(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 59 : PHIÊN NGOẠI 1 – GIẢI DƯỢC
Năm 1998:
“Harry, cậu thật sự quyết định?” Hermione lo lắng nhìn Kẻ Được Chọn vì trải qua lễ rửa tội chiến tranh càng trưởng thành.
“Ừ, thầy ấy làm nhiều chuyện vì mình như vậy, mình vẫn luôn hiểu lầm thầy ấy… Đây là điều duy nhất mà mình có thể làm được.” Harry nhìn bóng dáng không động đậy trên giường, “Mình không thể mở to mắt nhìn thầy ấy chết được.”
“Nhưng cậu có thể bảo đảm thời không kia có giải dược xóa hết nọc rắn, cũng có thể làm Snape tỉnh táo lại?” Ron không thể nào tin được nói thầm, “Thật ra cậu không cần phải làm thế…”
“Không thử làm sao biết được?” Harry cũng hiểu được ý Ron muốn khuyên mình, nhưng cậu sẽ không vì vậy mà thay đổi ý kiến, “Mình đi tới thời không mười năm sau, chắc chắn sẽ có người có thể làm ra giải dược.” Bức ảnh Dumbledore nói cậu có thể đi tìm Snape thời không kia, chỉ sợ có thể cứu bậc thầy độc dược chỉ có bản thân thầy ấy… Harry không hỏi vì sao ông cụ lại chắc chắn như vậy, anh không cần đáp án, anh chỉ muốn một kết quả – chỉ cần Severus Snape còn sống.
Năm 2008:
Harry ôm Snape mê man xuất hiện trong Rừng Cấm, anh cảnh giác mà nhìn cảnh tượng xung quanh, bỗng nhiên ngẩn người, cây cối cao cao chặn ánh mặt trời, bóng cây loang lổ và lấm tấm in trên mặt đất, anh thấy một cô bé con mặc váy hồng, kéo theo một con gấu bông sôi nổi dẵm lên những vệt nắng, miệng ậm ừ nhạc điệu không biết tên, mái tóc đen dài mượt mà nhảy nhót theo làn gió, như thiên sứ đang chơi trong rừng vậy.
Một đám chim nhỏ vì họ tới mà tung cánh bay đi, cô bé con phát hiện ra họ, vui vẻ cười nhắm tịt mắt lại, chạy tới chỗ họ, “Papa!” Đến gần thì khựng lại, mở to đôi mắt xanh biếc trong veo như đá quý cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Harry, “Anh không phải papa.” Cô bé chu môi, nhanh chóng lùi sau vài bước, trốn phía sau con gấu bông chợt biến to, hoảng sợ ló đầu ra bên cạnh con gấu bông lông xù.
Cô bé gọi mình là papa? Tư duy Harry dừng lại một lát, lập tức anh nhớ tới nơi này là năm 2008, cô bé con chưa đến 5 tuổi trước mắt, chính là con gái thời không này của anh? “Ưm… Anh không phải là kẻ thù… Không, ý anh là anh không phải người xấu…” Anh theo thói quen định gãi đầu, nhưng ôm Snape hiển nhiên không có rảnh tay, “Papa em là Harry Potter?”
“Anh quen papa sao? Anh giống hệt papa á!” Có lẽ là không cảm nhận được ác ý, cô bé con không sợ hãi, vô cùng tò mò về Harry.
“Ơ, coi là vậy đi. Em có thể mang tụi anh đi gặp papa em không?” Harry cố gắng nói một cách chân thành. Nhất thời anh còn chưa thích ứng được không khí bình thản này, chiến tranh và đủ loại sự cố đã làm thần kinh anh không thể bình tĩnh được, giống như sau cái cây đại thụ kia sẽ đột nhiên nhảy xổ ra vài Tử thần Thực tử vậy.
Cô bé con nghiêng đầu dường như đang lo lắng, cô bé soi kỹ Harry, và thứ mà bao kín lại trong ngực đối phương, gắng gượng ra vẻ gật gật đầu, “Được rồi, có điều anh trai lớn phải mua kẹo cho Bady! Bady rất thích kẹo!”
Harry không nhịn được nở nụ cười, bắt đầu từ chiến tranh, đã lâu rồi anh chưa từng thả lỏng mà mỉm cười như vậy, “Em tên là Bady? Em yên tâm, về sau anh trai lớn sẽ mua cho em thật nhiều thật nhiều kẹo.”
Bady kéo một tay con gấu bông dẫn đường, hiện dấu vết trên mặt đất, Harry chú ý tới con gấu bông này không những có thể thay đổi được kích cỡ mà còn có thể giữ sạch sẽ. Lần đầu tiên Harry phát hiện Rừng Cấm cũng có thể an bình như thế, anh không cảm giác được bất cứ nguy hiểm nào, nếu không phải cô bé con nói cho anh biết sẽ tới lâu đài Hogwarts rất nhanh thôi, anh sẽ cho rằng đây chỉ là một khu rừng nhỏ trong biệt thự quý tộc nào đó.
Mười năm về sau lâu đài Hogwrats dường như không hề trải qua chiến tranh, vẫn trang trọng uy nghiêm tràn ngập yên bình, giống như một ông cụ trí tuệ, chứng kiến mỗi một cuộc đời bảy năm học của một cậu bé. Harry không hiểu sao có chút buồn bực, anh nhớ lại lâu đài ánh lửa nổi khắp bốn phía khói dày đặc cuồn cuộn, còn cảnh tượng tồi tàn sau chiến, anh tin rằng trải qua tu sửa, Hogwarts thời không của họ chắc chắn sẽ huy hoàng như ngày xưa, giống như hiện tại anh nhìn thấy vậy.
