[Harry Potter Đồng Nhân] Lvss Chi Giá Y

Chương 123: Chương 123: Xuyên Qua Không Gian Song Song




CHƯƠNG 123 PN5: XUYÊN QUA KHÔNG GIAN SONG SONG

Mọi người ở Hogwarts, đều chú ý đến vị giáo sư khiến người ta sợ hãi nhất của bọn họ, lại có thay đổi rõ rệt, không phải là bề ngoài, mà là đôi mắt tối như mực giống như đường hầm kia, con ngươi khiến người ta nhìn mà sợ hãi, dường như sáng rực khác thường, giống như hắc diệu thạch rạng rỡ phát sáng, khí tức vốn tối tăm dày đặc bao phủ toàn thân dần dần tan rã, cũng sẽ không thường xuyên nhíu mày.

Nếu không phải vẫn độc miệng như trước, mọi người còn tưởng rằng, đây vốn không phải giáo sư khiến người ta cực kỳ chán ghét kia của bọn họ, tất cả những điều này khiến đám động vật nhỏ tò mò không thôi, bàn tán xôn xao. Cho dù y uy nghiêm lạnh lùng như trước, một vài thiếu nữ phù thủy mơ mộng về mối tình đầu, vẫn là bắt đầu động xuân tâm, giống như lúc này mới phát hiện ra, Chủ nhiệm Slytherin này, lại là một nam phù thủy tràn ngập sức quyến rũ, đáng giá để theo đuổi.

“A, mình đã nói lão dơi già nhất định là đang yêu đương mà, nếu không sao có thể có thay đổi như thế, người bị lão dơi già thích thật đúng là đáng thương!”

Ron hô to trong phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, liền bị Hermione vỗ lên đầu một cái.

“Nói bậy bạ gì đó! Là giáo sư Snape, giáo sư Snape là Bậc thầy Ma dược trẻ tuổi nhất, thầy ấy còn từng cứu chúng ta, người được thầy ấy thích sao lại đáng thương, cậu nói thật quá đáng!”

Hermione hung dữ dạy dỗ.

Harry Potter ở bên cạnh che giấu đi ánh mắt lạnh lùng, bàn tay theo thói quen nắm lấy đũa phép hơi giật giật.

George và Fred nhảy nhót chạy đến.

“Này, em trai thân mến.”

George vuốt vai Ron.

“Tin anh đi!”

Fred xoa xoa mái tóc ngắn xù lên của Ron.

“Giáo sư Snape hiện tại vô cùng quyến rũ.”

Hai người đối diện cùng đồng thanh nói.

“Em nói như vậy.”

George cười hì hì tiếp tục.

“Có phải là vì Lavender không?”

Fred tiếp lời.

“Em đang ghen tị!”

Lại là một tiếng đồng thanh, cặp sinh đôi phá lên cười ha ha. Ron không khỏi tức đến đỏ mặt, Harry giương mắt nhìn bạn học trước mặt, khóe miệng hơi cong lên, hai mắt xanh biếc trong suốt như nước suối, lại khiến Ron không hiểu vì sao lại rùng mình một cái.

“Hừ!”

Hermione vẻ mặt tràn đầy khinh thường, xoay người thân thiết hỏi Harry.

“Này, Harry, gần đây thấy cậu thường xuyên đi vào văn phòng dưới hầm, giáo sư Snape lại cấm túc cậu à?”

Harry lắc đầu:

“Không phải, cậu biết rõ thân thể Siriu không được tốt lắm, mình muốn học tập làm một ít ma dược gửi qua cho ông ấy.”

Trong lòng lại thầm phỉ nhổ, bất kể là thời không nào hắn đều rất ghét Sirius, sao có thể vì hắn, cố ý đi học chế ma dược dinh dưỡng gì đó chứ. Huống chi Sirius của thời không này, còn là một con chó ngu ngốc có ác ý với Severus.

