[Harry Potter Đồng Nhân] Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Hắc Ma Vương

Chương 23: Chương 23: Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Hmv




Chuyện đã đến hồi gay cấn…. (nhưng mà chắc không được lâu ^^)

Chương 31: Kết thúc cuộc sống yên bình…

PG_Horz_1_tcm13-13130

Vào một ngày nghỉ, Severus Snape tới làng Hogdmeade.

Hắn nghĩ mình hẳn nên tặng cho Tom món quà nào đó.

Tính tính, mỗi lần Severus thu được những món quà nhỏ đều có thái độ như có như không… Hắn đang suy nghĩ, hay là năm nay đáp lễ cái gì đó mới tốt? Huống hồ sinh nhật Tom ở cuối năm, lễ Noel cùng sinh nhật tính chung, nếu không có quà thật không tốt chút nào.

Mỗi lần vào lễ Giáng Sinh, Tom đều tìm quà tặng Severus. Lần đầu tiên là dơi gỗ tự làm, sau lại là đồ thủ công cắt giấy…

Lần ngoại lệ duy nhất dường như chỉ có năm ngoái —— lễ Noel năm ngoái Severus không về nhà, vì vậy quà thu được chỉ có một lần rời nhà trốn đi.

Tom kiên trì hàng năm tự tay làm món quà nào đó, nguyên nhân rất đơn giản —— bởi vì khi cậu còn bé, Severus đã từng nói ý nghĩa lễ Giáng Sinh. “Đây là ngày lễ những người thân trong gia đình cùng nhau trải qua.” Lúc đó Severus khô khan nói ý nghĩa trên sách vở. “Mọi người ở cùng nhau, trao đổi quà.”

—— ở bên người thân, trao đổi quà.

Tom Riddle nhớ kỹ những lời này, sau đó hàng năm tặng lễ cho người thân nhất của mình, Severus.

Vì thế lúc này đây, Severus Snape đang đứng trước quầy hàng rực rỡ muôn màu, tự hỏi mình nên mua cái gì.

Dụng cụ làm bếp phải loại… Đứa bé Tom này sở thích nấu nướng đã quá khác người thường rồi, không cần cổ vũ thêm cho cậu phát triển phương diện này. Nếu tặng đồ chơi hoặc kẹo các loại, lại có vẻ quá ngây thơ. Mà người tại phương diện độc dược cường thế không gì sánh được, lúc này đụng phải vấn đề “chọn quà” thuộc diện xã giao thường nhật, quả thực hắn là người cực kỳ vô dụng.

Cuối cùng, Severus chọn bộ đũa phép ánh sáng.

Bộ đũa phép ánh sáng này được hoan nghênh ở các cấp Hogwarts, tính thực dụng lại tốt đẹp vẹn toàn. Nhất là trước đó Tom từng xem qua mấy quyển sách về quyết đấu phù thủy, Severus nghĩ có thể cậu sẽ thích món quà này.

“Thế này… hẳn có thể ha…” Hắn đứng ở quầy hàng thật lâu, trong lòng nghĩ Tom nhận được quà sẽ có phản ứng gì.

Severus vẫn luôn cho rằng mình không có kinh nghiệm nuôi dưỡng trẻ nhỏ, mà đứa bé Tom này chính cậu lại không bình thường. Nhưng giờ nghĩ đến, những… này… cũng chỉ là lý do hắn trốn tránh Tom mà thôi.

Hắn nghĩ mình hẳn học cách nói chuyện bình thản với Tom, giống như những người giám hộ bình thường khác vẫn trò chuyện với trẻ nhỏ. Hắn dùng cả chiều tại làng Hogsmeade để tìm quà, đóng gói, hắn nghĩ đây có thể là một mở đầu tốt đẹp.

Nhưng đúng lúc này, phía sau bỗng vang lên giọng nói của cô gái.

“Ngài quỷ hút máu, ta có việc muốn nói với ngươi.” Phirluty Thrye nhẹ giọng nói.

“Chẳng phải tôn trọng giáo sư trường học là lễ tiết cơ bản hay sao? —— còn có, làm sao ngươi có thể chuồn tới Hogsmeade?”

Severus bản năng trả lời.

