CHƯƠNG 56 CHUẨN BỊ
Ngày 24 Tháng 2 sau khi chấm dứt bài thi thứ hai, Harry không ngừng cùng Giáo sư nghiên cứu thuốc bả sói cải tiến —— triệt để tiêu diệt độc sói. Cậu không muốn sau khi mình ra đi, Remus lại vì không có thuốc bả sói mà mỗi tháng không thể không chịu đựng sự tra tấn. Dù gì thì thuốc bả sói, hiếm khi thấy trên thị trường. Còn chuyện giải thích với Giáo sư lại là ——
“Sau khi Voldemort sống lại nếu triệu tập quân đội người sói, chúng ta không cần lo người của ta bị cắn. Hơn nữa, chúng ta thậm chí còn có thể biến đám người sói này thành con người không có lực sát thương.” Quả thật, không có sức mạnh của người sói, mấy tên côn đồ trường kỳ dựa vào đó sớm quên cách dùng Pháp thuật rồi .
Đó là một lý do phi thường đường hoàng, Snape không nói gì phản đối, vùi đầu với thiếu niên mấy ngày, rốt cục có chút manh mối.
Bây giờ là lần thăm dò thứ hai trăm bảy mươi bốn của bọn họ.
“Ngô… Như vậy, chất lỏng của cỏ ánh trăng hẳn có thể tăng mạnh sức mạnh ban đầu của thuốc bả sói, sau đó… Còn có thể đảm bảo không để dược hiệu quá mạnh, có hại cho thân thể…” Harry cau mày, nhìn chằm chằm chất lỏng hỗn độn trong vạc.
“Bột sừng của kỳ lân có thể làm dịu thành phần thuốc quá mạnh.” ngón tay thon dài của Snape quấy thuốc, vừa bỏ thêm một ít bột màu ngân bạch.
“Sau đó, nhụy của hồng lang hoa…” Harry đưa cho Giáo sư.
Snape vừa tiếp nhận, cẩn thận để vào, chất lỏng dần trong suốt, biến thành màu đỏ nhạt.”Kế tiếp, phải làm lạnh một thời gian ngắn.” Hắn thản nhiên nói.
“Nhưng mà…” Harry vừa rối rắm cắn môi, vừa hỏi: “Nên làm thế nào để chất lỏng không đọng lại a!”
Lúc trước họ luôn thất bại tại bước cuối cùng này, mỗi lần sau khi chất lỏng làm lạnh sẽ đọng lại thành chất dính.
Ngón tay Snape vừa gõ gõ mặt bàn, vừa suy tư: “Thằn lằn lửa dược tính quá mạnh, hoa mặt trời lại quá yếu…”
Đột nhiên, hắn dừng lại, liếc nhau nhìn cậu bé, không hẹn mà cùng nói:
“Máu rồng!”
Dứt lời, hai người sửng sốt, nhìn bộ dạng chật vật mặt xám mày tro vì mấy ngày liền vẫn vùi đầu vào bàn Độc Dược của cả hai, nở nụ cười.
Khác với tiếng cười to thoải mái của Harry, khóe miệng Snape chỉ hơi giương lên, nhưng ánh mắt cũng không thể che dấu vui sướng. Có lẽ đối với một bậc thầy Độc Dược mà nói, có thể phá được từng cửa ải một khó khăn là chuyện họ vẫn theo đuổi.
Harry nhìn ý cười trên khóe miệng người đàn ông tóc đen, ánh mắt bỗng dưng dịu dàng lại.
Người đàn ông chú ý tới điểm này, một ánh sáng hiện lên trong mắt, ý cười càng sâu. Hắn cầm vai Harry, ôm thiếu niên. Hơi ấm khi nói chuyện phà vào bên tai Harry: “Nhiều năm như vậy ta vẫn không giải ra câu đố này, mà hiện tại có em…” Hắn gia tăng âm lượng, “Có phải Merlin rốt cục đồng ý mở to hai mắt, đưa em đến bên cạnh ta hay không?” tiếng nói của người đàn ông có chút run rẩy.
Hốc mắt Harry nóng lên, mỗi phút bên cạnh hắn, cậu lại càng cảm thấy thời gian không đủ, hận không thể đem tất cả ấm áp kiếp này cho người đàn ông có trái tim đã vỡ nát này. Severus · Snape, người này có linh hồn xinh đẹp nhất và vận mệnh vô vọng nhất, mâu thuẫn như thế, làm cho người ta đau lòng.
Tất cả hạnh phúc trên thế giới này là tương tự, mà bất hạnh, cũng bất đồng.