Hogwarts đang là kỳ nghỉ hè, dọc theo đường đi cũng không thấy ai. Bady dẫn bọn họ vào văn phòng giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, con gấu bông lại thu nhỏ một lần nữa được cô bé ôm vào lòng, cô bé nói với bức ảnh đối diện, “Dì à, papa ở bên trong không ạ?”
Người phụ nữ cao quý trong bức ảnh mỉm cười trả lời, “A, dì xin lỗi cục cưng, giáo sư Potter rời văn phòng chốc lát, thầy ấy nói thầy ấy tới Rừng Cấm tuần tra một chút sẽ nhanh chóng trở về, thầy ấy muốn dì nói với con, ở chỗ này chờ thầy ấy. Hiện tại, mời vào, công chúa nhỏ của chúng ta.”
“Dạ, cám ơn dì.” Bady dịu dàng trả lời, cửa khẽ khàng mở ra, Harry đi theo cô bé vào văn phòng. Trang trí bên trong có hơi giống phòng sinh hoạt chung Gryffindor, nơi nơi đều là màu vàng và màu đỏ, anh còn nhìn thấy trên lò sưởi đặt một cây chổi bay vô cùng đẹp, còn trong tủ kính, bày đầy mô hình các loại chổi bay, hiển nhiên nơi này giống văn phòng giáo sư lớp Bay hơn, Harry nhìn thôi đã thích nơi này rồi.
Anh thật cẩn thận đặt Snape lên ghế salon, người đàn ông nhắm chặt mày, gương mặt tái nhợt không hề có cảm xúc, tiếng hô hấp và tim đập nhẹ đến mức không thể nhận ra. Tâm trạng anh lại nặng nề, bác sĩ St Mungo có nói, nếu cứ không nghiên cứu được giải dược, cuộc sống người đàn ông sẽ kết thúc chỉ trong vòng một tháng.
“Daddy?” Giọng cô bé con bừng tỉnh Harry, không biết khi nào cô bé đã đứng cạnh anh, mắt không chớp nhìn chăm chú vào Snape, “Anh trai lớn à, chú ấy làm sao vậy?”
“Chú ấy bị ốm, anh đang nghĩ cách để chú ấy tỉnh lại.” Harry khẽ nói, “Chú ấy là một phù thủy vô cùng vĩ đại, chú ấy có thể là người dũng cảm nhất mà anh đã từng gặp.”
Cô bé con cái hiểu cái không gật đầu, ôm chặt gấu bông trong ngực, “Chú ấy chắc chắn sẽ tỉnh lại.” Sau đó bắt đầu đứng ngồi không yên đi tới đi lui trong phòng, thường liếc người đàn ông trên ghế salon, dường như còn sốt ruột hơn cả Harry, gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập sầu lo.
Để trấn an đối phương, Harry quyết định nói sang chuyện khác, “Bady, mẹ em là ai?” Đối với vấn đề này bản thân anh cũng rất ngạc nhiên, anh không thấy được đặc thù của những người khác trên người cô bé. Sau khi chiến tranh kết thúc, vì sửa lại án sai cho Snape, tìm kiếm giải dược một đống vấn đề làm anh tốn rất nhiều công sức, thế nên không để mắt đến bạn gái anh Ginny, cuối cùng quan hệ của hai người càng lúc càng mờ nhạt, khi Harry quyết định xuyên qua thời không thì họ chia tay.
“Bady không có mẹ, nhưng Bady có hai người cha nha.” Cô bé con lại liếc sô pha một cái.
“Hai người cha?” Harry trợn tròn mắt, cho tới giờ anh còn không biết mình có khuynh hướng đồng tính luyến ái nha! “Một người cha khác của em… ừm, thôi, em không cần nói cho anh.” Anh dùng lực nuốt nước miếng.
“Chú ấy sẽ tỉnh, đúng không ạ?” Bady cắn môi lại tới gần sô pha, vươn tay muốn chạm vào người đàn ông đang ngủ say, lại rụt lại giữa chừng.
“Đúng vậy, chắc chắn sẽ.” Ngồi cạnh sô pha, Harry cầm bàn tay lạnh băng của người đàn ông, đồng thời trả lời cô bé, cũng là trả lời cho mình.
Đúng lúc này, cửa được mở ra, “Papa!” Bady lập tức chạy về phía cửa, Harry cũng căng thẳng đứng lên.
“Sao vậy? Là ai chọc cô công chúa nhỏ tâm trạng không tốt vầy?” Thanh niên ôm lấy cô bé, véo véo cái mũi cô bé, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm liếc qua người khách trong phòng, thấy Harry thì dường như không hề ngạc nhiên.
“Papa, cứu chú ấy!” Cô bé con rời khỏi cái ôm của thanh niên, kéo tay đối phương tới sô pha.
Khi thanh niên thấy Snape thì nheo mắt lại, như không cần giải thích cũng đã hiểu hết, “Nọc rắn Nagini? St Mungo nói y còn dư bao nhiêu thời gian?”
