CHƯƠNG 129 PN11: TRỞ VỀ THỜI KHÔNG CŨ
Jean cũng thường xuyên đến Hogwarts tìm Severus, cũng rất quen thuộc với vị Chủ nhiệm nghiêm túc nghiêm khắc này của Gryffindor, cũng ưu nhã hành lễ. Harry và Ron nhìn mà khóe miệng co rút, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, bọn họ đã phát hiện, vị Prince tự xưng là con trai của giáo sư Snape này, thật sự là một phù thủy nhỏ chuyên quyền độc đoán, lời nói ác độc.
Nhưng thật ra Hermione và mấy nữ phù thủy khác đều lộ ra ý cười dịu dàng. Mỗi một phù thủy nhỏ đều rất quý giá, hơn nữa Jean tuy rằng rất không khách khí đánh ngã Ron, thế nhưng sự thân thiết với Snape cũng thể hiện rất rõ ràng.
Vẻ mặt McGonagall cũng mang theo mỉm cười, bà là đàn chị cùng học với Voldemort, vừa là giáo sư và đồng nghiệp của Severus, dáng dấp của hai người thời kỳ thanh thiếu niên đều nhớ rất kỹ, sự lo lắng của đám người Harry cũng hơi quá, bà có thể nhìn ra được, hai phù thủy nhỏ đến từ thời không khác này có ánh mắt rất ngay thẳng, không phải kẻ sẽ bừa bãi giết hại người vô tội.
Một đám người trùng trùng điệp điệp đi đến hầm của Slytherin trước, đám người Scorpius tuy rằng không tự mình trải qua chiến tranh, cũng không sợ hãi bọn họ, vẫn tò mò quan sát, kết quả khi đôi mắt màu rượu đỏ của Mitchell nhìn về phía bọn họ liền hoảng sợ, vội vã trốn ở phía sau cha mẹ, khiến cho gương mặt Mitchell hiện lên ý cười nồng đậm. Một đường càng lúc càng thu hút nhiều người đến xem, các phù thủy nhỏ của Hogwarts đều chưa từng trải qua chiến tranh, cũng vô cùng tò mò về việc này, đi theo ở phía sau, có thể nói là toàn bộ hành lang đều đầy những người.
“Bởi vì Hiệu trưởng Snape không để lại bức họa nào cả, đây là nơi cậu ấy đã làm việc và sinh sống trong hai mươi năm, chúng tôi vẫn giữ nguyên tất cả các di vật và kỷ niệm!”
Giáo sư McGonagall nhìn cánh cửa chính nặng nề, thở dài. Toàn bộ phù thủy tham gia trận đại chiến đều yên lặng, giáo sư Snape, vào năm Hogwarts nguy cấp nhất, bảo vệ toàn bộ Hogwarts của bọn họ, ông ấy hoàn toàn xứng đáng là anh hùng chiến tranh vĩ đại nhất.
Trong mắt Mitchell hiện lên một tia xúc động, cậu biết rõ daddy mình là người như thế nào, lời nói lạnh lùng ác độc, tất cả các động vật nhỏ của Hogwarts đều vừa kính vừa sợ người, ở nơi này, bởi vì cần che giấu thân phận của mình, sợ rằng sẽ càng có thêm tính công kích.
Một loạt tiếng tê tê vang lên, cửa chính đột ngột mở ra, mọi người lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng, hai người trước mắt không chỉ là con trai của giáo sư Snape, còn là hậu duệ của Xà khẩu kia, trong lòng không khỏi phát lạnh.
Theo bước chân hai người, bọn họ vừa muốn đi vào. Bỗng nhiên, một tiếng thét chói tai ‘A!’ vang lên, tiếp đó ‘Rầm’ một tiếng, cửa chính lần thứ hai bị đóng sầm lại, toàn bộ phù thủy nhìn thấy rõ cảnh trong phòng vẻ mặt đều tràn đầy vẻ kinh hãi, mà Jean đi tuốt ở đằng trước kích động nhảy dựng lên, xoay người kéo tay anh trai.
“A, là cha và daddy, bọn họ cũng đến rồi, thật quá tốt!”