Trong những người Harry gặp qua, người bất hạnh có ba bốn người. Những người bất hạnh này, có kẻ đi vào bóng tối, như Tom · Riddle có người phấn chấn đứng lên, tận sức vì ánh sáng, như Dumbledore.
Như vậy Severus thì sao?
Harry biết người đàn ông này không phải một người lương thiện, đã giết người, nhiệt tình yêu thương Nghệ Thuật Hắc Ám, theo đuổi quyền lực. Thế nhưng hắn lại không phải loại người tà ác trong mắt mọi người, hắn tình nguyện lưng mang tiếng xấu, tình nguyện không được thông hiểu, yên lặng đứng trong một góc che chở cậu, hơn nữa, hắn còn bảo vệ các phù thủy nhỏ.
Bởi vì trong lòng hắn có yêu. Hơn nữa, vì yêu, linh hồn xinh đẹp của hắn trở nên chói ngời như thế.
Một người đàn ông như vậy, khi mà hắn còn sống, có ai thật lòng yêu thương hắn đâu?
Harry không tiếng động thở dài, lấy sức lực tương đương ôm chặt người đàn ông, “Severus, em thật quá may mắn, có thể ở bên cạnh anh…” Cho nên, đáp ứng em, nhất định phải quên em đi.
Em không xứng với tình yêu của anh.
Bọn họ bên nhau càng ngọt ngào càng hạnh phúc, cậu lại càng thầm phỉ nhổ chính mình.
Hạnh phúc như vậy, giống như đang lừa gạt vậy. Severus thiệt tình đối đãi cậu, mà cậu, tham muốn hơi ấm của Giáo sư, lại còn muốn bắt buộc Giáo sư quên mất mình đi trong tương lai không xa…
Gương mặt Harry chôn trong vạt áo Giáo sư, chua xót dày đặc trong lòng như hóa thành một cõi biển chết.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới, sự trở về vì nghĩa không sờn này, sẽ làm cậu nghiêng ngã không cách nào đứng lên.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới, cuộc hiến tế quyết đánh đến cùng này, sẽ làm cậu trở nên yếu đuối do dự ghê gớm đến thế này.
Thực xin lỗi, Severus… em thật sự…. không có cách nào nữa!
Thiếu niên tóc đen thầm gào hét không tiếng động, khóe mắt chảy ra chất lỏng nóng rực, thấm ướt áo Severus.
Severus cảm thấy thiếu niên đang khóc, vội đỡ cậu lên, để sát vào mặt cậu, vừa lau đi nước mắt của thiếu niên, vừa hỏi: “Harry, sao em lại khóc?” Trong giọng nói mang theo sự lo lắng rành rành.
Harry ngẩng đầu, nước mắt trong hốc mắt còn chưa kịp chảy xuống, cặp mắt xanh biếc bị nước mắt thấm vào càng thêm sáng ngời. Cậu nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, càng cảm thấy bi thương.
Chỉ là, không thể để lộ.
“Không sao hết…” Thiếu niên khởi động một nụ cười thật tươi, đôi mắt xanh đến kinh người, “Em quá phấn khởi, Remus rốt cục có thể thoát khỏi thống khổ ! Cám ơn anh, Severus!”
Gương mặt luôn lạnh lùng của người đàn ông lập tức ấm lại, bàn tay vuốt ve mái tóc thiếu niên, “Không cần nói cám ơn với ta.”
Thuốc bả sói rốt cục được gởi đi vào ngày 10 tháng 3 làm quà sinh nhật cho Remus, Harry lúc này mới thở phào một chút, nghỉ ngơi vài ngày. Trong hồi âm, Remus kích động nói với cậu thuốc này rất thành công, cũng hy vọng nhanh chóng gặp lại cậu. Harry lần đầu tiên phát hiện Remus nói năng lộn xộn như thế, hồi âm nói cho chú biết gần đây hơi bận, qua một thời gian ngắn sẽ trở về. Cậu mỉm cười cẩn thận cất kỹ lá thư, bỏ vào hộp gỗ —— nơi đó chứa mỗi một lá thư thu được từ những người cậu yêu thương.
Mọi chuyện ùn ùn kéo đến.
Bảo vệ Barty · Crouch liền liệt vào nhật trình.(danh sách những việc làm trong ngày)
Nghĩ đến con người này, Harry không khỏi có chút thổn thức. Cậu nhớ trong Tưởng ký của cụ Dumbledore, nhìn thấy Barty · Crouch dứt khoát kiên quyết tống con trai ruột vào ngục giam, nhưng cuối cùng lại mềm lòng đồng ý yêu cầu của vợ, tráo đổi đứa con ra. Năm đó, Barty Crouch đuổi con gia tinh hầu hạ mình nhiều năm, rồi vào giây phút cuối cùng khi sắp chết còn đi đến Hogwarts nhắc nhở cụ Dumbledore.