“Ừm… Đúng vậy, chưa tới một tháng.” Harry âm thâm quan sát thanh niên, người trước mắt này giống anh tới bảy tám phần, nhưng hiển nhiên là trưởng thành mạnh mẽ hơn. Im lặng một lát, anh cảm thấy có một số việc cần phải nói rõ, “Ừm, chúng tôi đến từ năm 1998…”
“Tôi biết, hai người đi từ Rừng Cấm tới đúng không.” Lời của thanh niên làm Harry nhớ tới trước đó bức ảnh nói đối phương đến Rừng Cấm tuần tra, chẳng lẽ là vì họ? Thanh niên ném một nắm bột floo vào trong lò sưởi, “Severus, anh tới xem cái này.” Rất nhanh, bóng dáng cao lớn quen thuộc liền xuất hiện trong phòng làm việc.
“Daddy!” Cô bé con mới vừa rồi cầm tay thanh niên không tha giờ lại nhảy về phía người tới, “Daddy! Daddy!” Giống như xác nhận đối phương cũng chưa biết mất, cô ôm chặt đối phương không chịu buông tay, nước mắt trào ra khỏi mi, giọng nói nức nở, “Daddy ôm một cái!”
“Chuyện gì vậy?” Snape thuần thục ôm lấy con gái, mặc cô bé cọ vai mình rơi nước mắt. Lạnh lùng nhìn Harry gần như hóa đá, rồi nhanh chóng trao đổi một ánh mắt với thanh niên.
“Nào, công chúa nhỏ, để papa ôm.” Thanh niên muốn đón cô bé, cô bé lại ôm cổ Snape càng chặt.
Snape nhẹ nhàng vỗ vỗ Kaola nhỏ trên người mình, “Bady, con lại ăn vụng kẹo?”
“Đáng ghét! Bady mới không có béo!” Cô bé con quệt miệng tự chuyển sang lòng thanh niên, “Daddy ghét nhất!” Ngoài miệng oán giận như vậy, nhưng tay cô bé lại trộm kéo góc áo Snape.
Snape nhanh chóng kiểm tra giáo sư độc dược đang nằm trên ghế salon, cũng không ngẩng đầu lên mà nói, “Potter, cậu cho là chiến tranh chấm dứt là xong? Cậu bỏ Hogwarts đang trùng kiến, bỏ lại một đám Tử thần Thực tử đang lẩn trốn, ném một đám việc rối rắm với những người bạn cũng ấu trĩ như cậu, xuyên qua thời không chỉ vì cứu một tên không có khả năng cứu chữa, bảy năm không hề hòa nhã với cậu, giết chết Dumbledore mà cậu kính yêu nhất, cũng diệt cả đôi song sinh Weasley?”
“Sao ông có thể…” Harry tức giận đến run người, cậu có rất nhiều lời muốn phản bác, nhưng nhìn người trước mắt gần như giống hệt Snape, cậu lại lập tức đè nén, “… Ông… ông có thể cứu thầy ấy, đúng không?”
“Cậu cho là y còn muốn sống?” Snape đứng thẳng dậy, đôi mắt tràn ngập hơi thở chết chóc nhìn Harry, “Nếu là ta, ta sẽ để y chết.”
“Không được!!” Harry đột nhiên rút đũa phép nhắm thẳng vào ***g ngực ông ta.
“Hì! Em nói hai người đang làm gì vậy?” Thanh niên ôm cô bé vội vàng đứng ra hòa giải, “Harry cậu yên tâm, anh ấy sẽ không làm thế. Severus anh đừng tranh cãi nữa!”
“Hừ.” Snape quay đầu bước đi.
“Daddy!”
“Không sao, dady đi lấy độc dược cứu người, sẽ trở về rất nhanh.” Thanh niên vừa dỗ cô bé, vừa chào hỏi Harry, “Đừng căng thẳng như vậy, Harry, tự nhiên ngồi đi. Severus đã từng nghiên cứu chuyên về giải dược nọc rắn, cậu đến đúng chỗ đó.”
“Ông ta… Hai người…” Harry tỉnh táo lại rối rắm.
Như biết nghi ngờ của anh, thanh niên mỉm cười trả lời, “Đúng vậy.”
Snape đang hôn mê được chuyển sang phòng dành cho khách, Snape cũng không vì đây là một thời không khác của mình mà nhẹ nhàng hơn. Harry hoảng sợ nhìn người đàn ông không hề hay biết bị cho uống đủ loại độc dược màu sắc kinh dị, anh nghi ngờ nọc độc trong cơ thể đối phương sẽ trở nên đáng sợ hơn, nhưng anh biết vĩnh viễn không thể khiêu chiến quyền uy của bậc thầy độc dược được, nhất là trên lĩnh vực mà ngay cả bản thân anh cũng chưa hiểu rõ, vì thế ngoài việc yên lặng cầu nguyện, anh không thể làm gì khác.
“Chú ấy sắp tỉnh rồi ạ?” Bady dường như là người sốt ruột nhất trong phòng, cô bé cố ý ở lại với nhóm phù thủy trưởng thành, chỉ vì thấy Snape tỉnh lại, có thể là vì dáng vẻ của đối phương rất giống cha cô bé, cô bé luôn kéo góc áo Snape, sợ y ngay sau đó sẽ bất tỉnh nằm ngủ như người đàn ông trên giường.
“Ừ.” Snape sờ sờ đầu cô bé, hàm hồ trả lời.
“Không có di chứng gì chứ?” Harry cũng không tin được, nhìn từ màu độc dược, đúng là càng giống thuốc độc chứ không phải giải dược gì.