Hermione cũng không biết trong lòng Harry đang nghĩ cái gì, ngược lại mặt tràn đầy vẻ thông cảm nhìn cậu, cho dù giáo sư Snape trở nên không còn khó gần như trước, nhưng khí thế sắc bén toàn thân cùng sự chán ghét với Gryffindor, cũng không giảm bớt bao nhiêu, thật sự là làm khó Harry.

“Harry, hạng mục thứ hai là gì có biết không?”

“Tiếng hát của nhân ngư nói, phải vào trong hồ đen cứu vật báu nào đó.”

Harry nhìn về phía nữ phù thủy thông minh nhất Gryffindor này.

Hắn biết là, trận đấu cuối cùng của Cậu bé cứu thế, là có Barty con động tay động chân, cụ thể thế nào thật đúng là không rõ, nhưng hắn nghĩ đến gợi ý trong trứng vàng, nếu như người nào là vật báu của hắn, không thể nghi ngờ chính là Severus, nhưng Severus hình như không ý thức được, vật báu vốn là nhận định từ linh hồn, còn nói trận này là cứu Ron.

Trong lòng Voldemort chợt lóe lên một tia chờ mong, giống như lúc trước khi tình yêu được công khai, về sau có thể đàng hoàng đĩnh đạc đi lại với nhau, nhưng nếu đến lúc bọn họ rời khỏi thời không này, Snape của nơi này lại phải làm sao chứ? Voldemort nhăn mày lại nghĩ, hắn tự biết sức quyến rũ của người yêu mình, Snape của thời không này nếu là cùng một linh hồn, một khi rút đi được buồn bã cùng tuyệt vọng, sẽ giống như một viên hắc diệu thạch được đẽo gọt hoàn mỹ, thu hút ánh mắt của người khác. Tuyệt không thể để tiện nghi cho Cậu bé cứu thế được, Voldemort thầm quyết định.

Ban đêm, Voldemort ngủ say tự nhiên là không biêt, ở sâu trong tiềm thức, linh hồn Harry Potter vốn đang ngủ say, vẻ mặt lại tràn đầy khiếp sợ và mờ mịt. Cậu vốn nhìn thấy thân thể mình bị Voldemort chiếm lấy, trong lòng phẫn hận không thôi, nhưng là tuy rằng cậu làm việc thường kích động, cũng biết được bản thân mình tuyệt đối không đấu lại được Voldemort. Cậu vẫn hy vọng rằng bạn bè và các giáo sư có thể phát hiện, nhưng là lại hoảng sợ nhận ra, Snape là người yêu của Voldemort.

Sau đó cậu thường xuyên hỗn loạn, thường xuyên có thể nghe thấy hai người trò chuyện, mới biết được, thì ra Snape này cùng Voldemort chiếm lấy thân thể cậu, lại đến từ một thời không khác, trong lòng không khỏi dâng lên hy vọng. Cậu nghĩ hai người kia chắc chắn sẽ phải rời đi, cho nên thường xuyên len lén đề cao tinh thần, muốn biết được tiến triển cụ thể. Mặc dù có những lúc, cậu không thể tìm hiểu việc làm của Voldemort, nhưng cũng biết được khúc mắc giữa Snape và cha mẹ cùng cha nuôi của cậu. Đồng thời khiếp sợ không thôi khi biết Snape vài năm này vẫn âm thầm bảo vệ cậu, cậu luôn luôn không ngờ rằng, người đàn ông luôn chán ghét cậu, thích nói những lời cay nghiệt với cậu, lại mới là người thực sự để ý đến sự an toàn cho tính mạng của cậu.

