CHƯƠNG 29: BỨC HỌA
Sau khi rời khỏi phòng ngủ, Voldemort liền phát hiện, toàn bộ tòa thành đã đèn đuốc rực rỡ, vết loang lổ trên tường đã biến mất toàn bộ, sự lạnh lẽo âm u ban đầu cũng tan đi, thông qua sự vận chuyển liên tiếp của ma lực, tòa thành bày ra bài trí xa hoa, những hình khắc trang nghiêm cũng lộ rõ hình dáng, xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy vườn hoa phía sau tòa thành xanh um tươi tốt, vô số thảo dược hiếm có đón gió mọc lên, một cảnh tượng tràn đầy sức sống mê người, thể hiện sự vững chắc bên trong của một tòa thành quý tộc cổ xưa.
Hắn chậm rãi bước xuống cầu thang, liền thấy Lucius đang ngồi yên trong đại sảnh ở tầng một.
“Lucius, ngươi đi về trước đi, có việc ta sẽ tìm ngươi. Việc Severus kế thừa Prince không thể giấu diếm, khống chế Nhật Báo Tiên Tri, ngày mai chỉ tuyên bố một tin tức ngắn gọn duy nhất!”
Prince quay lại thế giới phép thuật là không thể giấu diếm, nhưng thời điểm như thế này vẫn không cần khơi lên ồn ào huyên náo, cho dù các quý tộc máu trong cổ xưa sẽ chú ý, cũng không cần thu hút đám quý tộc nhỏ, phù thủy máu lai và có xuất thân từ Muggle, nói như thế nào thì hắn vẫn chưa thu phục được Severus, giảm bớt phiền toái vẫn tốt hơn.
“Vâng, Lord!”
Lucius vội vã đứng thẳng dậy, hắn cần báo lại tất cả mọi việc xảy ra ngày hôm nay cho cha, dược thuần huyết có liên quan vô cùng lớn, rất nhiều ý tưởng của bọn họ lúc đầu có thể đưa vào thực tế, Lord đã giao nhiệm vụ quan trọng này cho Malfoy, nhất định phải đưa ra kế hoạch kỹ càng, đảm bảo không có vấn đề mới được.
Voldemort nhìn hiện tại mới là hơn hai giờ chiều, ra lệnh cho gia tinh đưa mình đến thư viện cực lớn của Prince. Không hổ là kho sách có thể so sánh với kho tàng của Rowena Ravenclaw của gia tộc Prince, con ngươi đỏ như máu của Voldemort tán thưởng nhìn về phía đống giá sách dày đặc thẳng đứng gần như chạm đến nóc nhà.
Hắn ngẫm nghĩ, triệu hồi đến một vài cuốn sách về linh hồn, tuy rằng đã biết chỗ hại của Trường Sinh Linh Giá, nhưng hắn vẫn hy vọng tìm được tư liệu chi tiết hơn về phép thuật linh hồn.
Mặt trời chiều ngả về tây, trời sắp tối, Severus mở đôi mắt buồn ngủ ra, khởi động thân thể mệt mỏi vô lực. Trong phòng ngủ được bài trí thanh lịch ấm áp, lại không có bóng dáng cao lớn quen thuộc kia.
“Cauchy!”
‘Phụt’ một tiếng, gia tinh riêng của y mặc một chiếc khăn trải bàn mới tinh xuất hiện trước mặt y.
“Vâng, chủ nhân!”
Đôi mắt to đùng của Cauchy nhìn y đầy kích động.
“Lord, chính là ngươi đàn ông tóc đen mắt đỏ kia, hắn đang ở đâu?”
“A, bạn của chủ nhân, chính là hậu duệ của Slytherin cao quý, đang ở thư viện trên tầng ba!”
Con ngươi đen thẫm trầm tĩnh của Severus lóe lên:
“Ngươi đi sắp xếp lại phòng cất giữ ma dược đi. Có loại ma dược nào về linh hồn thì xếp ra trước, làm xong thì về bẩm báo.”
Cauchy nhận lệnh rời đi, Severus rời khỏi phòng ngủ, y cũng cần tìm hiểu về tòa thành Prince, sờ soạng một hồi cuối cùng cũng đi đến thư viện.