Phản ứng đầu tiên của hắn là hôm nay không phải ngày học sinh tới thăm Hogsmeade, trừ giáo viên công chức trường học, vốn không có học sinh tới đây. Nhưng ngay sau đó, hắn nghĩ tình huống không bình thường.

Hôm nay Phirluty không ở bên Eileen, với phương thức lặng yên xuất hiện, giống như u linh. Hơn nữa, quỷ quái nhất là —— nàng vốn là học sinh năm nhất, đến tột cùng có bản lĩnh gì chạy ra khỏi thành Hogwarts?

Severus từ trên cao nhìn xuống xem kỹ thiếu nữ che mặt, thấy nàng bỗng dưng nở nụ cười không báo trước:

“Còn hơn cái này, tựa hồ giáo sư Snape ngài “làm thế nào đến thời đại này” mới càng khiến người ta chú ý ha. —— ngươi không phải người thuộc thời đại này.” Thiếu nữ đơn giản nói một câu, lại đâm trúng bí mật căn bản nhất.

“Ngươi biết đến điều gì?”

“Muốn biết hãy đi theo ta a, ngài quỷ hút máu.” Chờ Severus phản ứng chuyện gì đã xảy ra, cô nàng Phirluty đã như con nai con chạy thật xa.

“…”

Severus trước đây từng hoài nghi cô bé này không bình thường, hiện giờ xem chừng, vấn đề của nàng còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn.

Phirluty này rất có thể đến từ tương lai, hoặc lý giải chút ít tin tức về tương lai.

Mà cô ngương có tư duy đường về quỷ dị như vậy… cư nhiên vẫn ngụy trang thành dáng vẻ ngay thơ rực rỡ ở bên người Eileen!

Cái gọi là quan tâm sẽ loạn, hắn lập tức theo cô nàng Phirluty rời đường chính. Hắn chạy tới rừng cây nhỏ cạnh Hogsmeade, đũa phép trong tay đã chuẩn bị sẵn chú đánh xỉu cùng cấm cố.

Nhưng đúng lúc này, sắc trời bỗng nhiên tối sầm.

Hiện tại vốn nên là hoàng hôn, nhưng bỗng nhiên mây đen dầy đặc bao phủ bầu trời, màn đêm với phương thức quỷ dị như vậy nháy mắt phủ xuống. Trong khoảng khắc ngắn, rừng cây xung quanh bỗng chốc trở nên trầm mặc quỷ dị…

Lại qua vài giây, Severus mới ý thức được không phải là “mây đen”…

Mà là… che đầy bầu trời… Giám ngục…

Đúng vậy, che phủ cả bầu trời không phải mây a… có lẽ là hơn mười con, có khi là trăm con… những… con quái vật yên lặng mấy năm đã phản bội công tác giờ khắc này tập thể xuất hiện, ngay trên bầu trời Hogsmeade đông nghìn nghịt từng mảnh.

Một âm thanh trầm thấp từ tính vang lên trong bóng đêm: “Làm không tồi, Phirluty.”

“Dựa theo lời tiên sinh, Phirluty đã thành công đưa hắn đến nơi này nga.” Trong lời nói thiếu nữ có sự hưng phấn, giống như đứa trẻ được khích lệ.

Lúc này Severus Snape mới dần dần thích ứng tia sáng hiện tại… Hắn thấy Giám ngục đột kích, xuất hiện ở chỗ này là một người đàn ông anh tuấn cao gầy với mái tóc vàng. Người đàn ông ấy tùy ý nghiêng người đứng, còn Phirluty cung kính khoanh tay đứng ở bên. Mái tóc vàng của hắn xõa tung gém sau đầu, trong bóng đêm như cây uất kim hương diễm lệ tử vong.

Tại giờ khắc này Severus mới ý thức được, người đến từ tương lai không phải Phirluty kia, mà là người đàn ông đến từ Đức cực độ nguy hiểm kia. Ngay từ đầu hắn đã đoán sai, cho tới nay đều đánh giá thấp đối thủ.

“Nhận thức một chút, ta là Gellert Grindewald.” Người đàn ông tóc vàng tự giới thiệu, “Mà hai chúng ta cũng thật có duyên ha, vì ta cùng ngươi đều từ một nơi đến đây… Chúng ta đều gặp tên khốn Merlin tại thời không lệch lạc, Minh Hà.”



“Trời sao lại tối?” Tom Riddle tại tòa thành Hogwarts ngẩng đầu lên.

