclaw thêm mười điểm, vì trò… Tích cực đi học.” Sprout Giáo sư vừa lòng nở nụ cười.
Harry cảm ơn bà, ngồi xuống bên cạnh Draco——buổi học này là học cùng Slytherin.
“Lockhart tìm cậu làm gì thế?” Draco nhỏ giọng hỏi.
“Tớ cũng không rõ.” Harry nhún vai. Đây là lời nói thật, kiếp trước Lockhart tìm cậu là vì Harry dùng xe bay đến trường, Lockhart cho rằng Harry muốn nổi danh. Mà lần này thì sao? Không phải chỉ là một cuộc trò chuyện về danh tiếng chứ.
Trên thực tế đúng là vậy. Ngày hôm sau vào tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, nửa tiết đầu là ”Lockhart tư liệu vấn đáp”, mà nửa tiết sau, Lockhart như rút ra bài học từ sự kiện mấy con yêu nhí hôm qua, không mang thứ gì ổng khống chế không được nữa, ngược lại bắt đầu diễn kịch—— đương nhiên là lấy chủ đề nhàm chán ca tụng chính mình mà biểu diễn —— ổng vốn muốn bắt Harry diễn chung, chỉ là Harry nhất quyết không chịu.
Sau khi tan học, Harry nhanh chóng quơ cặp rời khỏi chỗ ngồi, nhưng tốc độ của Lockhart nhanh hơn, ổng đưa tay kéo lấy Harry, bắt đầu nói liên miên không dứt tuyên truyền kinh nghiệm thành danh của chính mình.
“… Cho nên, con phải học thầy một ít, con nói có đúng không?” diễn thuyết của Lockhart bước vào hồi kết, lộ ra một nụ cười rực rỡ sáng chói.
“Wa, thầy quá đúng!” Harry nghĩ một đằng nói một nẻo, “Con còn muốn đi học, sau này tiếp tục tán gẫu nha thầy.” Sau đó không đợi Lockhart kịp phản ứng, nhanh chóng bỏ chạy.
Buổi tối thứ ba, Harry theo lệ thường vào hầm học chế tạo Độc Dược.
“A, thầy nói xem, con rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Con đã né ổng mấy buổi rồi, cứ như vậy không phải cách a…” sau khi học xong Harry rửa sạch vạc, kể lể với Snape chuyện này.
Snape nhìn bộ dạng cúi đầu uể oải của Harry, lại nghĩ tới cái tên Lockhart ngu ngốc kia cũng có thể làm Giáo sư Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám, im lặng một lát, sau đó u ám nói, “Nếu ngày mai hắn dám tìm trò trước tiết ta, ta sẽ để hắn có một kí ức khắc sâu.”
Harry run rẩy, không khỏi mặc niệm dùm Lockhart. Bị Giáo sư nhớ tới, Lockhart mi chờ chết đi.
Cho nên, ngày hôm sau khi Harry nhìn thấy Lockhart chờ ở cửa hầm, tâm tình trở nên vô cùng sung sướng.
“Giáo sư Lockhart, thầy có chuyện gì không?” Harry hiếm khi chủ động mở miệng.
“A, đúng vậy!” Lockhart một phát bắt lấy Harry, vừa định mở miệng, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Một tiếng nói lạnh lùng truyền đến, “Lockhart, tôi nghĩ nên nói cho thầy biết, tôi muốn bắt đầu lên lớp, mời thầy buông học sinh của tôi ra.” toàn bộ khí thế của Snape bùng phát, trong nháy mắt ngăn chặn Lockhart.
Harry xoa xoa đôi mắt, nếu cậu không nhìn lầm, vừa rồi Giáo sư vừa tung lên lưng Lockhart thứ gì đó, độc dược à?
Lockhart bị áp sát vào khối khí lạnh băng, cuối cùng bại trận, buông Harry ra, xám xịt bỏ chạy.
“Giáo sư, đó là?” Harry ngửa đầu.
“… Một chút thuốc gây ngứa mạnh.” Snape thản nhiên nói.