“Em nghi ngờ ta?” Snape liếc thanh niên, lại quan sát người trên giường, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Có điều, miệng quạ đen của em cũng rất linh nghiệm.”
“Anh nói ai miệng quạ đen?” Thanh niên nghiến răng nghiến lợi nhảy dựng lên.
“Thầy ấy tỉnh rồi!” Giọng Harry khiến căn phòng yên tĩnh lại. Trên giường, mí mắt người đàn ông giật giật, thong thả mở mắt, sâu đến mức không thấy cảm xúc gì, “Giáo sư?” Harry căng thẳng tiến lên.
“Tránh ra.” Snape kéo Harry ra, bắt đầu kiểm tra cần thiết. Kết quả kiểm tra làm mọi người giật mình, người đàn ông lại mất đi ký ức. “Em miệng quạ đen, Potter.” Giọng điệu bậc thầy độc dược gần như là sung sướng, bị thanh niên căm giận “đáng chết anh đã sớm biết” nhìn chằm chằm, y cúi đầu đối diện với mình ở thời không khác, “Severus Snape – tên của anh.”
…
“Giáo sư, thật sự là thầy không nhớ rõ gì sao?” Harry đương nhiên ở lại chăm sóc Snape như bị mất ký ức, “Con là Harry.”
Đôi mắt đối phương chạm phải tầm mắt cậu, không có chán ghét và thù hận, chỉ là một đôi mắt đen huyền thu hút, giọng nói mềm nhẹ như tơ, như nhung thiên nga chạm phải tiếng lòng, nhưng nội dung nói ra lại đủ đánh tan bất cứ mơ màng sinh ra bởi nó, “Chúng ta có quen thuộc đến mức ta có thể gọi thẳng tên của cậu? Quý ngài nhỏ tuổi này.” Dù mất ký ức, ngôn ngữ người đàn ông vẫn sắc bén như cũ.
“Chúng ta quen nhau bảy năm…” Harry ấp úng nói, dưới ánh nhìn của người đàn ông, cuối cùng thỏa hiệp, “Con họ Potter.”
“Potter?” Snape nhăn mày, “Harry… Potter?”
“Đúng vậy… thầy nhớ ra gì sao?” Tâm trạng Harry cực kỳ phức tạp, anh không biết rốt cuộc mình có hy vọng Snape khôi phục ký ức hay không, đối phương khôi phục ký ức rồi có phải sẽ không còn chán ghét mà vứt bỏ anh, hoặc là nói nhìn anh để nhớ mẹ anh như quá khứ nữa… cho nên, thật ra bắt đầu lại một lần sẽ tốt, đúng không?
“Có lẽ.” Người đàn ông thả mày ra, cũng nhướng một bên, đây là vẻ mặt Harry quen thuộc, “Dòng họ này làm ta cảm thấy rất buồn bực.”
Vậy thầy còn nhớ Lily Evans không? Harry nhếch môi, không biết tại sao anh muốn hỏi mà không thể nói nên lời. Kỳ thật vấn đề này cũng không phải nặng nề như vậy… anh trả lời trong lòng, nhanh chóng bỏ qua. Nói chuyện rồi anh mới phát hiện, Snape đều biết về việc làm trong giới phù thủy, cuộc sống của các phù thủy, chỉ là ký ức về người và sự vật đã từng xảy ra lại không có, dường như có người cố gắng xóa bỏ chúng, để người đàn ông có thể có một mối quan hệ mới vậy.
Mấy ngày nay khá yếu, Snape cơ bản chỉ có thể tựa vào giường nghe Harry nhớ lại quá khứ mang sắc thái cá nhân. Hogwarts sắp khai giảng, là hiệu trưởng Snape và giáo sư DADA Harry đều bắt đầu bận rộn. Nhưng mỗi ngày Snape sẽ đúng giờ kiểm tra cơ thể y, để lại mấy bình độc dược, mỗi lần cô bé con Bady sẽ đi theo cha cô bé, thường thường lén nhìn Snape, đi lên đưa cho Harry một ít kẹo, cũng nghiêm túc mà nói về sau đối phương phải trả lại gấp hai. Ba bữa cơm một ngày của họ do Harry đưa tới, thi thoảng nói vài câu, còn mang báo đến để họ có thể hiểu biết chung về tình thế trước mắt của thời không này.
Có một ngày, Snape đột nhiên mở miệng hỏi, “Cậu nói hai người họ là bạn đời, Bady là con gái của họ?”
“Đúng vậy…” Mặt Harry hơi nóng lên, anh vẫn không hiểu tại sao hai người ấy có thể đến với nhau, điều này không có nghĩa là mình và Snape… Cậu cúi đầu lắc lắc tóc che dấu.
“Vậy chúng ta thì sao?” Tiếng nói mềm nhẹ của người đàn ông như làn gió nhẹ thổi bay bức rèm trắng mỏng sau trưa, làm người ta thoải mái, “Ta, và cả cậu.”
“Cái gì?” Harry ngây ngốc mà nhìn người đàn ông, một lúc lâu mới kịp phản ứng ý của đối phương là chỉ quan hệ giữa y và mình, “Con… Đương nhiên chúng ta không phải… ừm. Đây là hai thời không khác nhau, nên chuyện ở thời không này không có nghĩa là chúng ta nơi đó… ý con là, chúng ta chỉ là – ừm, quan hệ thầy trò bình thường.” Trong lòng không hiểu tại sao lại bất ổn, anh muốn nhìn ra một chút gì từ vẻ mặt người đàn ông, nhưng anh đã biết anh không tìm thấy bất cứ vẻ mặt anh muốn hay không muốn cả.