Vài ngày sau, Voldemort dùng thân thể Harry Potter, như mọi khi khoác áo tàng hình đi đến văn phòng dưới hầm, lại kinh ngạc phát hiện ra, Barty con giả làm Moody đang ở chỗ đó. Hắn vội vàng trốn vào một góc, con mắt phép thuật kia có thể nhìn thấu cả sự ngụy trang, tuy rằng hắn có thể dùng thân phận Chúa tể Hắc ám để áp chế gã, nhưng hắn vẫn còn chưa muốn vì vậy mà kinh động đến Voldemort đang chuẩn bị sống lại ở thời không này. Nhưng, nhìn Barty con lại đến điều tra văn phòng của Severus, ánh mắt Voldemort trở nên lạnh lùng, cởi áo tàng hình đi vào.

Severus và Barty con đang giằng co cùng quay đầu lại, nhìn Cậu bé cứu thế đi vào, thậm chí còn đóng cửa văn phòng lại. Severus không khỏi nhíu mi, y nhớ rõ trước đó Voldemort từng nói qua, tạm thời không bại lộ thân phận trước mặt Barty con.

Moody cũng không biết thân phận thật sự của Cậu bé cứu thế, từ lúc mới khai giảng bị Snape làm mất mặt, ở ngay trước mặt mọi người biến gã thành một con chuột đồng, gã liền càng thêm chán ghét tên phản đồ dựa vào việc được Dumbledore nộp tiền bảo lãnh, mới không bị quăng vào Azkaban này. Gã bình thường luôn dùng chiêu bài không tin tưởng, chạy đến điều tra Snape, đương nhiên cũng là vì nhân cơ hội ăn cắp thuốc Đa dịch. Hiện tại nhìn thấy tử địch cuối cùng Harry Potter của Voldemort, liền miễn cưỡng nặn ra một vẻ mặt vặn vẹo.

“A, Harry, chẳng lẽ Snape lại cấm túc em sao? Đã trễ thế này rồi, không có việc gì đâu, em quay về đi, thầy đi tìm Dumbledore nói lại, tuyệt sẽ không để hắn dùng việc công để báo thù riêng.”

“Crucio!”

Voldemort không nói hai lời rút đũa phép ra, ếm cho Barty con một lời nguyền tra tấn, nhìn thủ hạ vô cùng trung thành bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh trúng, thống khổ kêu rên, Voldemort tàn ngược khóe miệng nhếch lên.

“Barty Crouch Jr.!”

Giọng nói lạnh lùng như băng khiến Barty con đang quay cuồng dưới đất khựng lại một chút, bật ngẩng đầu lên, trên gương mặt đang vặn vẹo thống khổ tràn đầy sự cuồng nhiệt.

“Lord!”

“Hừ, thì ra trong mắt ngươi còn có ta, Snape là người ta tin tưởng nhất, nếu để ta thấy ngươi lại đến tìm y gây phiền phức, sẽ không còn là trừng phạt đơn giản như thế, ta sẽ tự mình ném ngươi vào Azkaban cho đám Giám ngục!”

Voldemort âm trầm mở miệng, ánh mắt sắc bén, ma áp khổng lồ ép tới khiến Barty con dù đã được cởi bỏ lời nguyền tra tấn vẫn không thể động đậy.

Severus chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, một loại cảm giác ấm áp cảm động vì được người yêu bảo vệ tràn đầy trong lòng. Nhìn Barty con bị Voldemort uy hiếp phải rời đi, khóe miệng Severus cong lên.

“Ngươi không phải đã nói là không muốn bại lộ thân phận khiến Voldemort ở nơi này hoài nghi sao?”

“Có sao đâu, hắn nhiều nhất cũng chỉ nghĩ rằng có một Trường Sinh Linh Giá khác sống lại mà thôi!”

Voldemort không chút bận tâm đi đến kéo Severus quay lại phòng ngủ.

“Như vậy Barty con sẽ không dám đến làm phiền em nữa.”

“Sev, mũ miện để ở nơi này của em nhé?”

Severus kinh ngạc nhìn mũ miện tinh xảo xinh đẹp được Voldemort nâng trên tay, đưa tay chậm rãi chạm đến nó. Trong không gian quá khức, mũ miện gần như là tiếc nuối lớn nhất trong lòng y, y tận mắt, nhìn thấy người đàn ông giống người yêu mình như đúc, sau khi cứu mình thì tiêu tan vào trời đất, sau đó mũ miện được y đặt ở trong ‘Hư vô’ luôn mang theo bên cạnh.