“…” Lockhart, Merlin phù hộ mi. Harry không một chút đồng tình thầm nghĩ.
Không lâu sau truyền ra tin Giáo sư Lockhart bị bệnh tiến vào bệnh xá.
Buổi sáng thứ năm, khi con cú đưa tới báo hôm nay, toàn bộ đại sảnh lâm vào một sự im lặng dài.
Trang đầu 《Nhật Báo Tiên Tri》 đăng tin 《Bellatrix Lestranges vượt ngục!》, dưới tiêu đề bắt mắt là một tấm ảnh chụp: Một người đàn bà tiều tụy, tóc rối bù hai mắt trừng trừng nhìn, trên môi mỏng hiện ra một tia mỉm cười cao ngạo, khinh miệt. Giống như Sirius, mụ còn giữ lại một ít dấu vết của sự xinh đẹp ngày nào, nhưng có thứ gì đó —— có lẽ là Azkaban, đã cướp đi phần lớn sắc đẹp của mụ.
Khi Harry nhìn thấy bài báo, trong lòng bị nhéo một cái mạnh, sắc mặt cậu cứng lại khi đọc tin.
“Bellatrix Lestranges, tra tấn vợ chồng Frank, Alice Longbottom, làm hai người họ vĩnh cửu tàn phế… Bộ Pháp Thuật đêm qua tuyên bố Azkaban phát sinh sự kiện vượt ngục quy mô lớn. Bộ trưởng Cornelius Fudge nhận phỏng vấn ở văn phòng chứng thật Bellatrix chạy thoát vào tối qua, ông đã thông báo tính nguy hiểm của đào phạm cho Thủ tướng Muggle.
‘Vô cùng tiếc nuối, chúng tôi cho rằng ả biết được Peter · Pettigrew là một Animagus phi pháp, bởi vậy bắt đầu xuất hiện linh cảm để chạy trốn. Người đàn bà này trong thời gian một năm tự học cách biến hình Animagus, chúng tôi không thể không thừa nhận, chỉ ở điểm này, ả đã đủ nguy hiểm để coi trọng. ’ “
Harry buông báo xuống, chau mày lại. Chuyện Bellatrix vượt ngục rất phiền toái. Đầu tiên, chỉ sợ cậu rất khó thông qua Narcissa và Sirius để có được chiếc cúp Hufflepuff kia, dù sao chỉ cần là chủ hầm, liền có quyền sử dụng kho vàng —— yêu tinh Gringotts cũng mặc kệ người này có phải đào phạm không. Sau đó, Bellatrix trốn ra sẽ đi tìm Voldemort. Coi sự trung thành của ả dành cho Voldemort, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Chỉ là, dưới tình huống không có dấu hiệu cho thấy Voldemort còn sống, ả có thể lập tức đi tìm sao? Nếu không, vậy chuyện ả muốn làm nhất hiện tại là gì?
Harry siết chặt nắm tay, không hề nghi ngờ, ả muốn giết Harry Potter, thay chủ nhân báo thù.
Harry ngẩng đầu nhìn về phía bàn giáo sư, tìm kiếm bóng dáng Dumbledore, lại bất ngờ phát hiện cụ không ở. Đang lúc lơ đãng Harry lại bắt gặp đôi mắt đen tuyền mơ hồ mang theo sầu lo của Snape, Harry lắc lắc đầu với thầy, tỏ vẻ không có việc gì.
Ngay sau đó, Dumbledore xuất hiện ở đại sảnh, cụ bước nhanh về phía ghế chính của bàn giáo sư, nghiêm túc nhìn toàn bộ học sinh bên dưới.
“Vừa nhận được tin của Bộ Pháp Thuật, xét thấy tin tức trên báo hôm nay, ta không thể không tiếc nuối nói cho các con biết, Giám ngục Azkaban ngày mai sẽ đến trường học, đảm nhiệm nhiệm vụ bảo vệ trường học. Hy vọng mọi người tận lực phối hợp.”
Lời này vừa dứt, lền đánh vỡ sự im lặng của đại sảnh.