Mitchell mỉm cười, tâm tình nặng nề trước đó cũng không cánh mà bay, cha và daddy hiện tại rất hạnh phúc không phải sao? Nhưng một màn vừa nhìn thấy thật không ổn, cha thì không có gì, nhưng daddy nhất định là sẽ thẹn quá thành giận, đặc biệt lần này bọn họ xuyên qua, dường như vẫn chưa có sự đồng ý của hai người.
Bọn họ thì vui vẻ, đám người McGonagall lại bắt đầu kinh hoảng. Văn phòng dưới hầm vốn bị đóng kín lại hiện lên bóng dáng hai nam phù thủy tóc đen đang kinh hãi, nam phù thủy bị đặt trên sofa không nhìn thấy rõ, nhưng người đàn ông tóc đen quay đầu lại nhìn bọn họ lại giống Mitchell như đúc, chính là người cha Voldemort mà Jean nhắc đến trước đó. Không biết hắn đến từ một thời không khác rốt cuộc sẽ có tính tình như thế nào.
Cũng không thể bình tĩnh còn có người ở trong cánh cửa, khi ngoài cửa truyền đến tiếng động, bọn họ còn chưa chú ý đến, nhưng tiếng Xà ngữ tê tê lại khiến người ta không thể bỏ qua, chỉ là khi bọn họ phản ứng lại thì, cửa chính đã bị mở ra.
Severus trong nháy mắt cứng ngắc lại, y còn chưa nghe rõ Jean nói cái gì, thế nhưng dáng vẻ hiện tại thì không thể gặp người, thấy người liền tránh, nhịn không được chôn mặt vào lòng Voldemort.
Voldemort lần đầu tiên nhìn thấy Severus không biết làm sao như vậy, đáy mắt hiện lên ý cười, quay đầu, thấy hai con trai đang ở cùng với Harry Potter có một vết sẹo mờ trên trán, đưa tay lên, cánh cửa bị đóng mạnh lại.
Hắn cúi đầu tiến đến bên tai Severus. Đầu lưỡi diễm tình liếm da thịt trắng nõn mang theo sắc đỏ tươi, mở miệng trêu chọc:
“Sev, em vẫn còn ôm như thế, ta không có ý kiến, nhưng, chúng ta hiện tại còn chưa về đến thời không của mình. Ở đây, là thời không đời trước của chúng ta. Tuy rằng không biết Mitchell và Jean vì sao lại cũng ở đây, nhưng ta nghĩ, chúng sẽ không có tính nhẫn nại đâu.”
Severus cứng ngắc rời khỏi ôm ấp ấm áp, y đã cảm nhận được từng trận ma lực dao động ở ngoài cửa cùng tiếng hét to chói tai của Jean, sau khi liếc mắt trừng Voldemort liền nhanh chóng cầm áo chùng phù thủy bị kéo rơi thả dưới đất mặc vào.
Hành lang dưới hầm, Jean trải qua một trận kinh ngạc vui vẻ rồi bị cha nhốt ngoài cửa, lập tức nhớ tới những điều mình từng được nghe và một màn vừa rồi, lần thứ hai nhảy dựng lên. Không được, sao có thể cho cha được tiện nghi chứ, cậu phải bảo vệ daddy! Jean rút đũa phép ra, khi Mitchell không kịp ngăn cản thì vung một bùa ‘Alohomora’ về phía cánh cửa, nhưng cánh cửa vẫn không chút sứt mẻ, chỉ làm văng ra vô số bụi bặm.
Jean là con út lại cực kỳ giống Severus, tuổi tác cách anh cả của mình cũng lớn, từ nhỏ đã được cưng chiều nhất, cũng cực kỳ không sợ người cha Voldemort Slytherin của mình, từ trước đến giờ làm việc đều tùy theo tâm tính, lúc này thấy thần chú của mình không có hiệu quả, càng tăng cường thêm ma lực, miệng càng kêu to:
“Cha, mở cửa nhanh, không được bắt nạt daddy của con!”
Mọi người ở một bên nghe được mà choáng váng, cằm rơi xuống, cho dù Voldemort kia là người của thời không khác thì, cũng không thể nào tưởng tưởng có người dám đối xử với hắn vô lễ như vậy.