… Thật là một người quá phức tạp.
Tuy Crouch làm bộ trưởng cục pháp thuật, từ trước đến nay đều coi danh dự quan trọng hơn so với tình thân, nhưng dựa vào thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn khi đối phó phù thủy hắc ám, thật ra cũng có thể lợi dụng. Chỉ là phải cẩn thận trong tương lai, đừng để bị Crouch kiềm chế mới được…
Harry nói chuyện của Crouch cho Dumbledore biết, Dumbledore ra lệnh Kingsley và Hestia của Hội Phượng Hoàng theo dõi Crouch, để ngừa ông bị Voldemort khống chế.
Cuối tháng tư, chỗ Lucius rốt cục truyền đến một tin tốt.
Các Tử Thần Thực Tử lúc trước của Voldemort đã thu phục hơn nửa, còn lại những kẻ trong Azkaban, không thích hợp thì tiêu diệt ngay bây giờ, để tránh rút dây động rừng, để Voldemort chú ý.
“Chuyện này, sau khi Voldemort chết có thể giao cho Barty · Crouch lo liệu.” Harry nói với Lucius · Malfoy.
“Lão ta? !” quý tộc bạch kim nhăn mày. Quả thật, cái tên Barty Crouch đối với đa số các Slytherin mà nói đều là ác mộng.
Harry gật gật đầu.”Tương lai có thể ông ta sẽ thúc đẩy hợp pháp hóa tử hình, cùng bao vây diệt trừ Giám ngục Azkaban. Như vậy, có thể triệt để trừ khử Tử Thần Thực Tử trong Azkaban. Crouch coi như có chút lực ảnh hưởng ở Bộ Pháp Thuật.” Harry nghiêm túc nhìn Lucius, hy vọng ông có thể nhớ kỹ chuyện này, chuyện tương lai, cậu không thể khống chế.
“Còn có…” Harry đưa cho Lucius một phần văn kiện, “Nếu Barty Crouch hoặc người nào khác nghi ngờ thân phận của ngài, trên đây là tôi và Dumbledore cùng kí tên, có tác dụng như khế ước Pháp thuật, chứng minh toàn bộ hành trình của ngài luôn vì phản kháng Voldemort mà đấu tranh. Như vậy sẽ không có kẻ nào gây phiền toái cho ngài. Chữ kí của tôi tuy không quyền uy như cụ Dumbledore, nhưng Bộ Pháp Thuật hẳn sẽ nể chút mặt mũi của kẻ mang danh tiếng ‘Kẻ Được Chọn ’ này.” Nhất là, nếu “Đứa-bé-sống-sót” vì tiêu diệt Voldemort mà hy sinh, dư luận đại chúng cũng sẽ giúp lời của cậu được Bộ Pháp Thuật thừa nhận.
Lucius mím chặt môi, nhìn chằm chằm phần văn kiện kia, sau một lúc lâu, rốt cục nói: “Harry · Potter, cậu là người bạn Slytherin chấp nhận.”
Một câu nói, đã là tán thưởng cao nhất Lucius · Malfoy có thể đưa ra.
Harry cười cười không nói lời nào, xuất ra một phần văn kiện khác, “Đây là của Severus.”
Lucius chú ý tới cách xưng hô của Harry thay đổi, nhíu mày, nhưng cũng không đưa ra bình luận gì.”Vì sao không tự mình đưa cho anh ta?”
“…”, Harry mím môi, “Để ở chỗ ngài trước, lúc cần sẽ lấy ra.”
Lucius vĩnh viễn biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ông nhanh chóng dời đề tài đi, “Nếu ‘ vị kia ’ sống lại, phù thủy có thể lập tức được triệu tập đến, ta cho rằng không quá năm người, đây là tình hình trong tính toán của ta và Severus.”
Mày Harry rốt cục giãn ra, “Thật tốt quá, đến lúc đó các người tiêu diệt họ liền không thành vấn đề .”
“Vậy còn cậu?” Lucius đột nhiên hỏi.
“Cậu tính một mình xử lý ‘vị kia’ sao?” Ông tiếp tục nói, “Tuy năng lực của cậu quả thật vượt bật, chỉ là, ‘ vị kia ’ dù sao cũng là ‘ vị kia ’, nếu cậu muốn tiêu diệt hắn, quả có chút khó khăn.”
Harry lắc lắc đầu, cười yếu ớt: “Tôi đều có tính toán, ngài phải có niềm tin với đồng minh chứ, Lucius.”
