CHƯƠNG 62: PHIÊN NGOẠI
phiên ngoại: hai người bên nhau . . .
Trên thế giới này lời yêu thương ngọt ngào nhất không phải “Tôi yêu em” mà là “Bên cạnh nhau” .
—— lời tựa
Tiếng chuông tan học vang lên, Harry kẹp giáo án lại, ân cần nói: “Như vậy, hôm nay chúng ta đến đây thôi, lần sau đi học cái trò đem bài luận văn 10 tấc theo nhé.” Sau đó bước nhanh khỏi phòng học.
“Ây da, Giáo sư Potter đẹp trai quá! Nếu tương lai có thể gả cho thầy, mình tổn thọ hai mươi tuổi cũng đáng …” Một nữ sinh học viên sư tử bụm lấy mặt, mặt đỏ rực nói. Mấy nữ sinh bên cạnh điên cuồng gật đầu.
Một Hufflepuff nhỏ ngồi bên cạnh khinh bỉ nói: “Đừng mê trai nữa, sao có thể chứ?”
Sư tử mẹ nhỏ bé không phục, “Tại sao không thể chứ, Giáo sư Potter mới hai mươi sáu tuổi, tuổi của chúng ta chênh lệch cũng lớn lắm à nha!”
“Tôi nói không phải vấn đề tuổi, chẳng lẽ cậu quên bầu bạn của giáo sư Potter là ai sao?”
Người tại nơi đây không hẹn mà cùng rùng mình một cái, “Ô, nếu là vị kia… Chúng ta quả thật chỉ có thể suy ngẫm lại mà thôi …”
Harry bước nhanh vào cửa hầm, Medusa trên bức họa nhìn người tới, lập tức mở cửa.
Cậu nở nụ cười với bức họa, sau đó vội vã đi vào.
Trong hầm là một người đàn ông thân hình cao lớn đang quan sát chất lỏng trong nồi nấu trên bàn làm việc, nghiêm túc kĩ lưỡng.
Đôi mắt đá đen chuyên chú nhìn chăm chăm vào độc dược trong nồi, ngón tay thon dài nắm cây khuấy khuấy từng chút một, động tác vô cùng đơn giản lại mang theo vẻ đẹp không thể nói rõ, làm người ta nhịn không được sa vào trong đó.
Harry không quấy rầy hắn, im lặng ngồi trên ghế chờ đợi độc dược điều chế thành công.
Sau mười mấy phút, cuối cùng khi Snape rót độc dược vào chai, Harry mới đứng lên nhào tới.
Cậu ôm lấy thắt lưng hắn từ phía sau, đầu nhũi vào hõm vai người đàn ông.
“Severus, ngày mai là sinh nhật anh, có thể để mình thoải mái một chút không hả?”
Tiếng nói sạch sẽ mát lạnh của thanh niên dán vào tai người đàn ông.
Snape chấn động, vừa định trả lời, đột nhiên nhớ tới tin tức hôm nay khiến mình khá là khó chịu, quyết định thoáng trả thù bầu bạn nhà mình một chút.
“Harry? Em đến đây lúc nào?” Snape đậy kín cái chai, ra vẻ nghi ngờ hỏi.
Harry nhăn mặt lại, “Này, Severus, trong lòng anh, em vĩnh viễn kém xa sức quyến rũ của độc dược có phải không?” Cậu nắm chặt cánh tay Snape, đầu dùng sức cọ cọ cổ đối phương.
“Ngoan, đừng làm rộn! Để ta rửa sạch sẽ nơi này trước đã.” Snape bất đắc dĩ nói.
“Trong mắt Severus chỉ có Độc Dược không có em.” Harry chôn mặt vào trong áo, rầu rĩ nói.
Nhìn thấy đã trừng phạt đủ rồi, đầu lĩnh xà viện nào đó quyết định thấy tốt liền thu.
“Tốt lắm,” Snape vỗ vỗ cánh tay Harry để trên lưng hắn, “Ta nói giỡn thôi.”