Cậu thông qua cửa sổ nhìn cách nơi này không xa, sau đó lắc đầu cười thầm mình mẫn cảm. “Có lẽ bởi bì ban ngày tương đối ngắn ha… Tới mùa đông, buổi tối bao giờ cũng càng ngày càng dài…”

Cậu gác đầu nhỏ úp sấp trên bệ cửa sổ, nghiêm túc suy đoán buổi tối hôm nay mấy giờ Severus trở về. Thế nhưng lúc này thiếu niên còn không biết, sau đó có một đoạn thời gian rất dài, rất rất dài… cậu không có khả năng nhìn thấy người kia nữa.

Mà trong rừng cây đen sẫm ở Hogsmeade, tất cả đã khôi phục yên lặng.

Giám ngục đã rời đi, mà Severus cùng Gellert Grindelwald đã không còn hình bóng. Xung quanh tĩnh lặng, không người biết đã xảy ra chuyện gì. Mặt cỏ lộn xộn, chỉ lưu lại món quà chưa từng mở ra.

Đó là món quà Severus Snape vừa mua ở trong cửa hàng, chọn mãi cuối cùng mới tìm được.

Đó là món quà lễ Giáng Sinh không bao giờ có cơ hội tặng cho Tom.

Chương 32: Tom rời trường học…

tải xuống (2)

Bỗng nhiên Tom cảm giác được lễ Giáng Sinh với mình là ngày lễ mang điềm xấu.

Đó là sinh nhật của cậu, đúng vậy, thế nhưng với cậu mà nói, cái gọi là sinh nhật chẳng qua chỉ là ngày bị vứt bỏ hay sao?

Cậu tới tòa tháp cú mèo nhìn ra nơi xa. Mặc dù biết làm thế vẫn không nhìn thấy cái gì, nhưng cậu vẫn hi vọng bóng ngươi sâu thẳm choàng đen kia có thể xuất hiện từ nơi xa xôi ấy.

Severus.

Năm ngoái cậu từng diễn kịch trước mặt Severus, bày ra dáng vẻ bị vứt bỏ bị thương tổn làm nũng với hắn. Nhưng giờ khắc này cậu lại phát hiện, hành động của mình kỳ thực một chút cũng không tốt. Nếu Severus không thấy nữa, cậu sẽ không kích động náo loạn như năm ngoái.

Tom chỉ nghĩ rất lạnh mà thôi.

Không có uy hiếp, không có khóc nháo, không có xung động rời nhà trốn đi… cậu thấy lạnh thấu xương.

Vài ngày trước Severus có ra khỏi trường học một lần, cho tới bây giờ vẫn bặt vô âm tín. Tom đi tới hầm tìm hắn, thậm chí còn xin viện trưởng Slughorn về nhà xem một chút. Nhưng ngay khi cậu tới cửa, lại bất ngờ nghe được tiếng hiệu trưởng Armando cùng phó hiệu trưởng Dumbledore nói chuyện ở bên trong.

“…mất tích… lần đầu phát sinh…”

“… mau chóng… có lẽ… phải tìm một giáo sư PCNTHA mới…”

Tom Riddle lẳng lặng đứng ở cửa nghe, nghe ba người đàm luận về Severus Snape…Severus chỉ là giáo sư dạy ở Hogwarts, nhưng… đối với Tom chính là “toàn bộ” a… Thiếu một giáo sư PCNTHA có thể tìm người mới, nhưng người quan trọng nhất của Tom đi mất rồi, cậu phải làm sao bây giờ?

Người kia biến mất, hoàn toàn không thấy nữa.

Trên bục giảng PCNTHA vẫn không có một bóng người, học sinh đều tự mình tự học. Mỗi lần Tom nhìn thấy hình ảnh như vậy, đều nghĩ trong ***g ngực của mình hình như có khoảng trống thật lớn, có gió từ nơi nào thổi qua.

Cậu cảm thấy thật rét lạnh.

Thậm chí Tom bắt đầu hối hận mình đã từng quá tùy hứng.