Quý tộc bạch kim nhướng mày, không nói gì. Quả thật, đồng minh này của ông thật thần bí hùng mạnh a.
Bầu trời tháng năm xanh tươi xinh đẹp làm người ta chợt nhớ đến đóa hoa xin đừng quên tôi, các học sinh đều vô tâm đứng trong lâu đài, hết giờ học chạy ra khỏi phòng, đi đến sân thể dục. Nhưng họ nhanh chóng phát hiện, sân Quidditch bị bao xung quanh, bên trong đang dựng công trình của bài thi Tam Pháp thuật thứ ba.
Vì thế, mọi người không thể không dừng lại, sau đó đi dạo quanh sân thể dục.
Mà Harry, bất kể là sân thể dục hay gì cũng không thể dùng, cậu đã định là phải trải qua những ngày tháng vất vả đầy mồ hôi và nước mắt rồi.
Dưới sự thao luyện liên hợp của Grindelwald, Dumbledore còn có Severus, Harry cảm thấy cậu có thể lập tức lên bàn mổ .
Cậu dám nói đời trước cũng chưa từng biết nhiều chú ngữ như thế, quả không hổ là mấy vị phù thủy lợi hại nhất thế kỷ này, không cách nào so sánh được… Harry yên lặng nhìn trời.
Cho nên, dưới sự tôi luyện của các vị đại sư, rốt cục cậu được cho phép có một ngày nhàn rỗi xả hơi .
Thời gian nhàn rỗi muốn làm cái gì?
Đương nhiên là đến hầm tìm Giáo sư rồi.
Vì thế, Harry quyết đoán buông sách vở, xoa xoa đôi mắt, rời khỏi phòng ngủ.
Đi xuống toà tháp, tới hành lang, quẹo phải, Harry vừa cảm thán thị lực của mình sắp giảm xuống, vừa cúi đầu đi đường.
“Phanh!”
Harry cảm thấy mình đụng phải một người phụ nữ —— biết ra từ mùi hương nồng đậm trên người đối phương.
“Thực xin lỗi!” Harry lập tức ngẩng đầu lên nói lời xin lỗi.
Mà trong khoảng khắc ngẩng đầu, gương mặt Harry nhất thời cứng ngắc, Giáo sư Trelawney!
Giáo sư Trelawney vừa ôm bình rượu, vừa loạng choạng đi tới. Mắt kính thật to cùng chiếc khăn choàng phiền phức làm bà thoạt nhìn như một con chuồn chuồn phục trang đẹp đẽ.
“Ách… Giáo sư? Nơi này là nam tháp, cô đi lầm đường à?” Mặc kệ nói như thế nào, Harry vẫn chào hỏi.
“À… ?” Trelawney ợ một cái, mê mang nhìn Harry, “Nga, thực xin lỗi, đứa nhỏ, trò là… Ách, ” bà ngắm ngắm vết sẹo trên trán Harry, “Harry, Harry Potter phải không?” Bà biến hóa khôn lường nói, lại uống ngay một ngụm rượu.
Đột nhiên trong lúc đó, ánh mắt Trelawney bắt đầu phân tán, cằm rủ xuống.
“Đúng, xin lỗi?” Harry nói.
Nhưng Giáo sư Trelawney dường như không nghe thấy, ánh mắt bắt đầu chuyển động. Harry đột nhiên có dự cảm không lành, lúc Giáo sư Trelawney nói chuyện, thanh âm khàn khàn, không giống bà ta.
“Cậu bé có khả năng đánh bại Chúa Tể Hắc Ám sẽ quyết chiến với Voldemort vào tháng sáu…
Hai người không thể cùng sống sót…
Nhưng cũng có thể cùng nhau tan mất…
Thần linh bí mật nắm giữ phương hướng chiến tranh…
Nhận được, có nghĩa là mất đi càng nhiều.
Mất đi, lại là một loại nhận được khác.
Quyết định nằm trong chính bản thân ngươi…”
Bà đột nhiên ngừng nói, đầu đột nhiên rủ xuống nữa, sau đó như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, mở to mắt mê mang nhìn Harry: “Thực xin lỗi, cưng ơi, ta làm sao vậy?”
“Không, cô không có việc gì, ” Harry cười cười, không để ý nói, bây giờ bà cần trở về .
Khi Trelawney từng bước chao đảo rời đi, khóe miệng mang ý cười của Harry dần dần biến mất.
Tiên tri sao… Khóe miệng cậu lại giương lên, gợi lên một độ cong trào phúng.
Cậu đã sớm thề không để tiên tri khống chế cuộc đời mình .