CHƯƠNG 87: ẤM ÁP.
Cho dù là Severus hay là Edward cũng chưa từng thấy bộ dáng không khống chế được của Harry thế này.
Nhưng bọn họ đều cho rằng Harry cần phải xả ra – nỗi nhớ nhung và đau đớn mà cậu đã nhận tròn bốn năm.
Severus hơi cứng ngắc nhẹ vỗ tay sau lưng Harry, không tiếng động an ủi cậu.
Cho tới khi tiếng khóc nức nở của Harry dần dần dừng lại, Severus bế cậu một lúc mới phát hiện cậu không có động tĩnh gì.
“Ba ba đang ngủ.” Edward nhìn sau lưng Harry, “Ba quá mệt mỏi.”
Severus buông lỏng Harry ra, đúng là cậu đang ngủ.
Không biết là hiệu quả của độc dược vừa uống hay là vì áp lực suốt bốn năm rốt cuộc cũng được xả ra, cho dù mới sáng sớm Harry đã ngủ sâu – không hề có phòng bị nào.
“Con…” Severus nhìn Edward, trong nhất thời không biết phải nói gì.
“Sh!” Edward ý bảo anh chớ lên tiếng, “Để ba ba ngủ một giấc, đã rất lâu ba ba không thể nghỉ ngơi tốt rồi, hơn nữa độc dược của ba còn chưa bôi xong.”
Severus gật gật đầu, anh bế Harry lên – anh xin thề, Harry tuyệt đối nhẹ hơn rất nhiều so với bốn năm trước, mà khi đó dinh dưỡng của cậu đã không được cân đối nghiêm trọng rồi.
Dưới sự hướng dẫn của Edward, anh ôm Harry đến phòng.
Sau đó, anh bị Edward lôi ra khỏi phòng.
Bên trong phòng khách, Edward khoanh hai tay trước ngực nhìn anh.
Severus chỉ im lặng nhìn Edward.
Đứa bé này thoạt nhìn chỉ có ba tuổi, giống hệt gương mặt của mình làm Severus đại khái chắc chắn thân phận của nhóc trong lòng, nhưng lúc này anh lại không biết nên giao lưu với đứa bé này như thế nào.
Thật lâu sau, đứa nhỏ kia vọt tới cạnh anh, hung hăng đánh lại đánh lên anh.
Nắm tay của trẻ con cũng không có sức lực gì, nắm tay Edward dừng ở bụng Severus cũng chỉ không đến nơi đến chốn – đương nhiên, anh nhìn ra được đứa bé này không phải thật sự muốn đánh mình.
“Người là một tên chết dẫm, xấu xa.” Anh nghe thấy thằng bé khóc nức nở nói với mình.
“Khi ba ba bị thương thì người ở nơi nào, khi ba ba gặp ác mộng buổi tối thì người ở đâu, khi ba ba suýt chết thì người lại ở chỗ nào đây, vì sao người giờ mới đến, vì sao chứ!” Edward cũng không phải chưa từng thấy qua Severus, nhóc đã xem bức vẽ người cha này của mình, đó là do ba ba mình vẽ, để trong phòng ba ba nhóc.
Edward chưa từng hỏi về một người cha khác của mình, nhưng Harry cũng không hề ngại cho nhóc biết một người cha khác của nhóc xuất sắc thế nào.
Harry thường xuyên nói cho Edward, sở dĩ cha không ở cạnh bọn họ là có nỗi khổ riêng, chờ khi chiến tranh chấm dứt thì ba sẽ mang theo Edward đi tìm một người cha khác.
Harry luôn cười cam đoan với Edward, “Con là một đứa trẻ ngoan, cha sẽ thích con, Edward à.”
Nhóc muốn gặp người cha khác của mình, sau khi nghe ba ba miêu tả. Cho nên nhóc nhận được Severus.
Sự khiếp sợ khi hai người vừa mới gặp nhau tại đình viện kia, là sự khiếp sợ khi Edward đột nhiên nhìn thấy cha mình.
Mà lúc này hành động gần như xả ra, chỉ là Edward vì tổn thương và bất công của ba ba mình có được.
Nhóc biết có đôi khi ba ba sẽ gặp ác mộng – nhất là khi ba ba không nghỉ ngơi ba ngày liền chưa kịp uống xong nước thuốc vô mộng đã ngã xuống giường ngủ – trong giấc mơ, ba ba nhóc thường xuyên sẽ gọi một cái tên.
Edward đã từng không biết ý nghĩa cái tên này thế nào.
Cho tới khi ba đỡ đầu nói cho nhóc biết, một người cha khác của nhóc chính là tên này.
Ba ba đang nhớ cha, không có lúc nào ngừng nghỉ.