“Hở?” Harry kêu lên, “Severus, anh biến xấu rồi! Trước kia anh chưa bao giờ đùa em thế hết!” Harry không khỏi tự khinh bỉ mình, từ khi cùng Severus bên nhau, mình càng ngày càng trẻ con.
“Ta chỉ trả thù người nào đó có tật nói chuyện không dùng đến não chút thôi.” Snape nhướng mày, trêu tức nói.
“Hử? Làm sao vậy?” Harry kỳ quái buông tay ra, đối diện người đàn ông, “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Hôm nay trên 《 Nhật Báo Tiên Tri 》 bài báo của Skeeter rất thú vị.” Snape nhắc nhở.
Harry trừng mắt nhìn, nhớ lại nội dung bài báo.
“Ồ… Oh, em nhớ ra rồi, Severus, là chuyện bả nói em thích Laiya sao?”
Snape hừ một tiếng từ chối cho ý kiến.
“Anh cũng biết, em và Laiya chỉ là bạn bè, hơn nữa từ trước đến nay Skeeter người đàn bà kia đưa tin đều vô căn cứ mà. Lúc ấy kỳ thật bả chỉ hỏi em bội phục nhất phù thủy nào thôi.” Harry thấy bầu bạn nhà mình có dấu hiệu tức giận, vội vàng giải thích.
“Cho nên, ta mới nói em không dùng não để nói chuyện. Đối với người đàn bà Skeeter kia căn bản không cần nói gì hết, ai biết bà ta sẽ bày những thứ tin tức gì cho em chứ.” Snape vò náy mái tóc mượt mà của Harry.
Harry tròn mắt nhìn Snape, “Thân yêu a, anh đang ghen phải không?”
Mặt Severus · vạc dấm chua thầm kín · Snape đen lại, ôm tay trầm mặc.
Harry cười như con mèo trộm được cá, “Được rồi, Severus, em không nói nữa, mau thay quần áo. Ngày mai là sinh nhật anh, Giáo sư McGonagall cho chúng ta một ngày nghỉ. Cho nên, chúng ta rời trường ra ngoài ăn mừng đi.”
Snape không tán thành lắc lắc đầu, “Ta còn muốn chế hai nồi Độc Dược nữa.”
Harry trực tiếp đẩy mạnh tên si ma dược vào phòng ngủ, từng chữ từng chữ nói: “Bây giờ, không được nói đến độc dược !”
Một giờ sau, Harry và Snape thay quần áo Muggle xuất hiện trên phố London.
“Vậy ra, em cứ nghênh đón sinh nhật của ta như thế à? Tại chỗ của Muggle?” mặt Snape đen lại hỏi.
“Đúng vậy!” Harry nháy mắt, “Thân yêu, thả lỏng nào. Anh đã đáp ứng em trước là giao toàn bộ mọi chuyện cho em an bài mà.”
Snape không được tự nhiên túm túm quần áo trên người, bắt đầu suy ngẫm coi xác xuất đánh ngất xỉu tiểu quỷ này khiêng về Hogwarts có nhiều không.
“Đến đến đến, ngẫu nhiên nếm thử một chút phong cách Muggle cũng rất thú vị a.” Harry lộ ra nụ cười tươi tắn với bầu bạn nhà mình.
Vì thế, người trên phố London đã nhìn thấy một thanh niên anh tuấn tóc đen mắt xanh vui vẻ phấn khởi lôi kéo một người đàn ông cao lớn nghiêm khắc rong chơi trên đường. Tuy biểu tình người phía sau rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn phối hợp mỗi hành động của thanh niên.
Đi ăn kẹo đường, đi mua bánh ngọt, đi ngồi xe buýt hai tầng, xem một bộ phim điện ảnh, đi thưởng thức nghệ nhân biểu diễn trên phố.
Cuối cùng, bọn họ đi đến bờ sông Thames. Bầu trời đêm đầy sao, yên tĩnh tuyệt đẹp.
“Còn năm phút nữa sẽ qua mười hai giờ, Severus.”