Mũ miện trước mắt cũng là một tàn hồn, hơn nữa hắn còn chưa biến mất.

“Lúc này các Trường Sinh Linh Giá cùng hợp lại, sẽ có ý thức tự thân sao?”

Severus ngầm có chút mong đợi hỏi. Y không hy vọng rằng ý thức của mũ miện sẽ tiêu tan.

“Bất kể là người nào đều là một bộ phận của ta, ta sẽ thực sự sống lại sau khi dùng ma dược dung hợp linh hồn, đến lúc ấy toàn bộ Trường Sinh Linh Giá từng tạo thành đều sẽ dung hợp lại, em không cần lo lắng.”

Voldemort biết được băn khoăn của Severus liền dịu dàng an ủi, đối với việc người yêu ngay cả tàn hồn của hắn cũng quan tâm như thế, liền vô cùng vui vẻ, dù sao Trường Sinh Linh giá đối với mọi người mà nói, luôn là tồn tại cực kỳ hắc ám.

Severus yên lòng, cầm mũ miện trong ta tò mò kiểm tra.

“Voldy, mảnh hồn trong mũ miện vẫn còn, sao lại không hề hiện ra?”

“À, bởi vì cần phải dung hợp lại, ta tạm thời để cho hắn ngủ say.”

Ánh mắt của Voldemort chợt lóe lên, không chút bâm tâm nói sang chuyện khác.

“Ngày mai chính là ngày thực hiện nhiệm vụ thứ hai, em biết rõ vì sao lúc trước người cần Harry Potter cứu là Ron không?”

“Quan hệ của thằng nhóc đó với Harry Potter rất tốt, trở thành vật báu của nó cũng là rất bình thường.”

Severus hoàn toàn không nhận ra được trọng điểm của Voldemort, không để ý lắm nói. Đời trước lúc ấy y cũng không chú ý đến những thứ này, chỉ cần có thể đảm bảo Harry Potter an toàn là đủ rồi. Huống chi thân phận của Moody lúc ấy rất kỳ lạ, thu hút hơn phân nửa lực chú ý của y. Ngẫm nghĩ một hồi, Severus cất mũ miện đi, triệu hồi vài bình thủy tinh đưa cho Voldemort.

“Là gì đây?”

Voldemort nhận được quà vô cùng vui vẻ, chăm chú nhìn đáy bình ma dược khắc hai chữ cái ‘SS’, rõ ràng là được làm riêng cho hắn.

“Ma dược hô hấp dưới, cùng với ma dược giữ ấm và ma dược rẽ nước.”

Severus mím môi, tháng hai thời tiết vốn lạnh thấu đến tận xương, huống chi còn phải đi xuống nước.

Voldemort cất mấy bình ma dược đi, xúc động đặt Severus ở dưới thân, môi hôn nóng bỏng quấn quít lấy nhau, nhìn con ngươi đen thâm thúy bình tĩnh của Severus dần dần bị dục vọng nhuộm lên, Voldemort cố gắng khiêu khích đồng thời thầm hận đây không phải là thân thể của mình, Severus cũng không phải luôn nghe lời như vậy.

Ngày hôm sau, khi Voldemort đi đến bên hồ, chỗ đó đã có đầy người ngồi, hắn phát hiện ra Lucius Malfoy lại ngồi ở trên bàn chủ tịch, chỉ không có duy nhất nam phù thủy tóc đen mắt đen kia, nhìn ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của Dumbledore, tâm tình Voldemort cực kỳ tốt.