“Thật sao?” Giống như đây là một vấn đề cực nhỏ, Snape không hỏi tiếp, hạ mắt tiếp tục chăm chú quấy cà phê.
“Cái kia…” Trước kia đối phương ít ra sẽ biểu hiện ác ý với anh, nhưng từ khi đối phương mất đi ký ức, Harry cảm thấy vị giáo sư độc dược này càng khó hiểu, anh luôn luôn có cảm giác rồi sẽ có một ngày bị đối phương khẽ khàng bán đi, cho nên có phải anh nên biểu đạt thiện ý của mình càng nhiều không? Harry do dự một chút, lấy ra một viên kẹo từ trong túi, “Giáo sư, thầy muốn cho đường không?”
Bàn tay thon dài nắm thìa nhỏ quấy cà phê dừng một chút, “Cậu Potter, là cái gì mà cậu cho rằng uống cà phê có thể cho loại đường này vào?” Snape có hơi ghét bỏ mà gõ chén, “Hơn nữa, cà phê của ta cũng không thêm đường.”
“Con cũng biết…” Harry nói thầm lấy kẹo về, “Thật ra giáo sư à, nếu thầy không muốn gọi con là Harry, thầy có thể trực tiếp gọi con là Potter, không cần phải thêm chữ ‘cậu’ gì đó đâu…”
Snape nhấp một ngụm cà phê, hơi hơi nheo mắt lại, “Nhưng cậu cũng gọi ta là giáo sư mà, theo ta được biết, hẳn là cậu đã tốt nghiệp Hogwarts rồi, cậu Potter.”
“Ơ?” Cũng không thể gọi thẳng họ của đối phương đúng không? Harry buồn bực gãi đầu, “Severus?”
Người đàn ông hài lòng gật đầu, “Harry.”
“Cốc cốc” Ngay khi Harry hoàn toàn ngây người, bỗng vang lên tiếng gõ cửa, “Mời vào.” Snape trầm giọng nói.
Cửa “két” một tiếng mở ra, lộ ra hai cái đầu nhỏ, “Anh trai lớn, chú Snape.” Bady kéo một thiếu niên mặc đồng phục Hogwarts không có biểu tượng của Nhà, “Anh ấy là Teddy Lupin, anh trai của em.” Thiếu niên ngại ngùng nở nụ cười, lặng lẽ đánh giá bọn họ. Cô bé con như bà cụ non chỉ vào Harry, “Đây là anh trai lớn.” Sau đó lại nhìn về phía Snape, “Đây là chú Snape.” Thiếu niên lễ phép chào hỏi.
Lupin? Con trai của Lupin và Tonks? Nghĩ tới vợ chồng đã mất đi trong chiến tranh, còn đứa bé Teddy nhỏ, mắt Harry đã ươn ướt. Teddy trước mắt giống Lupin hơn một chút, nhưng mái tóc màu xanh lá nhạt này hiển nhiên kế thừa dòng máu phù thủy hóa thú trời sinh của mẹ, sẽ theo tâm trạng mà thay đổi màu sắc.
“Nào, Teddy, lại đây để anh nhìn em.” Harry vỗ vỗ vai thiếu niên, “Em chắc chắn sẽ trở thành một phù thủy vĩ đại như cha mẹ em vậy!”
“Em sẽ bảo vệ Bady, và ba đỡ đầu họ nữa.” Thiếu niên nghiêm túc nói, lại do dự một lát, “Cha em người… ở thời không kia có khỏe không?” Xem ra cậu đã biết được thân phận của họ, Harry nhất thời không biết trả lời thế nào, cánh tay cứng ngắc. Thiếu niên lập tức hiểu được, lại trấn an cười cười, dời đề tài, “Thầy nói chú Snape khôi phục rất nhanh, có thể đi ra ngoài một chút.”
“Cám ơn em.” Harry có chút đỏ mặt, cảm thấy mình còn không trưởng thành bằng một thiếu niên mười một tuổi, rõ ràng đối phương mới là người cần an ủi nhất, nhưng hiện tại anh không biết nên an ủi đối phương bằng cách nào, ngoài kẹo. “Ăn kẹo đi.” Harry nhét kẹo vào trong tay Teddy, cũng không quên đưa cho Bady một cái.
“Anh trai lớn thật đáng ghét! Mình không đi mua kẹo, mượn của Bady đưa nữa!” Cô bé con không vui lắc lắc tay anh.
“Xin lỗi cô công chúa nhỏ, vài ngày nay anh vẫn chưa ra ngoài…” Vừa nói vậy Harry mới phát hiện, vì chăm sóc Snape mà anh còn chưa rời khỏi đây một bước, mà trước kia, anh căn bản không dám tưởng tượng mình có thể yên tĩnh nhiều ngày như vậy, anh nhớ Quidditch, “Giáo sư, chúng ta ra ngoài đi dạo được không?” Harry hai mắt phát sáng trưng cầu ý kiến của người đàn ông, người sau chậm rãi uống cà phê, không trả lời, “Giáo sư?”
“Cậu có đi hay không không cần phải hỏi ta, ta không có quyền can thiệp vào tự do cá nhân của cậu, cậu Potter.” Snape buông chén, ý bảo anh đưa báo qua, cũng do Teddy hoàn thành nhiệm vụ này.