Voldemort đang chìm đắm trong đại dương tri thức phép thuật, cho đến khi cửa của thư viện bị mở ra, mới giật mình bừng tỉnh.
“Severus, em dậy rồi.”
Voldemort vẻ mặt vốn đang không vui ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy bóng dáng thiếu niên đứng thẳng ở cửa, nhẹ nhàng buông quyển [Ma thuật Hắc ám và Phép thuật Linh hồn] khiến hắn yêu thích không buông tay xuống, ung dung ưu nhã bước qua, không chú ý tới một bức họa ở trong góc thư viện chợt lóe lên.
“Ừm, ta đã kêu Cauchy đi sắp xếp lại phòng chứaa ma dược, chúng ta cùng đi qua chứ?”
Khi Saverus nhìn thấy bóng dáng Chúa tể Hắc ám lẳng lặng đọc sách, có một loại bình tĩnh khác thường, là y đã nghĩ Chúa tể Hắc ám quá đơn giản, một người đàn ông có phép thuật xuất chúng như thế, sao có thể cả ngày chỉ xử lý công vụ chứ? Y thầm cười nhạo chính mình ở trong lòng.
Voldemort đưa tay xẹt qua không khí, thần chú hiển thị thời gian không phát thành lời, đã sắp qua bảy giờ rồi.
“Không vội, chúng ta đi ăn chút gì trước đã, đến bây giờ em vẫn còn chưa ăn gì cả đâu?”
Hắn từ chối lời đề nghị của Severus, ngược lại đưa y đi đến phòng ăn. Tòa thành Prince ngoại trừ Curto và Cauchy, còn có mười mấy gia tinh khác, bọn chúng làm đủ các việc khác nhau, sau khi chủ nhân đi vào phòng ăn, lập tức liền có gia tinh bưng các món ăn lên.
Sau khi dùng cơm xong, hai người đang định đi đến phòng cất chứa ma dược liền bị gia tinh quản gia Curto ngăn lại.
“Chủ nhân, bức họa của lão chủ nhân muốn gặp ngài!”
Reginald Prince? Y chưa bao giờ gặp ông ngoại đi? Severus gật đầu, đi theo Curto đến phòng cất bức họa. Volemort liền lệnh cho Curto lấy đến cho hắn một vài bộ sách về linh hồn, quay về phòng ngủ của chủ nhân.
Trong phòng cất giữ bức họa, ở bên ngoài cùng chính là bức họa của Reginald Prince, một nam phù thủy trung niên cao lớn cũng có tóc đen và mắt đen. Lúc này, vẻ mặt ông đang tràn đầy vui mừng nhìn Severus.
“Con trai của Eileen? Ta vốn tưởng rằng việc kể thừa Prince sẽ đứt đoạn, không ngờ đứa con gái không có tiền đồ kia của ta lại sinh ra một đứa trẻ vĩ đại như thế này. Con mới mười sáu phải không, lại có thể chế ra được dược thuần huyết mà cho dù là một Prince trưởng thành cũng chưa chắc có thể chế ra được!”
Severus được khen ngợi mặt vẫn không chút thay đổi, ngay cả mi mắt cũng không hề dao động, y đã sớm qua cái tuổi cần được trưởng bối khích lệ.
“Một khi đã như vậy, vì sao phải đặt ra điều kiện kế thừa hà khắc như thế? Ngài không lo lắng Prince sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt sao?”
Reginald vô cùng hài lòng với vẻ mặt ung dung bình thản của Severus, nghe được câu hỏi của y liền cười cười, ngũ quan lạnh lùng cứng nhắc trở nên nhu hòa.
“Hiện tại không phải là Gryffindor và Slytherin giằng co rất kịch liệt sao, thiện ác đấu nhau, trận chiến huyết thống, tất cả các phù thủy đều sẽ bị cuốn vào. Kho tàng của Prince có thể khiến cho các phù thủy không tiếc thủ đoạn để tranh cướp, nếu không có sức mạnh tương đương, chỉ cần có được huyết mạch của Prince là có thể kế thừa, chỉ sợ không chỉ không thể bảo tồn được tòa thành của Prince, thậm chí còn có thể trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích. Nhưng nếu như con có thể làm ra được ma dược thuần huyết, bất kể là Gryffindor thay Slytherin máu trong, cũng sẽ không thể dễ dàng đắc tội con, tòa thành Prince cũng có thể trở thành hậu thuẫn của con.”
