(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 10: HOÀI NGHI.
Giọng nói khẽ khàng của giáo sư độc dược cùng với hơi thở nhẹ nhàng chậm chạp kích thích từng lỗ chân lông Harry, Harry bị đôi mắt đen huyền kia mê hoặc, vô thức vươn tay ôm cổ người đàn ông, ngửa đầu kiễng mũi chân, khi môi cậu chạm vào lông mi người kia, cảm giác hơi ngứa làm cậu nhanh chóng tỉnh táo lại – chờ chút, cậu đang làm cái gì?!
Harry hoảng sợ lảo đảo lui về phía sau, thân thể không tự chủ được ngã ra sau. Đúng lúc này một cánh tay có lực bắt lấy tay cậu kéo cậu lên, tránh cho lưng cậu thân mật tiếp xúc với mặt đất. Harry giãy tay Snape, nhìn chằm chằm vị giáo sư vẻ mặt trống rỗng, “Ông… Ông đã làm gì tôi?”
Bắt đầu khi nào, hành vi và tư tưởng của cậu như không thuộc về mình? Cậu thật sự không có khả năng làm ra… làm ra chuyện này! Sắc mặt Harry đỏ bừng, cậu cảm giác được thay đổi mỗi một chỗ trên thân thể mình ngày càng nóng bỏng cũng không giảm bớt vì sợ hãi mà ngược lại ngày càng kịch liệt hơn.
Đối với hành vi vừa rồi của thiếu niên Snape không có chút cảm giác ghét bỏ, không, không đúng, không có cảm giác ghét bỏ mới là vấn đề lớn nhất! Gã hận nhất là Potter… Bỗng dưng Snape nheo mắt lại cao thấp nhìn quét qua đánh giá sắc mặt đỏ bừng của Kẻ Được Chọn trước mắt, đối phương trúng Tình Dược sao? Nhưng bộ dạng mờ mịt luống cuống không giống như giả vờ… Hay rốt cục chỗ đó có vấn đề? (Eileen: ta muốn biết “chỗ đó” là chỗ nào nha giáo sư?)
“Potter, lượn đêm vào giờ giới nghiêm là trò, chống đối giáo sư là trò, kéo dài thời gian cũng là trò. Trò nói xem, trò lại làm cái gì?” Giáo sư độc dược nhìn vào mắt Kẻ Được Chọn, một mảnh hơi nước không biết do tức giận hay ấm ức làm đôi mắt xanh biếc có vẻ sạch sẽ hơn, sự bình thản khó hiểu trước đó có lẽ vì Potter tháo kính càng làm cho gã liên tưởng đến Lily chăng…
Harry không có gì để nói chỉ cắn môi, đúng vậy, căn bản là cậu không có chứng cớ gì để chỉ trích Snape. Cậu nắm chặt tay xoay người bước đi, tuyệt đối không thể để Snape nhìn ra thân thể mình nóng lên… Có khả năng đây là một cái bẫy – trên bản đồ Đạo tặc xuất hiện hai cái tên giống nhau, đến việc cậu phát tình với Snape, đều là bẫy cả! Chỉ cần cậu trở lại phòng ngủ, mới có thể làm cái âm mưu bị che dấu này không thể thực hiện được!
Nhìn bóng dáng thiếu niên biến mất trong tầm mắt, Snape nhìn về tấm da dê bị chủ nhân quên mất kia, “Bản đồ Đạo tặc… hừ, lại là chiến lợi phẩm của bọn cướp bóc năm đó sao?” Trước mắt như hiện ra khuôn mặt hồng hồng của Harry, không biết từ tâm tình gì, lần thứ hai gã lấy đũa phép nhắm ngay nó, “Reveal your secrets.”
Trên tấm da dê chậm rãi hiện ra mấy chữ: “Các ngài Mơ mộng ngớ ngẩn, Đuôi Trùn, Chân Nhồi Bông và Gạc Nai, bây giờ có ý tốt muốn nhắc nhở giáo sư Snape, thật sự nếu không gội sạch sẽ cái đầu tóc đầy dầu kia, ông cũng chỉ có thể nhìn tấm da dê YY cả đời.”
“Bụp!” Bản đồ Đạo tặc bị ném mạnh vào bức họa.
“Ê! Không được vứt rác bừa bãi!” Ông cụ trong bức họa tức giận gào một câu.
Sắc mặt Snape hết xanh rồi trắng, nhiệt độ cơ thể tăng lên, tay nắm chặt đũa phép, cuối cùng kiềm chế cảm xúc muốn ném một cái Incendio, dùng thần chú Acio triệu tập bản đồ Đạo tặc, vò thành một cục, nhanh chóng đi về hầm.