Harry nhẹ nhàng mở bánh ngọt vừa mua ra, cắm nến vào, dùng Pháp thuật không đũa phép đốt lửa, đem tới trước mặt Snape.
Ngọn lửa màu cam theo làn gió nhẹ hồn nhiên mà lay động, chiếu rọi khuôn mặt hai người đối diện nhau, sáng sủa và âm u.
“Muốn ước nguyện vọng gì?” Harry hỏi.
Snape cười nhạo nói, “Ước với nguyện thứ này có tác dụng gì chứ!”
Harry nghiêm túc nhìn hắn, “Đương nhiên có tác dụng, chúng ta rất rõ tính chân thật của nó, không phải sao?”
Như chợt nghĩ tới điều gì, Snape im lặng .
“Tốt lắm, Severus, sắp đến thời gian. Ước một nguyện vọng đi, có lẽ Merlin sẽ nghe được đấy.” Harry cười tươi như hoa.
“Năm, bốn “
Harry bắt đầu đếm ngược, “Ba, hai, một!”
Snape thổi tắt ngọn nến, tuy trong lòng vô cùng phỉ nhổ mình ấu trĩ như tiểu quỷ này, nhưng vẫn không muốn làm cậu thất vọng.
Hắn nhắm mắt lại, ước một điều ước, nếu Merlin thật sự có thể nghe thấy.
Ta hy vọng Harry Potter vĩnh viễn hạnh phúc, ta hy vọng chúng ta luôn bên cạnh nhau, ta hy vọng những chuyện trên có thể thực hiện.
Hắn mở mắt ra, liền nhìn thấy cặp mắt xanh biếc như rải đầy sao trời, ánh sáng lấp lánh xinh đẹp tràn đầy màu sắc.
Hắn thở dài, ôm lấy thanh niên mắt xanh.
Harry ngẩn ra, lập tức cười ra tiếng, dùng sức ôm lại Snape, “Severus, sinh nhật vui vẻ.” Cậu nhẹ giọng nói.
“Cám ơn em.” Snape luồn tay vào tóc Harry, bàn tay kia nâng đầu cậu lên, hôn một nụ hôn thật sâu lên vầng trán của thanh niên.
Mềm nhẹ như lông chim, ấm áp như ánh nắng.
Harry như đè nén không được cảm xúc muốn rơi lệ, cậu dùng sức lực lớn nhất của mình, lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Bọn họ song song nằm trên bãi cỏ bờ sông Thames, ai cũng không nói gì, sự im lặng ăn ý lan tràn bầu không khí giữa họ.
Mãi đến khi bầu trời đêm dần nhạt đi, từ màu đen dần trở thành xanh nhạt, phía chân trời bên kia bắt đầu tỏa sáng.
Chậm rãi, mặt trời màu đồng dâng lên phía chân trời, một chút một chút, cuối cùng lộ ra toàn bộ, trong nháy mắt, ánh sáng soi rọi khắp phía. Mang theo màu vàng nhạt trải dài trên bầu trời làm người ta tràn ngập hy vọng.
“Severus, ” Harry rốt cục quay đầu, nhìn về phía người đàn ông bên người, “Chúng ta nhất định sẽ bên cạnh nhau, em thề.”
Snape không nói gì, mãi đến lúc sau hắn nắm lấy tay Harry, mười ngón đan vào nhau, “Chúng ta sẽ bên cạnh nhau.” Lời nói đơn giản, lại cất giấu lời hứa hẹn chắc chắn nào đó.
Giữa họ chưa từng nói câu “Ta(Em) yêu em(anh)”, nhưng vậy thì sao nào? Một đường bụi gai, bọn họ cùng đi, thẳng tới hôm nay, có nói câu kia hay không đã không còn quan trọng như vậy nữa .
Cái quan trọng nhất là, bọn họ ở bên nhau.
Có được một trái tim, đến chết không chia lìa.
Cho dù cuối cùng linh hồn em rơi vào địa ngục, ta cũng bất chấp mọi giá sát theo gót chân em.
Đó là cách yêu của Slytherin.