Khi tiếng còi vang lên, Voldemort uống ma dược, tiến vào trong nước, hắn phát hiện ra mặc dù mình bị nước chèn ép, nhưng trên người lại không dính bất cứ một giọt nước nào, trong lòng thầm khen ma dược của Severus càng ngày càng xuất sắc, nhưng nghĩ đến Severus, căn bản không kịp làm bất cứ biện pháp tự bảo vệ nào, lòng như lửa đốt động tác nhanh hơn, đi về phía truyền đến tiếng hát của nhân ngư.

Bên dưới pho tượng mà các nhân ngư bơi vòng quanh, Voldemort liếc mắt một cái liền thấy người yêu chìm vào hôn mê, áo chùng phù thủy rộng rãi màu đen phập phồng cuồn cuộn trong nước, mái tóc đen bạt về phía sau, miệng không ngừng toát ra bong bóng.

Voldemort vội vàng rút đũa phép, biến ra một con dao cắt cỏ lớn cực kỳ sắc bén cắt đứt dây thừng thô to, bàn tay chạm vào cảm thấy lạnh như băng khiến Voldemort không khỏi giận dữ trong lòng, Dumbledore lại không hề ếm cho Severus bất cứ thần chú giữ ấm cơ bản nào, Voldemort không khỏi hối hận không thôi, thở dốc hổn hển lấy một ngụm ma dược còn thừa ra nuốt vào, sau đó dán lên đôi môi lạnh như băng của Severus chậm rãi rót qua.

Không biết vì sao, Severus cũng chưa hề tỉnh lại, mặt Voldemort lạnh xuống đặt người yêu lên lưng, hai chân liên tục đạp bơi lên phía trên, ba người khác hắn ngay cả liếc một cái cũng không thèm.

“Voldy!”

Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên sau người, thân mình Voldemort hơi chao đảo, quay đầu trông thấy đôi mắt đen láy phủ đầy sương.

“Sev, thế nào rồi, còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Nói rồi, xoay người ôm người kia vào lòng.

“Không sao đâu. Chỉ là không ngờ, chiếc cốc lửa lại căn cứ vào linh hồn để lựa chọn vật báu, Dumbledore nhất định sẽ hoài nghi.”

Vẻ mặt Severus trầm xuống, nhớ tới ánh mắt nghi hoặc của Dumbledore khi y đi vào văn phòng Hiệu trưởng.

“Không sao, cho dù lão biết Harry Potter là bình chứa Trường Sinh Linh Giá, cũng tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, hiện tại là ta khống chế thân thể này. Bởi vì nếu thật sự là Trường Sinh Linh Giá thì, vật báu sẽ không phải là một gián điệp hai mặt. Lão dường như đặc biệt tin tưởng em. Nhiều nhất chỉ cho rằng bởi vì em liên tục cứu Cậu bé cứu thế, Harry Potter liền coi em như trưởng bối. Lão chỉ lo lắng, là đến cuối cùng, khi cần hiến tế Cậu bé cứu thế thì, em sẽ trở thành vật cản lớn nhất.”

Vẻ mặt Voldemort tràn đầy giễu cợt, bất kể là qua bao lâu, hắn vẫn là không thích lão ong mật ham mê đồ ngọt kia.

Severus ngẫm nghĩ một chút cũng mặc kệ, nếu mọi chuyện đều thuận lợi, chiếc cốc lửa lần này tắt lụi, hoặc là mọi chuyện có thể giải quyết, chỉ cần Voldemort không còn là kẻ điên không có lý trí, thế giới phép thuật tồn tại phân tranh sáng tối cũng không có gì kỳ lạ, chính phủ của Muggle còn có vài đảng phái gì đó kia mà.

Hai người đều là phù thủy có thực lực to lớn, hơn nữa trải qua vài chục năm rèn giũa, ngay cả phép thuật linh hồn tối nghĩa khó hiểu nhất cũng có thể nắm giữ, lực cản của một hồ đen nho nhỏ tự nhiên không tính là gì, gần như không đến mười phút, Voldemort liền mang theo Severus nhô đầu khỏi mặt nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.