Đã từng có một lần, Harry bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, nhóm bác sĩ đã nhanh từ bỏ hy vọng.
Lúc ấy Edward được Hemrione cải trang rồi mang vào St Mungo, nhóc nhớ rất rõ, sau khi nhóm bác sĩ St Mungo đều lắc đầu, ba đỡ đầu vứt bỏ cả cái gọi là lễ nghi quý tộc, thô lỗ kéo ba ba mình, hung hăng mắng. Edward không nhớ rõ ba đỡ đầu mắng gì nhưng nhóc nhớ rất rõ câu cuối cùng, “Vì Edward, vì Severus, cậu tỉnh lại cho mình ngay!”
Sau đó, thật sự Harry tỉnh.
Tỉnh lại khẽ nỉ non tên Severus và Edward.
Khi đó Edward chỉ biết cha quan trọng thế nào với ba ba.
Ngoài mình ra thì cha là người duy nhất có thể làm cho ba ba có động lực sống sót.
Nhóc đã từng chờ mong sau khi chiến tranh chấm dứt đi tìm một người cha khác của mình, ba ba đã nói cha là bậc thầy độc dược, vậy chính mình có lẽ có thể thảo luận vấn đề độc dược với cha rồi? Ba ba luôn không thích cái này…
Severus đến vượt ra khỏi dự đoán của Edward, trong rất nhiều vui sướng thì bất mãn cũng tràn ngập cõi lòng.
Cha đã có thể tới tìm chúng ta, vì sao lại không đến sớm hơn chứ?
Cha có biết, con và ba ba, đều rất nhớ cha không?
Severus nhìn đứa nhóc sau khi gào thét điên cuồng rồi bật khóc nức nở kia, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Đứa bé này chỉ có ba tuổi, lại hiểu chuyện làm người ta phải đau lòng.
Chiến tranh… nơi này lại có thể xảy ra chiến tranh lần nữa, mà Harry, lại một mình nuôi nấng đứa bé này trong chiến tranh…
Severus nhắm mắt lại, đè nén sự hoảng sợ trong lòng mình, anh chậm rãi ngồi xuống, một tay đặt trên vai Edward, tay kia thì lau đi nước mắt của nhóc, “Cha cam đoan, về sau cha sẽ không bao giờ rời khỏi hai người.”
“Không bao giờ chứ?” Edward nhìn anh, dường như đang cân nhắc những lời này là thật hay giả.
“Đúng vậy, sẽ không bao giờ, cha sẽ luôn luôn ở cạnh hai người, bảo vệ hai người.” Severus khẽ nói với nhóc.
“Khi ba ba gặp ác mộng, cha sẽ an ủi ba sao?” Edward hỏi.
“Cha sẽ ôm chặt lấy ba con, nói cho ba con cha luôn bên cạnh ba con, ba con sẽ không mất cha.”
“Khi ba ba bị thương, cha sẽ giúp ba bôi thuốc sao? Chú Ron luôn luôn vụng về, sẽ làm ba ba đau.”
“Cha sẽ điều chế độc dược tốt nhất cho ba con, để ba con hồi phục nhanh nhất.”
“Vậy…” Edward cúi đầu, khẽ nói, “Cha sẽ dạy con độc dược chứ?”
Severus ôm chầm lấy nhóc, “Đương nhiên rồi, nếu con muốn, cha sẽ để con trở thành một bậc thầy độc dược được mọi người kính ngưỡng.”
Edward dùng bàn tay bé nhỏ ôm lại Severus.
Không giống, chiếc ôm này không giống với ba ba.
Chiếc ôm của ba ba là hiền hòa lại ấm áp, mà chiếc ôm của cha là vững chắc, dường như… ***g ngực này có thể trở thành hậu thuẫn kiên cường cho nhóc, trở thành một cây cột trụ vậy.
Đây là chiếc ôm khác với ba ba, chỉ thuộc về cha thôi.
Vững chắc, nóng cháy…
“Cha à…” Edward nhẹ nhàng nỉ non, “Edward rất nhớ cha, Edward và ba ba đều rất nhớ cha.”
Khi ba ba xuất chiến, khi ba ba bị thương nằm viện, Edward không lúc nào không nhớ tới cha mình. Cho dù nhóc chỉ nhìn qua bức vẽ cha nhưng nhóc vẫn có thể đắp nặn ra một hình tượng người cha vĩ đại từ miêu tả của ba ba, nhóc vẫn cảm thấy, nếu cha ở bên cạnh nhóc và ba ba thì tất cả mọi thứ đều có thể trở nên tốt đẹp.
Vô số ngày đem, nhóc và Harry đều nhớ Severus.
“Ngoan.” Severus ôm chặt Edward, “Edward, con là một đứa con ngoan, cha kiêu ngạo vì con.”