Bỗng nhiên, cửa lớn bị mở ra từ bên trong, hai phù thủy trưởng thành xuất hiện trước mắt mọi người, tuy rằng các giáo sư và đám người Harry đã có chuẩn bị trong lòng, vẫn rùng mình một cái, tóc đen mắt đỏ, ưu nhã ung dung, dáng vẻ lại giống Mitchell như đúc, chỉ là khí tức vương giả đứng đầu thiên hạ càng thêm rõ ràng. Mà người đàn ông tóc đen mắt đen bên cạnh giống gián điệp hai mặt như đúc, chỉ là không còn vẻ lạnh lùng âm trầm, toàn thân thoạt nhìn lạnh lùng trong trẻo lại đặc biệt cao quý.
Chỉ khác biệt về thời không, lại sẽ có thay đổi trời long đất lở như thế?
Jean hoan hô một tiếng, nhảy về phía trước vài bước ôm chặt Severus, ngẩng đầu làm nũng.
“Daddy, con rất lo lắng cho người nha, còn tưởng rằng daddy và cha sẽ không cùng nhau đến?”
Mitchell gần như muốn đỡ trán, đệ đệ bộc trực này, chẳng lẽ là sợ các cha không biết là bởi vì bọn họ, mới bị xuyên qua thời không sao?
“Cha, daddy!”
Mitchell hơi mất tự nhiên hành lễ, cậu cũng không giống em trai, dám không để vào mắt sự uy nghiêm của cha và lời nói độc ác của daddy.
Severus nhướng mày lên cao cao, quay đầu gật gật với con trưởng, cúi đầu nhìn con út.
“Rất rõ ràng, cậu Jean Prince, một lát nữa, cậu có thể cần phải giải thích cho hai người cha của cậu một chút!”
Voldemort cười như không cười nhìn hai đứa con trai, quay về phía các giáo sư và đám người Harry Potter vẫn chưa phản ứng kịp.
“Harry Potter!”
Hắn dùng ngữ khí cực kỳ tà ác kéo dài đầy ác ý mở miệng:
“Thực sự là đã lâu không gặp!”
Harry gần như là giật nảy mình, ngữ khí như thế, nói như vậy không phải là Voldemort của không gian khác, chắc chắn là kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy từng bị hắn tiêu diệt!
Phản ứng như vậy không chỉ có Harry, ngay cả các giáo sư và Slytherin cũng bắt đầu đề phòng, Merlin, nếu như thật sự là chúa tể Hắc ám sống lại, ở đây có nhiều phù thủy nhỏ như vậy…
Chỉ là không đợi bọn họ có bất cứ động tác gì, Jean đã nhảy dựng lên trước, cậu vốn là đang lo lắng sẽ bị daddy dạy dỗ, thế nhưng lời nói của Voldemort lại khơi lên sự giận dữ của cậu trước.
“Cha đúng là người xấu, lại bắt nạt daddy như thế, con sẽ nói cho Salazar!”
Chỗ dựa vững chắc của Jean có rất nhiều, bằng không hai vị tổ tiên của Slytherin cũng sẽ không chiều theo ý muốn của bọn họ, sắp xếp chuyến du hành thời không lần này.
Severus vốn đang đứng xem trò hay, y biết Voldemort rất bất mãn với một đời này, đặc biệt là nam phù thủy trong mắt hắn không là gì cả lại đánh bại hắn kia, không ngờ lại nghe được con út lên án Voldemort, bàn tay đặt trên vai Jean không khỏi cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía bạn đời của mình. Quả nhiên, sắc mặt Voldemort trở nên âm trầm.
Jean thấy thế, không khỏi co rúm lại, lại lập tức ưỡn bộ ngực nhỏ lên, đứng chắn trước người Severus.
“Vốn chính là, Salazar nói chúng con có thể đến đây chơi, cũng có thể biết được chuyện trước kia của cha và daddy. Thế nhưng, cha lại bắt nạt daddy!”
Jean dừng lại một chút, lại bỏ thêm một câu:
“Cho dù đó là chuyện trước kia, thế nhưng vừa rồi, cha còn nằm trên người daddy bắt nạt người!”
Con ngươi đen sâu thẳm luôn trầm tĩnh lạnh lùng của Severus xuất hiện vẻ lúng túng, gương mặt trắng nõn hồng rực lên, thậm chí còn lan sang hai bên tai!