Severus có chút xúc động, không ngờ ông ngoại của y lại suy xét chu đáo như thế, vì sự an toàn của người thừa kế, liền đặt tòa thành Prince dưới nguy cơ bị chôn vùi hoàn toàn.
Dược thuần huyết, quả thực là một lá bùa hộ mệnh, cho dù đời trước Chúa tể Hắc ám mất đi lý trí, rơi vào trạng thái điên cuồng, không phải đến cuối cùng cũng tuyệt sẽ không vứt bỏ một quân cờ là Bậc thầy Độc dược, trừ phi hắn sớm không cần sự kế thừa của phù thủy.
Severus không khỏi xoay người khom mình, biểu đại sự kính trọng vạn phần với vị trưởng bối quyết đoán cơ trí, mưu tính sâu xa này.
Reginald nhìn gia chủ trẻ tuổi bình tĩnh trầm ổn, tài hoa hơn người, trong ánh mắt nhìn y dường như ngoại trừ u buồn còn có một chút bi thương cùng đau lòng. Ông không xóa bỏ tên của con gái Eileen trên gia phả, tất nhiên cũng biết cháu ngoại ông từ hai năm trước đã mất mẹ, một máu lai sống giữa một đám quý tộc máu trong, gian khổ trong đó không cần nghĩ đã biết. May mắn là dù sao y cũng có thiên phú hơn người, ngày tháng sau đó trôi qua cũng được. Chỉ là dễ dàng gia nhập và một bên thế lực cũng không phải một lựa chọn tốt.
“Severus, Prince từ trước đến nay không tham gia chiến tranh, đây là nhận thức chung của thế giới phép thuật. Tuy rằng con là Slytherin, hiện tại cũng không cần thiết phải đứng về phía ai. Ta nghe Curto nói, lần này đi đến cùng con, là Chúa tể Hắc ám tự xưng là Lord Voldemort, đúng không?”
Severus mím đôi môi mỏng, cũng không ngoài ý muốn khi nghe thấy lời nói của Reginald, Prince thân là gia tộc ma dược, trung lập là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa còn là dưới tình huống có dược thuần huyết. Đời trước y là vì theo đuổi sức mạnh và sự tán thành, thay đổi địa vị bần cùng ti tiện, đời này cũng không cần phải lựa chọn, mà ngay cả Chúa tể Hắc ám đã không còn là kẻ xé rách linh hồn mà nói, hắn cũng sẽ không dễ dàng phát động chiến tranh. Huống chi sự phát triển của Muggle đã vượt ngoài dự kiến của mọi người, nói như thế nào y cũng là phù thủy, sao có thể không lo lắng được?
“Đúng vậy, hắn quả thực là Chúa tể Hắc ám. Con cũng không định gia nhập Tử Thần Thực Tử, chỉ là cung cấp cho hắn ma dược mà hắn cần. Hơn nữa, thế giới Muggle phát triển ngoài dự đoán của mọi người, vũ khí của Muggle có thể đe dọa đến sự an toàn của thế giới phép thuật. Chúa tể Hắc ám trước mắt hẳn là sẽ bận rộn với việc thâm nhập vào thế giới Muggle, không phát động trận chiến ở thế giới phép thuật, mà hiệu trưởng Dumbledore, ông ta càng không có khả năng sẽ chủ động phát động chiến tranh.”
Reginald không khỏi trầm mặc, con gái độc nhất của ông vì gả cho một Muggle mới trốn khỏi nhà, ông cực kỳ chán ghét Muggle, chỉ là Severus là phù thủy cẩn thận thông minh, nếu y đã nói như vậy, tự nhiên là thật.
“Được rồi, nhưng con phải đồng ý với ta không để bị cuốn vào chiến tranh, không được bị quyền thế mê hoặc, một đời Prince luôn luôn cống hiến cho ma dược. Một khi con bị những vật khác mê hoặc, việc nghiên cứu ma dược của con cũng chấm dứt.”