Vì sao muốn làm kịch chứ, vì sao muốn làm bộ bị vứt bỏ chứ. Tất thảy đều ứng nghiệm vào hiện tại, biến vở kịch thành dự báo hoang đường. Năm ngoái Severus bỏ đi để cậu ở nhà một mình, cậu cũng không sợ hãi quá mức. Bởi vì khi đó mọi chuyện còn nắm trong tay mình, chính cậu cũng biết nguyên nhân Severus nổi giận bỏ đi. Thế nhưng bây giờ hoàn toàn khác, lần này không có nguyên nhân, không lý do gì, cứ như vậy từ không khí biến mất.

Lúc đó vì sao mình lại diễn kịch như vậy chứ?

Coi, tất cả của hôm nay đều phát triển theo cách mà cậu không hy vọng nhất.

Nghe nói Muggle có một loại đồ chơi tên là diều, bay trên bầu trời giống như không bị bắt giữ. Thế nhưng nó có thể vui vẻ bay, bởi vì ở dưới có người giữ dây a. Tom cho đến nay vẫn luôn hồ đồ mạnh miệng không hề sợ hãi, chỉ vì cậu biết dây diều đã được bảo vệ.

—— nhưng hiện tại người kia mất tích, dây diều chặt đứt.



Vào lúc gần lễ Giáng Sinh, Tom được phó hiệu trưởng Dumbledore gọi vào nói chuyện.

Dumbledore nói rất nhiều chuyện an ủi thoải mái cậu, nhưng cậu nghĩ nó chẳng hề có tác dụng. Cuối cùng phó hiệu trưởng Dumbledore nhắc tới của Bộ Pháp Thuật, ngay lúc đó, thiếu chút nữa Tom không khống chế được tâm tình của mình. Thiếu chút nữa Tom đứng lên rống to “Ta không phải cô nhi”, nhưng lập tức cậu hiểu rõ mình không thể không không chế như vậy. Severus đã mất, cậu không hề có quyền lợi tùy hứng hồ đồ.

Sau đó đâu?

Sau đó Tom Riddle thật sự rời đi.

Trước đây cậu nghĩ chuyện rời nhà trốn đi thật không có khả năng, nhưng khi thật sự làm, cũng không khó khăn như trong tưởng tượng. Tuy rằng phù thủy vị thành niên đều phải học hành, thế nhưng từ khi biết đường nhỏ trong mật thất, từ Hogwarts chuồn ra ngoài thật không có vấn đề gì. Về phần quản chế của Bộ Pháp Thuật đối với đũa phép, chỉ cần cởi bỏ nó là được.

Tom không thể tưởng tượng tiếp tục sống cuộc sống ở Hogwarts… Cậu không thể dễ dàng tha thứ giáo sư PCNTHA, càng không thể tha thứ mình vì là phù thủy nhỏ phải được người giám hộ nào khác bảo hộ theo điều lệ.

Cậu không có tâm tình hài lòng học hành ở nơi này.

Severus biến mất, ngay cả rắn nhỏ Merlin cũng không biết chạy tới nơi nào. Trong vòng một đêm ấy, hai người thân quan trọng nhất của cậu đều không tiếng dộng biến mất.

Cậu đi tới Hẻm Xéo, hạ bỏ bảng hiệu “Nồi cùng bình thủy tinh”.

Sau đó cậu hướng tới những chủ cửa hàng mà mình quen biết hỏi một lần… phần lớn mọi người đều không có ấn tượng gì mấy, chỉ có vài người vừa lúc ở Hogsmeade nói hình như ở nơi ấy gặp qua.

Vì vậy đi Hogsmeade.

Rời trường học Hogwarts rất đơn giản, chỉ là dù đi đến đâu cũng không thấy Severus mà thôi. Tom rất buồn bực, một người làm sao có thể đột nhiên không tiếng động biến mất?

Cậu phát hiện mình thật sự không biết phải biết tìm từ nơi nào… Thoạt nhìn Severus giống người không có cha mẹ, chừa từng quen ai, không có quan hệ giữa người với người, sự xuất hiện của hắn cùng sự rời đi của hắn đều thần bí như vậy. Severus đã từng đáp ứng cậu sẽ kể những chuyện quá khứ, thế nhưng bây giờ còn chưa nói, cũng đã triệt để mất tích.

Đầu mối tại làng Hogsmeade bị cắt đứt.

Tom nghe nói Severus đã đến vào ngày đó, thế nhưng buổi chiều tối bỗng dưng không thấy.