Voldemort liếc mắt liền chú ý đến, nghĩ đến quấn quít vừa rồi, không khỏi bốc hỏa trong lòng, ngay cả buồn bực vừa rồi cũng ném ra sau đầu, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười mỉm.
“Jean, vừa rồi cha cũng không bắt nạt daddy con! Không tin con có thể hỏi daddy con!”
Severus vừa nghe vậy, hung hăng liếc mắt trừng Voldemort, sau đó mang theo cảnh cáo nhìn Mitchell đang cười trộm, lạnh giọng quay sang dạy dỗ Jean:
“Câm miệng, ta còn chưa tính sổ với con đâu, dám một mình quyết định vượt qua thời không, con tự nghĩ xem nên giải thích thế nào đi?”
Jean vừa thấy Severus nổi giận, vội vã im miệng, thân thể nhỏ bé nhích nhích, đến bên cạnh anh trai. Cậu vừa chọc vào Voldemort, hiện tại Severus cũng giận cậu, Salazar, Rex không có ở đây, cũng chỉ còn anh trai làm chỗ dựa. Mitchell nín cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu, để bé con tựa vào trong lòng mình.
Nhưng bởi vậy, tình hình khẩn trương do Voldemort tạo ra cũng biến mất hoàn toàn. Hơn nữa thân phận của bọn họ cũng bại lộ.
Harry ngây người nhìn về phía giáo sư Ma dược đã bảo vệ hắn suốt bảy năm kia.
“Giáo sư S, Snape?”
Nghe thấy Harry Potter lắp bắp nói, Severus không khỏi lạnh lùng nhíu mi:
“Là giáo sư Snape! Nếu như cậu chưa tốt nghiệp, mà tôi còn là giáo sư Ma dược của cậu, nhất định sẽ trừ mười điểm của Gryffindor! Bởi vì Cậu bé Cứu thế nói lắp!”
Harry nghe vậy không khỏi cứng họng, các DA đã trưởng thành hơn hai mươi năm cũng lạnh run, sự uy nghiêm của Xà Vương khiến lòng người sợ hãi, cho dù ông từng vào lúc Hogwarts nguy cấp nhất bảo vệ bọn họ. Mà người đàn ông tóc đen mắt đỏ ở bên cạnh vẫn nửa ôm ông càng khiết cho bọn họ muốn ngất. Merlin, lại là kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.
“Chủ nhiệm!”
Draco và các Slytherin cúi đầu hành lễ. Hắn chưa từng nghĩ tới còn có thể gặp lại Chủ nhiệm của mình, lại còn là bạn đời của Lord từng bị ông phản bội. Không biết ở thời không ấy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhất là, Chủ nhiệm hiện tại hẳn là rất hạnh phúc, Chúa tể Hắc ám kia rõ ràng là không còn bạo ngược như trước.
Severus gật đầu, nhìn cửa chính chật ních những người, nhíu mày lại, quay về phía McGonagall.
“Minerva, chúng tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi thời không này, vì vậy không cần lo lắng.”
Vẻ mặt McGonagall tràn đầy kích động, trong mắt tràn đầy kinh ngạc vui mừng.
“A, Severus, thật sự là quá tốt. Chúng ta không còn gì cần phải lo lắng nữa, cậu và V, Voldmeort sống hạnh phúc là tốt rồi!”
“Đúng vậy, Severus, nhìn thấy cậu thật sự là vui vẻ!”
Giọng nói già nua của Dumbledore bỗng nhiên vang lên.
Severus ngẩng đầu, người bị y tận tay giết chết kia, xuất hiện trong khung ảnh trống rỗng ở trên vách tường phía đối diện.
Sự xuất hiện của Dumbledore khiến đám người Harry thở phào nhẹ nhõm, cho dù vị Phù thủy Chính nghĩa này đã qua đời hai mươi năm, nhưng vẫn như cũ là trụ cột tinh thần của bọn họ.
Sắc mặt Voldemort trở nên âm trầm, tâm tư xem kịch cũng không cánh mà bay, lo lắng đưa mắt nhìn Severus. Hắn hiểu rất rõ khúc mắc của Severus với Dumbledore, tuy rằng hắn cho rằng đây là Dumbledore tự mình muốn chết.