“Chúng ta có thể cùng đi!” Nhưng dù Harry nói thế nào, người đàn ông đều thờ ơ, “Please!” Cậu rút báo trong tay đối phương ra, “PLEASE, Severus.”
Snape xốc chăn lên, “Được. Đỡ ta đứng lên, Harry.” Đột nhiên thay đổi ý kiến làm Harry không kịp phản ứng, người đàn ông nhìn cậu, “Không hiểu tiếng Anh? Đỡ ta đứng lên.”
Harry đỡ Snape đi ra lâu đài đến ven hồ Đen, ánh nắng sau trưa lười biếng trải trên mặt đất, gió nhẹ thổi đi cái nóng có thể có. Snape ngồi dưới một gốc cây đại thụ, đọc một quyển sách độc dược thật dày, Harry mượn một cây chổi bay cùng Teddy bay lượn trên không trung, Bady vô cùng vui vẻ hái được một bó hoa dại to bện vòng hoa. Đây là một buổi chiều ấm áp mà vui vẻ.
Hiển nhiên Teddy còn là một đứa trẻ, học Harry một động tác khá phức tạp liền mệt, Harry và cậu nhóc đi xuống, nhìn cô bé bện vòng hoa, chính mình ngứa ngáy cũng thử làm, đáng tiếc Kẻ Được Chọn vụng về căn bản không phải là một người làm việc tinh tế, sau khi chơi hỏng rất nhiều hoa dại nhỏ, cuối cùng chỉ tạo ra được một chiếc nhẫn xấu xấu.
Snape liếc Harry uể oải, cười nhạo, “Đồ ngốc.”
Harry nhất thời dựng lông, ném nhẫn lên người y, “Thầy mới ngốc á! Con cũng không tin thầy giỏi hơn con!”
Người đàn ông nhíu mày, đặt sách lên đùi, nhặt chiếc nhẫn kia lên, tùy tay lấy một đóa hoa trên mặt đất, mười ngón linh hoạt nhanh chóng chuyển động làm Harry hoa cả mắt. Chỉ trong chốc lát, chiếc nhẫn đã được sửa lại thành một chiếc nhẫn có hoa, đẹp hơn cái trước nhiều.
“Oa! Thật là đẹp!” Ngay cả cô bé cũng sợ hãi than không thôi, huống chi là Harry.
Snape ngoắc tay với Harry đang trợn mắt há miệng, “Lại đây.” Khi sư tử ngốc tiến tới nắm tay anh lên đeo nhẫn lên ngón tay trái áp út, “Hiện tại, em cho rằng ai ngốc hả?”
Harry ngây ngốc nhìn nhẫn, Snape còn đang nắm tay anh, nhiệt độ cơ thể truyền qua làn da tiếp xúc, mặt anh đỏ lên, phản xạ muốn rút tay về, lại bị người đàn ông cầm chặt lấy. Hiện tại đầu anh hỗn loạn, đối phương đeo nhẫn cho anh – dù là một chiếc nhẫn cỏ đi nữa – nhưng đây chính là một chiếc nhẫn, đeo lên ngón áp út tay trái của anh nữa – rốt cuộc Snape có biết điều này có ý nghĩa thế nào không?!
“Rất xấu.” Người đàn ông cẩn thận tỉ mỉ so sánh mình với bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, ngón cái dường như vô thức vuốt ve mu bàn tay Harry, nhìn đóa hoa kia không quá vừa lòng. Y lại tháo chiếc nhẫn cỏ ném sang một bên, rồi buông Harry ra, “Lần sau mua cái đẹp hơn.”
Lần sau? Mua? Mua cho ai? Harry trừng Snape, đáng tiếc người đàn ông lại chui đầu vào sách, xúc giác âm ấm ngưa ngứa này thật lâu sau không biến mất được. Anh ngẩn người nhìn chăm chú người đàn ông, mái tóc thật dài vì thả ra che non nửa khuôn mặt đối phương, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng như ẩn như hiện, còn cả đôi mắt chăm chú ngưng tụ chút ánh sáng nữa. Thật ra, nếu đối phương không phải luôn sản xuất độc dược mà đầy dầu, tính cách không lạnh lùng, không luôn đối xử không tốt với người khác, miệng không ác độc, vậy đối phương vẫn rất có sức thu hút, nhất là khi nghiêm túc…
Harry căn bản không biết, dáng vẻ hiện giờ của mình hệt như một tên hoa si chảy nước miếng với đàn ông.
“Lau nước miếng của em, sắp chảy ra rồi.” Snape lật một trang sách, đầu cũng không ngẩng lên mà nhắc nhở.
Harry phản xạ giơ tay lên lau khóe miệng, nhưng không có gì cả, “Thầy lừa con!” Anh xấu hổ buồn bực khẽ gào, vừa chột dạ nhìn xung quanh, cũng may cách đó không xa hai đứa nhỏ đang chăm chú bện nhẫn cỏ, không có chú ý tới đây.
“Tóc em có một con côn trùng.” Không thèm để ý anh căm tức, Snape tiếp tục cứng nhắc nói, nhưng rõ ràng, Harry bày ra vẻ mặt “đừng gạt con con sẽ không tin đâu”. Lại vào lúc này, người đàn ông chợt nghiêng người, bóng người lập tức phủ lên Harry, đối phương gần như là đặt cằm lên vai anh, hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai vả cổ anh, “Đây này.” Giọng nói nhẹ nhàng gần trong gang tấc, anh theo bản năng mà nghiêng đầu, vành tai liền chạm đến một thứ gì đó mềm mại, cậu rụt người lại, lập tức bị một bàn tay có lực đè xuống, “Đừng động.”