Ông cũng không biết thiếu niên trước mắt có linh hồn đã gần bốn mươi tuổi, tâm tính thiếu niên luôn không thể biết trước, một Bậc thầy Độc dược trẻ như thế, hẳn là có thể làm ra càng nhiều thành tích đáng tự hào. Severus trịnh trọng gật đầu, đây cũng coi như một lời tuyên bố thầm trong lòng của Bậc thầy Độc dược sẽ đem đời này cống hiến hết cho ma dược. Sau đó khi y chuẩn bị xoay người rời đi, lại bị gọi lại.
“Eileen, mẹ của con, nếu nó từng có tâm nguyện quay về Prince, liền đưa nó về yên nghỉ ngàn thu ở mảnh đất phía sau núi đi.”
Một phù thủy chưa đến bốn mươi tuổi đã qua đời, nếu không phải ngoài ý muốn, cũng chỉ có thể là vì cuộc sống cực kỳ không như ý. Chỉ cần nhìn thân thể gầy yếu của Severus, gương mặt tái nhợt, mấy năm qua cuộc sống của Eileen cũng nhất định là không tốt. Nhưng là không biết, con bé đã từng hối hận chưa?
Severus quay đầu lại nhìn gương mặt già nua trong bức họa mang theo do dự cùng chờ đợi, đôi mắt giống như hắc diệu thạch chợt lóe một chút thương cảm.
“Không, cho dù cuộc sống không như ý, bà ấy trước sau vẫn yêu Tobias Snape, con nghĩ rằng mẹ sẽ không đồng ý quay về.”
“Nếu là lựa chọn của nó, vậy thì cứ như thế đi.”
Reginald trong bức họa lắc lư thân mình, chua xót mở miệng, con gái ông nuôi từ nhỏ đến lớn, hẳn là đã sớm hiểu tính cách của con bé không phải sao?
Severus xoay người hành lễ, rời khỏi mật thất trưng bày bức họa của các đời Prince, lại không hề thấy một người phụ nữ trung niên tóc vàng mắt xanh xinh đẹp đi vào trong bức họa của Reginald.
“Không cần khổ sở như thế, anh yêu, chúng ta vốn đã sớm mất đi con bé. Cũng may Severus là một đứa trẻ tốt, không phải sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà, cho nó nó nói chỉ cung cấp cho Chúa tể Hắc ám ma dược hắn cần, nhưng cái người đàn ông kia muốn, tuyệt đối không chỉ như thế. Anh đã hỏi qua gia tinh riêng của Severus, khi Severus rời khỏi mật thất dưới lòng đất, là do Chúa tể Hắc ám cao ngạo kia tự mình ôm về phòng ngủ. Nếu hắn chỉ coi Severus là bạn giường hoặc tình nhân, việc kế thừa của Prince còn dễ nói, nếu như hắn là thật lòng thì sao, Slytherin cũng chỉ còn có một hậu duệ này thôi. Việc kế thừa của quý tộc máu trong khó khăn bao nhiêu em cũng biết rồi đấy, vợ chồng bình thường phần lớn cũng chỉ có một đứa con, giữa đồng tính lại càng không cần phải nói.”
Reginald còn chưa nói ra miệng, ông đã đến thư viện, nhìn thấy biến hóa của Chúa tể Hắc ám trong nháy mắt nhìn thấy cháu ngoại của mình, khoảng cách cực kỳ gần gũi với Severus ung dung ưu nhã, lạnh lùng đặc biệt, liền biết, Chúa tể Hắc ám tóc đen mắt đỏ kia, chỉ sợ là thật sự coi trọng gia chủ trẻ tuổi của Prince. Nhưng ông sao có thể cho phép người thừa kế duy nhất của Prince như thế chứ.
“Anh nghĩ quá xa rồi, huống chi Severus còn trẻ tuổi như thế đã có thể tự mình chế ra ma dược thuần huyết, anh sao biết được nó không thể thay đổi dược sinh con chứ? Nếu như vậy, hậu duệ của Prince lại ẩn chứa huyết mạch của Slytherin cao quý, vẫn là chiếm lợi lớn mà!”
Reginald nghe những lời của người phụ nữ xinh đẹp xong liền mặt mày hớn hở, có lẽ, ông hẳn là nên chủ động thúc giục Severus để tâm đến việc nghiên cứu ma dược sinh con nhiều hơn?