Mà trên thực tế, Severus còn chưa kịp nghĩ cái gì, y trước tiên là chú ý đến sự lo lắng của Voldemort, trong lòng tràn ngập hạnh phúc vì được cưng chiều. Tất cả quá khứ, thực ra y đã học được cách quên đi, bao gồm cả quá khứ từng bị James Potter làm nhục, nhưng người này thì vẫn nhớ, thậm chí cho đến tận giờ, các Tử Thần Thực Tử vẫn như cũ tuân theo ý chí của hắn, giẫm nát gia tộc Potter dưới chân.
Severus không khỏi mím môi mỉm cười, khiến cho người kia kinh ngạc nhìn kỹ.
“Sev!”
“Ta ổn.”
Severus chủ động cầm lấy tay người đàn ông đặt bên hông mình, trong mắt không hề có chút lo lắng nào.
Đáy lòng Voldemort thả lỏng, quay về phía mọi người đang thở phào nhẹ nhõm, hừ nhẹ một tiếng:
“Được rồi, trước khi rời đi chúng ta tạm thời sẽ sống ở đây, không quấy nhiễu đến chúng ta là được, hiện tại, các người có thể đi.”
Các giáo sư tuy rằng thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám thả lỏng quá mức, thấy kẻ-mà-ai-cũng-biết-ai-đấy nói như vậy, vội vàng mang mọi người rời đi.
Draco và Harry nhìn các bạn cùng học rời đi, nhưng lại mang thái độ khác thường để con mình rời đi trước, tiến lên. Đây là giáo sư đã từng bảo vệ bọn họ, nhìn hành động giữa y với Voldemort và hai người con trai, hẳn là cuộc sống rất hạnh phúc, u ám lạnh lẽo trên người cũng tan rã, việc này khiến sự hổ thẹn sâu sắc của bọn họ cũng được hóa giải.
Voldemort sau khi chú ý đến đám người Draco đi đến, khó có được lại buông tay ra, cúi đầu nhẹ giọng nói vài câu bên tai Severus, đứng dậy mang theo Mitchell và Jean, cùng đi vào phòng ngủ thông với phòng làm việc. Hắn cũng cần biết rõ ràng vấn đề của lần xuyên qua thời không này. Thân thể và linh hồn của bọn họ bị tách ra, chỉ sợ không phải là ngoài ý muốn.
Mitchell nói rất đơn giản những chuyện đã xảy ra, đặc biệt nhắc đến sơ sót mà lúc trước hắn đã quên, thế nhưng hiện tại ngẫm lại bóng dáng nửa trong suốt kia cũng thấy rất quỷ dị. Hai người cha lần này xuyên qua thời không rõ ràng là ngoài ý muốn, cậu không giống như Jean, đối với ánh mắt ghen ghét điên cuồng của hồn ma Ravenclaw mờ mịt kia, vẫn là đơn giản có thể phát hiện ra.
Voldemort không nói gì gật gật đầu, thấy Jean ồn ào nói muốn đi Hogwarts chơi, liền để Mitchell dẫn nó ra ngoài, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.
Hắn thật đúng là đã coi thường Bà Xám, tuy rằng chỉ là hồn ma không có pháp lực, hẳn là không có bất cứ nguy hiểm gì. Cũng đã quên, bà ta chính là người thừa kế của một trong bốn nhà sáng lập, còn tồn tại linh hồn. Với nghiên cứu sâu sắc từng có của Ravenclaw về phép thuật linh hồn, lại ở Hogwarts, nếu như liều lĩnh hiến tế, quả thực là có thể làm được, khiến cho linh hồn và thân thể của bọn họ khi xuyên qua thời không thì bị tách ra, dù sao việc xuyên qua thời không vốn là chuyện rất nguy hiểm.
Đáng tiếc cho dù quay về thời không của bọn họ, Bà Xám kia cũng đã hồn bay phách tán. Bằng không hắn phải nhốt bà ta trong chiếc hộp Pandora, ngày đêm chịu đựng cực hình băng và lửa, khiến bà ta ngày đêm kêu rên, sám hối vì những gì mình từng làm!