Harry cảm thấy toàn thân nóng lên, dù anh không nhìn thấy nhưng anh có thể tưởng tượng môi Snape đang đảo quanh mỗi một lỗ chân lông trên vành tai mình, như chạm như không làm lòng anh ngứa ngáy khó chịu, anh thậm chí bắt đầu nghĩ đối phương ngậm vành tai mình… nghĩ nghĩ, nửa người anh cứng lại.
Toàn bộ quá trình nhìn như ngắn ngủi lại có vẻ lâu tới thế, giống như không hề nhận ra thay đổi của Harry, Snape cách anh ra, trong tay còn nắm một con bọ cánh cứng đang không ngừng giãy dụa.
“A? Đây là gì? Nhìn thật hay!” Bady tiến tới, mới lạ nhìn con bọ cánh cứng bị túm. Snape không biết khi nào lấy ra một cái bình trong suốt, mở nắp cho bọ cánh cứng vào, đưa cho cô nhóc, “Cám ơn chú Snape!” Cô bé con vô cùng hứng thú lắc lắc con bọ cánh cứng, lại duỗi tay trái ra, “Xem đi! Đây là nhẫn mà anh trai Teddy làm cho Bady đó, thật là đẹp!”
Đúng vậy, tuy không đẹp bằng cái trước, nhưng với bàn tay nhỏ bé trắng hồng của cô nhóc lại rất thích hợp. Thấy vậy, Harry cũng quên đi xấu hổ lúc trước, anh thấy Teddy đang cúi đầu nghịch những bó hoa nhỏ, đáy mắt khẽ liếc nơi này, “Đúng vậy, rất đẹp.” Harry khen, anh hoàn toàn có thể nhận ra tình cảm giữa hai đứa trẻ.
“Anh trai Teddy nói cô dâu có thể đeo rất nhiều chiếc nhẫn đẹp, chờ ngày nào đó Bady làm cô dâu anh ấy sẽ đeo cho Bady một chiếc nhẫn đẹp nhất. Nên sau khi Bady lớn lên phải làm cô dâu của anh Teddy!”
Cô bé con nói trắng ra không chỉ khiến Teddy đang nghe lớn đầu bốc hơi, hơn nữa hại Harry sặc nước miếng, bình tĩnh lại anh cười ha ha, “Ừ, đến lúc đó chắc chắn Bady sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất!” Giờ phút này chẳng biết tại sao anh nghĩ tới Snape, khi anh quay đầu nhìn người đàn ông, vừa lúc chạm phải đôi mắt đen huyền kia, sâu thẳm anh không nhận ra, nháy mắt, anh chìm vào…
Ngoài việc mất ký ức, cơ thể Snape nhanh chóng khỏe lại. Harry cảm thấy đã tới lúc họ trở về thời không của họ, thanh niên đề nghị trước đó anh có thể tới Hẻm Xéo chơi mua ít đồ kỷ niệm. Vốn anh lo gương mặt của mình và Snape sẽ gây rắc rối cho đối phương nên chưa từng nghĩ đi dạo ở ngoài Hogwarts. Hiện tại xem ra căn bản đối phương không quan tâm tới chuyện này. Nghĩ lại mình còn nợ Bady kẹo, lần này trở về chỉ sợ sẽ không đến nữa, vì thế một ngày trước khi trở về, anh kéo Snape đi Hẻm Xéo.
“Merlin ơi! Đây là Firebolt đời thứ ba nha! Còn cả Nimbus cực hạn nữa!… BlueX? Chưa nghe tên này bao giờ, là kiểu chổi mới sao? Thật sự cool nha!” Harry khi đi qua tiệm kinh doanh chổi bay thì không đi tiếp, mặt dán vào tủ kính hai mắt sáng lên, hoàn toàn không chú ý họ đã làm nhiều người chú ý.
“Đây không phải giáo sư Potter sao! Chổi mà ngài đặt còn chưa tới đâu!” Chủ tiệm nhiệt tình đi lên trước.
Giáo sư Potter? Vài giây sau Harry mới kịp phản ứng đối phương nhận sai người, “Tôi không phải…A! Đừng kéo Severus!”
Snape quyết đoán kéo anh nhanh rời đi tầm mắt của mọi người, “Em còn nhớ mục đích chúng ta tới đây sao? Đừng như một tên ngốc làm mất mặt nữa, lấy gia sản hiện giờ của em, bán em đi cũng không mua được một cọng chổi của cái thứ phế thải đó.”
“Chúng nó không phải phế thải!” Harry lớn tiếng phản bác, dùng sức nhéo đối phương. Dưới ánh nhìn của Snape, anh lại nhụt chí, đúng vậy, tuy khi xuyên qua anh có mang theo Galleons để thỉnh thoảng chi tiêu, có điều số kia một phần mười cái chổi đó cũng không mua nổi.
Cuối cùng Harry chỉ đành mua vài cuốn sách cho mình (trong đó còn có sáng tác về độc dược của Snape) rồi ngoan ngoãn đi càn quét kẹo. Rút nhỏ đồ vật cho vào túi áo, Harry thật sự chơi xấu ở tiệm đồ ngọt không đi, gọi hai kem ly, Snape không ăn, liền vào bụng anh.