Cậu đứng ở giữa ngã hẻm rộn ràng nhốn nháo của Hogsmeade, bỗng nhiên nghĩ bản thân phảng phất như lẻ loi một mình. Cậu muốn tìm người giám hộ của mình, thế nhưng người kia đã mất tích khó hiểu.

Thậm chí Tom tưởng muốn tìm con dao nào đó đâm mình một cái… Nếu mình bị thương, người kia hẳn sẽ trở về ha? Trước đó, hắn vẫn đều có thể chăm sóc bảo vệ cậu a…

Bỗng nhiên lơ đãng nhớ tới hồi còn bé, mình là một đứa bé tràn đầy sợ hãi thế giới bên ngoài, sau đó Severus với một thân áo choàng đen đứng chắn trước cậu. Trẻ con luôn xem mọi chuyện bằng ánh mắt tràn ngập tính chủ quan, cậu từng nghĩ hình bóng của Severus thật cao to, tràn đầy cảm giác an toàn cùng lực lượng. Hắn vươn tay với cậu: “Như vậy Tom Riddle, theo ta đi.”

Rõ ràng đã hứa hẹn lại bỏ rơi ta… cũng đã thề thốt… rõ ràng đã nói nguyện ý ở bên cạnh ta…

Tên lừa đảo.

Nếu hiện tại có thể thản nhiên rời đi như vậy, khi đó vì sao còn đáp ứng ta vĩnh viễn sẽ không rời đi?

Tên lừa đảo.



Cuối cùng Tom một lần nữa trở lại Hogwarts lặng lẽ hành động, từ đầu đến cuối đều không chào hỏi kẻ nào. Thiếu niên mười hai tuổi lặng lẽ đi qua bức họa Medusa, lần thứ hai đến mật thất thuộc về mình.

Tại nơi này sẽ không ai quấy rối, cậu vùi đầu thật sâu vào giữa đầu gối.

Không phải tiếng khóc nữ tính hóa yếu đuối, bé trai cúi đầu khóc nức nở, từ đầu đến cuối đều không phát ra âm thanh, nhưng toàn bộ thân thể đều run lên nhè nhẹ. Hầu như cậu nghĩ mình đã trúng mục tiêu định trước là kẻ bị vứt bỏ, chưa từng gặp gỡ người mẹ đã ném mình vào viện trẻ mồ côi, mà Severus cậu không gì sánh được tín nhiệm cũng rời đi quyết tuyệt triệt để.

—— muốn lực lượng.

—— muốn bắt Severus trở về.

Tom thoáng ngẩng đầu lên, hai tay ôm đầu gối ngơ ngác nhìn về phía trước.

Hận sao? Đương nhiên, không thể tha thứ người kia không từ mà biệt, nhất là khi hắn đã nghiêm túc thề thốt.

Như vậy… Nếu bắt được hắn về phải làm gì đây?

“Tuyệt đối không tha thứ… trừ phi hắn xin lỗi trước… đến lúc đó mình phải mạnh hơn Severus, sau đó bắt hắn trở về hỏi hắn vì sao bỏ rơi mình…” Thiếu niên hơi nghĩ một chút, sau đó lại nhỏ giọng nghiêm trị mình, “Không, cho dù hắn có xin lỗi cũng phải muốn cố ý không tha thứ hắn… Chờ hắn thừa nhận đã sai và hắn phải vĩnh viễn ở bên mình… Sau đó, mình sẽ cố vẻ tha thứ hắn một chút ha.”

Cậu cân nhắc tình cảnh ngày sau gặp lại, sau đó dùng mu bàn tay dùng sức lau nước mắt.

“Như vậy… Người thủ hộ mật thất a, ta cần sự giúp đỡ của ngươi.” Tom đứng ở nơi sâu nhất của mật thất Slytherin, nơi trước đây cậu chưa từng tới. Cậu biết nơi này có xà quái ngàn năm, nhưng vì Severus phản cảm với rắn nhỏ Merlin, cậu nghĩ mình không nên tạo tội chọc xà quái mới tốt. Nhưng hiện tại không cần cố kỵ nữa, bởi vì “nhà” của cậu đã không còn tồn tại.

Cậu ngẩng đầu, trên môi hiển dáng cười mỏng.

“Làm ơn trở thành trợ lực của ta, với danh nghĩa Slytherin.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.