Cùng lúc đó, tại Phòng Yêu Cầu —
Một nụ hôn cuồng nhiệt khiến hai người đã lâu không dập lửa hơi thở hỗn loạn, nhất là HARRY đã sớm mềm nhũn vì ngón tay linh hoạt của SNAPE. “Có cần phải che giấu như vậy không?” Người đàn ông tóc đen không đồng ý nhéo hai hạt đậu trước ngực anh, y hoàn toàn có thể trực tiếp floo đến văn phòng giáo sư DADA, sao lại muốn lấy phòng hiệu trưởng làm trung gian, đối mặt với gương mặt cười như đóa hoa cúc của Dumbledore chứ?
“Anh nhẹ chút!” HARRY lưu lại một vệt móng tay trên người đối phương, “Trên tay Harry có bản đồ Đạo tặc, dù để cậu ấy nhìn thấy tên chúng ta, cũng không nên làm ở phòng làm việc của em.”
“Em có thể trực tiếp nói cho cậu ta biết thân phận của chúng ta mà.” SNAPE dùng hành động thô lỗ để biểu hiện sự không kiên nhẫn của mình.
HARRY đẩy tay y ra, xoay người nằm sấp trên giường, tự tay mở rộng chính mình, “Anh nói dễ nghe thật đấy, anh cũng không nghĩ tới tâm trạng của Snape ở thế giới này biết quan hệ của chúng ta à.”
“Hừ, tâm trạng của gã thì có quan hệ gì với chúng ta sao?” Vuốt ve cái mông của thanh niên, SNAPE từ từ cho ngón tay của mình vào huyệt động ấm áp kia. Người yêu EQ – chỉ số cảm xúc thấp căn bản không biết y đang lo lắng cái gì, bởi vì hai người ở hai thời không giống nhau, y mới lo lắng Snape sẽ bị HARRY thu hút, dù thế nào, HARRY chỉ có thể là của một mình y mà thôi! Còn Snape, nên đau đầu tên Potter đến lông còn chưa mọc dài kia đi, lúc trước không phải y cũng như vậy sao!
“Nè, anh có cần ác với mình vậy không… Ưm…” HARRY vì bị chạm vào điểm nào đó nhất thời thất thần.
“Ta nói rồi, Potter, ở trên giường ta không được nói đến người đàn ông khác.” SNAPE thuận thế kéo ngón tay bên trong ra, động thân một cái trực tiếp vọt vào.
“Fuck! Anh… nói khi nào chứ?!” HARRY nuốt tiếng thét chói tai xuống, giọng khàn khàn phản bác y, nhưng không hề có sức thuyết phục.
“Ta chưa nói sao?” Dục vọng của SNAPE vùi thật sâu vào trong thân thể anh, “A, bây giờ nói cho em biết cũng như nhau thôi”
“Fuck… you!”
“Em không cần nói động tác của ta ra đâu, Potter”
Harry chạy trối chết vào tới phòng ngủ Nhà Gryffindor, nhảy lên giường dùng chăn bao lấy mình. Cậu nhắm mắt lại, chỉ còn tiếng hô hấp dồn dập và tiếng tim đập điên cuồng bên tai, thân thể ngày càng khô nóng. Cậu cắn răng đưa tay vào quần, gần như muốn rên rỉ thành tiếng. Cậu vừa hoài nghi vừa không khống chế được tự làm giảm bớt dục vọng của mình, khoái cảm tiêu hồn từ từ chiếm cứ đầu óc cậu. Đây không phải lần đầu tiên cậu làm như vậy, nhưng lúc trước cũng không kịch liệt không cách nào kháng cự được như hôm nay…
“Ưm ha…” Cuối cùng, hai mắt Harry mơ hồ thân thể xụi lơ, trước mắt như hiện lên màu đen chói mắt khác hẳn với bóng tối chung quanh…
Ngày hôm sau Harry đứng lên cả người bủn rủn, khi cậu hoàn toàn tỉnh táo, đột nhiên cậu nghĩ đến bản đồ Đạo tặc còn trên tay Snape! Đáng chết, quả nhiên hôm qua mất lý trí! Thật sự Snape sẽ không đốt nó chứ! Harry rối rắm một lúc lâu, nhưng vẫn cảm thấy khả năng ổng giữ lại để nghiên cứu khá lớn.
Harry liếc về phía bàn giáo sư, sáng nay Snape không ở đại sảnh dùng cơm, đây là việc hết sức bình thường, nhưng Harry chột dạ nghĩ có phải ông ta đã nghiên cứu thành công hay không… Bí mật của bản đồ Đạo tặc tuyệt đối không thể để ổng biết được! Không được, cậu phải nhanh chóng trộm bản đồ Đạo tặc lại thôi… Lợi dụng cấm túc sao? Hay dùng áo tàng hình – may mắn lúc ấy cậu không quên lấy áo tàng hình đi.
“Lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí lại học chung với Slytherin!” Ron cẩn thận xem thời khóa biểu, “Buổi chiều còn có lớp tiên tri của Trelawney…” giọng nói kích động của cậu bị chìm vào trong tiếng ồn ào, một đoàn cú mèo đưa thư sáng.
Khác với những con cú mèo lỗ mãng của Gryffindor khác, một bóng dáng tao nhã màu trắng bay đến trước mặt Harry, mới đầu Harry còn tưởng Hedwig, nhưng nhìn kỹ lại thấy khác. Đây là một con cú đực kiêu ngạo, nhẹ nhàng đặt hộp quà được gói tinh xảo trong miệng xuống trước mặt Harry, sau đó khinh thường nhìn các con cú khác đang làm loạn trên dãy bàn Gryffindor, vỗ vỗ cánh bay đi.
“Chắc nó là Slytherin!” Ron trợn mắt há hốc mồm nói.
“Harry, Malfoy cũng nhận được y như cậu.” Hermione bảo bọn họ nhìn bên kia đại sảnh, gói quà trước mặt Malfoy ngoài việc lớn hơn của Harry thì không có gì khác nhau.
“Không phải đâu Harry! Cậu có quan hệ với nó lúc nào vậy?” Nhóm Gryffindor miệng rộng vì thế bắt đầu lớn tiếng ồn ào. Draco thản nhiên liếc bên này một cái, liền mở quà của cậu ta ra, như bình thường, là mứt và bánh ngọt trong nhà gửi tới.
Kế đó, dưới sự giật dây của mọi người, Harry cũng mở hộp quà ra, đó cũng là một cái bánh ngọt đẹp đẽ, phù hợp với thẩm mỹ của Slytherin. Rốt cục Malfoy muốn làm gì? Cậu nhớ tới tối hôm đó trên bản đồ Đạo tặc xuất hiện hai cái tên giống nhau, chẳng lẽ cậu ta bị người khác giả mạo?! Harry giật mình nhìn chằm chằm vị quý tộc bạch kim nhỏ, cho đến khi cậu ta gần như không chịu nỗi sự phiền nhiễu này, ôm đồ đạc của mình bước nhanh ra khỏi đại sảnh.
Cõi lòng Harry càng ngày càng hoang mang, cậu muốn nói chuyện với hai người bạn tốt nhưng dãy bàn nhà Gryffindor ồn ào thật không thích hợp, cho đến tiết thảo dược học, cậu bớt chút thời gian miêu tả tình huống quỷ dị ngày hôm qua, tất nhiên có vài thứ không thể nói rõ.
“Cái gì? Bản đồ Đạo tặc bị Snape tịch thu rồi sao?” Đây là Ron vĩnh viễn không tìm ra trọng điểm.
“Cậu nghi ngờ có kẻ thế thân muốn mạo danh người trong Hogwarts sao? Cậu nghi ngờ Malfoy khác thường vì nguyên nhân này?” Rất nhanh Hermione thông minh bắt được lỗ hổng, “Nhưng Harry à, nếu có âm mưu, hẳn là nên ra tay với người không chút thu hút mới đúng, sao lại lập tức chọn cậu và giáo sư Snape chứ? Dù là Malfoy cũng không nên! Ngược lại mình cảm thấy có thể đã xảy ra chuyện gì đó, khiến cho Malfoy không thể không làm hòa với chúng ta.”
Ví dụ như Voldemort sống lại? Harry yên lặng tự hỏi, Lucius Malfoy cũng là Tử thần Thực tử, hiện tại ông ta lại trở lại bên Voldemort sao? Nếu đúng, có thể Draco bị ông ta phái đến tiếp cận mình.
“Đây nhất định là âm mưu! Là cái bẫy!” Giọng Ron hơi lớn, kết quả làm cô Sprout trừ điểm cũng thu hút ánh mắt tò mò của mọi người, họ chỉ có thể ngừng nói chuyện.
Hermione tiếp tục phân tích trong lòng, dưới tình huống nào làm bản đồ Đạo tặc xuất hiện hai cái tên giống nhau? Thuốc Đa dịch? Nhưng một Snape trong đó đi ra từ phòng hiệu trưởng, có người can đảm vậy sao? Trốn còn không kịp ý chứ? Có lẽ họ nên chờ hỏi Sirius người làm ra bản đồ Đạo tặc vậy.
Chẳng lẽ là vì dẫn Harry qua đó? Cũng không đúng, hôm qua hoàn toàn vì Harry nhất thời nóng nảy muốn đi tìm Evans mới xem bản đồ Đạo Tặc… Từ từ, Hermione cảm thấy mình đã xem nhẹ cái gì đó, Evans, cô bé nhớ tới gương mặt quá giống Harry của thanh niên kia, một suy nghĩ vớ vẩn yên lặng trồi lên mặt nước, bọn họ không phải là… Không, không thể, quả thực vớ vẩn y hệt lời tiên tri của Trelawney!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});