Voldemort nghĩ đến Severus từng một thân một mình chìm trong bốn tháng tuyệt vọng, trong lòng liền bừng bừng lửa giận. Nghĩ đến hành động ngoài ý muốn lần này của Salazar, trong mắt hiện lên một chút phức tạp, xoay người đi vào phòng tắm.
Chờ đến khi hắn đi ra, Severus đã nằm ở sofa bên cạnh, không khỏi lấy làm kinh hãi, hắn vốn tưởng rằng Severus thế nào cũng sẽ trò chuyện với Dumbledore và đám học sinh một hồi lâu, sẽ không nhanh như vậy.
“Ta nghĩ ngươi hiểu rất rõ, thời không này với chúng ta mà nói, thực sự là cách vô cùng xa.”
Severus nhướng mày, ở đây mà nói chỉ là một bộ phận nhỏ trong sinh mệnh dài dằng dặc của bọn họ.
Voldemort bỗng nhiên phát hiện, thì ra chỉ có hắn là vẫn nhớ kỹ tất cả của kiếp trước, mà trên thực tế, bọn họ đã gắn bó làm bạn vài chục năm, những kỷ niệm trong đó sớm đã đầy trong lòng, thê thảm kiếp trước, cũng chỉ là một lần trải nghiệm, thậm chí còn có thể nói là khởi điểm cho một đời hạnh phúc này của bọn họ. Mặt mày hắn không khỏi cong lên, nhớ tới chia cách kiếp trước, đi lên phía trước, ôm chặt lấy Severus, lửa nóng quấn quít lấy nhau.
“Sev, chúng ta ở lại thời không này thêm một thời gian nữa nhé?”
Tình sự qua đi, Volemort tựa ở đầu giường nhẹ vỗ về tấm lưng trần trụi của Severus.
Severus vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên, người thân của bọn họ ở nơi này, thế nhưng đều đã bị tóm gọn hết, ở lại nơi này làm cái gì? Xem những người kia hoảng sợ kinh hoàng sao?
Voldemort cúi đầu, hôn một cái vô cùng thân mật lên trán Severus, thở dài:
“Sev, em xem, chúng ta quay về quá khứ, thời không ở nơi đó vì chúng ta mà thay đổi, thế nhưng tất cả những gì đã từng xảy ra, vẫn còn tồn tại. Salazar đồng ý với yêu cầu của Jean, đồng thời cũng đưa chúng ta đến, sao chỉ có thể chỉ đơn giản là muốn chúng ta đi du lịch chứ? Hai mươi năm đã qua, chỉ cần nhìn Draco là em biết, Slytherin ở đây sống rất không tốt, thậm chí cả uy hiếp của Muggle, quỷ hút máu, Giáo hội cũng vẫn còn tồn tại.”
Salazar nhất định là đã xoay chuyển thời không vào thời điểm này, vì vậy mới có thể đưa họ quay về chỗ này, mong muốn có thể thay đổi số phận của Slytherin thậm chí là thế giới phép thuật ở nơi này. Về phần sự cố ngoài ý muốn của Bà Xám, Salazar cho dù đã biết, nhưng vì căn cứ vào thực lực của bọn họ, cũng sẽ không bận tâm. Mà hắn, cũng là không thể nói cho Severus, bởi vì hắn không thể nói rõ nguyên nhân.
Severus nhẹ giọng ‘ừ’ một tiếng. Với y mà nói, ở nơi nào cũng giống nhau. Nhưng nếu như có thể thay đổi số phận của những người mình quan tâm, cũng coi như là hoàn thành được tâm nguyện. Về phần thời không của bọn họ cùng với Mitchell và Jean, Voldemort tự nhiên sẽ xử lý tốt.
Voldemort nhìn người yêu tin tưởng tựa vào lòng mình, trong mắt thoáng hiện lên ý cười, chậm rãi nằm xuống bên cạnh, kéo thân thể đang buồn ngủ mệt mỏi của y vào trong lòng mình.
Trước tiên cứ nghỉ ngơi một chút đã, dù sao cũng sẽ phải tìm những phù thủy của thời không này chậm rãi lập kế hoạch. Có lẽ, hắn có thể giao cho Mitchell, coi như đây là một lần khảo nghiệm cho nó? Voldemort vô lương tâm nghĩ, thầm hạ quyết định trong lòng.
—— Phiên ngoại định chế – End ——