“Severus, có lẽ khi chúng ta trở về thầy sẽ dễ khôi phục ký ức hơn.” Harry ăn chậm lại, cái miệng nhỏ còn đang liếm kem.
Ngồi đối diện Snape đọc sách độc dược mới mua không hề để ý trả lời, “Em hy vọng ta khôi phục ký ức?”
“Chẳng lẽ thầy không muốn khôi phục ký ức?” Harry ngây ngẩn cả người, trước đó căn bản anh không hề nghĩ qua, anh nhận ra thái độ không hề gì từ giọng nói của đối phương.
“Có lẽ?” Snape nhìn kem ly không còn mấy trước mặt Harry, cất sách, đứng dậy chuẩn bị đi.
“Vì sao?” Harry tiến lên kéo ống ay áo đối phương. Người đàn ông không trả lời, chính là vươn tay nâng cằm anh lên, cúi người liếm đi vết kem màu trắng trên khóe miệng cậu. Vì thế Harry đỏ bừng hoàn toàn quên vấn đề này, choáng váng bị Snape mang về Hogwarts.
Thời gian rất nhanh, có đến, tự nhiên sẽ có đi.
“Khi nào thì anh trai lớn trở lại gặp Bady chứ?” Sắp chia tay, hốc mắt Bady đỏ hồng.
Harry không thể lừa cô bé, phải biết đi qua một thời không thật sự rất khó, anh chỉ có thể ôm cô bé một cái, rồi nhìn Teddy, “Nhớ kỹ lời em nói, bảo vệ tốt cô bé.” Thiếu niên trịnh trọng gật đầu, Harry quay sang hai vị phù thủy trưởng thành, vốn có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại chỉ nói được một câu, “Cám ơn.”
“Nhớ phải nhớ chúng ta đó!” Giống như không hề u sầu vì chia tay, thanh niên vẫn cười rực rỡ.
Người lớn tuổi bên cạnh lạnh lùng liếc họ, “Tốt nhất đừng để ta thấy hai người nữa.” Đến một lần chắc chắn không phải chuyện tốt, lần tới là gì? Giải độc? Giải lời nguyền? Hay là muốn sống lại?
Harry xấu hổ cười hì hì, lần thứ hai tạm biệt mọi người, giống hệt khi đến, cùng Snape biến mất trong Rừng Cấm.
“Thành thật nói cho em, ký ức của y có phải anh xóa không hả?” Harry đầy hứng thú hỏi Snape nghiêm mặt, “Nếu không sao anh lại giải độc cho y mà không thuận tiện nghiên cứu giải dược phục hồi ký ức chứ?”
“Sao ta không biết…” Snape nhíu mày, chậm rãi hỏi lại, “Y mất ký ức chứ?”
…
Thật ra họ rời đi chưa đến một tháng, nhưng khi Harry lần thứ hai đặt chân lên thời không của mình, có một cảm giác như đã trải qua mấy đời. Họ trở lại một cách hoàn chỉnh, giải nọc rắn, còn cực kỳ vui vẻ ở một thời không khác, tuy có một chút tiếc nuối, nhưng ít nhất anh đã có kết quả mà mình muốn – Severus Snape còn sống.
“Severus…” Harry ôm chầm người đàn ông, cả người run rẩy.
“Sao vậy, Harry?” Snape trấn an vỗ vỗ lưng anh.
“Không có gì…” Đây không phải là mơ, Harry lưu luyến rời đi cái ôm của đối phương, dường như đã quyết tâm, “Em không muốn cứ ái muội không rõ thế này, anh hiểu chứ?”
Snape nheo mắt lại, “Không hiểu.”
“Anh anh… làm sao anh có thể không hiểu!” Harry thẹn quá thành giận gãi đầu, hít một hơi thật sâu, gần như hung tợn mà hét lên, “Ý em là, em thích anh! Vậy đủ rõ ràng rồi chứ! Nếu anh không muốn ở cạnh em, chúng ta liền tách nhau ra, em không hy vọng chỉ là mình đơn phương!” Lại thật sự nói ra! Can đảm của anh gần như tan theo từng chữ cái, anh nắm chặt tay, nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn mặt đối phương.
“Thích?” Giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông tiến vào tai Harry, Harry muốn nghe xem cái từ đơn nghi vấn này có ẩn sâu châm chọc hay không, rồi mặt anh bị ép quay lại, “Vậy em yêu ta sao?”
“Em, em cũng không biết…” Harry nhìn xung quanh nhưng là không dám đối diện với người đàn ông, “Chắc… Chắc là có…”
“Nhìn ta, Harry.” Giọng nói mê hoặc của người đàn ông làm anh không tự chủ được nghe theo đối phương, “Chắc là cái gì?”
Đôi mắt xanh biếc không thể tránh né mà chìm sâu vào mảnh hồ đen thẳm, sau đó, vĩnh viễn chìm vào, “Yêu anh… Ưm…”
“Ta cũng vậy.”
…
I love you, Harry.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: sau đó? Không có sau đó. Phiên ngoại này cứ thế chấm dứt ╮(╯╰)╭ Còn việc Snape rốt cuộc có mất ký ức hay không, ký ức mất đi đó có phải Snape xóa không, ký ức của y còn có thể khôi phục hay không, khôi phục lại thì sẽ ra sao, cái này bản đại hiệp không thể đoán được ╮(╯╰)╭ mọi người, suy nghĩ đi…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});