Harry ngủ không lâu lắm nhưng cũng coi như cảm giác ngon giấc.
Khi cậu khôi phục ý thức, thậm chí cậu còn không mở to mắt, cậu cũng không định mở.
Cậu đã mơ một giấc mơ đẹp, cậu mơ thấy Severus, mơ thấy Severus tìm đến cậu, thậm chí anh còn cho mình một chiếc ôm ấm áp – bốn năm qua cậu đều không ngừng mơ thấy chiếc ôm này, nhưng mỗi lần mở mắt ra cậu đều phát hiện tay mình chỉ vòng qua người mình mà thôi.
Cho nên Harry theo bản năng nhắm mắt lại.
Chỉ cần cậu vẫn nhắm, cậu có thể miêu tả chiếc ôm của Severus trong đầu, ít nhất, hãy để cậu tạm thời lừa gạt chính mình, chiếc ôm này, là Severus cho cậu.
Nhưng Harry vẫn phải mở to mắt, vì cậu mẫn cảm nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra.
“Tốt lắm tốt lắm, Edward, ba đứng dậy ngay đây.” Harry lầu bầu, mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Có hai tay đỡ cậu khỏi lung lay, Harry lập tức tỉnh táo.
Đây không phải là tay của Edward!
Harry hơi co người lại, mơ màng lập tức tỉnh lại.
“Ai…” Chưa nói xong đã chạm phải đôi mắt màu đen huyền liền im bặt ngừng lại, Harry nhìn gương mặt của Severus, trong nháy mắt, lại trong nháy mắt.
Cho đến khi Severus ấn một nụ hôn trên trán cậu, cậu mới hồi phục tinh thần lại.
“Anh… Anh…” Harry chỉ vào Severus, không tự chủ nói lắp.
“Tôi làm sao? Không muốn gặp lại tôi sao?” Severus nhướng mày nhìn Harry.
Harry mãnh liệt lắc đầu, nhưng lại không biết nên nói gì.
Severus dùng tay nhẹ nhàng sờ khuôn mặt Harry, không hề che dấu tình yêu say đắm trong đáy mắt mình.
Không phải ảo giác, Harry thật sự gầy hơn bốn năm trước rất nhiều, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, cho dù bị thương là một phần nguyên nhân nhưng Severus biết chiến tranh hẳn đã chiếm phần lớn.
“Vẫn không biết chăm sóc tốt cho bản thân.” Anh khẽ thở dài.
“Sev…” Harry cầm lấy tay Severus, “Anh không tức giận sao?” Bốn năm trước em rời khỏi anh, thậm chí còn cho anh uống hết nước thuốc quên đi do chính mình điều chế, anh không tức giận sao?
“Giận, đương nhiên phải giận rồi, khi tôi nhớ lại, khi tôi chuẩn bị tới tìm em, khi đi vào thế giới này, tôi luôn luôn tức giận với hành động của em, nhưng…”
Nhưng giây phút nhìn thấy em kia, làm sao tôi còn có thể tức giận được nữa?
“Tôi nhìn thấy cái này.” Severus dùng ngón tay chỉ vào ngực Harry, dưới chất vải may mặc mỏng manh che đi một vết thương ghê người. trong nháy mắt khi nhìn thấy miệng vết thương kia, tức giận gì đó, phẫn nộ gì đó đều không còn tồn tại. Anh ôm Harry vào trong ngực, “Harry, tôi chỉ muốn em được tốt, những thứ khác đều không quan trọng.”
“Sev…” Harry nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đặt đầu trên vai Severus, “Rất xin lỗi.” Cho dù là tự mình rời khỏi anh, hay là vì Edward.
“Tôi tới tìm em, không phải vì muốn nghe em giải thích,” Severus nói, “Tôi không thích nghe lý do này.”
“Ừ.” Harry cọ cọ ở cổ Severus, “Em nhớ anh, rất nhớ rất nhớ.”
Còn tôi nhớ em nhiều đến thế nào thì tất cả ngôn ngữ đều có vẻ nhạt nhòa.
Severus nhẹ nhàng vỗ lưng Harry, truyền đạt nỗi nhớ nhung giống như Harry.
“Edward chỉ cho chúng ta thời gian mười lăm phút, chúng ta cần phải nhanh chóng xuống ăn gì đó.”
“Ôi không, sao anh không nói sớm một chút.” Harry nhảy dựng lên, “Edward mà tức giận sẽ rất đáng sợ.” Cậu vội vội vàng vàng tìm quần áo của mình, lại vì vội vàng mà làm phòng ngủ rối tung.
Cuối cùng, vẫn là Severus đặt cậu lên giường, thay cậu tìm áo chùng, giúp cậu thay.
Harry nhìn Severus giúp mình thắt nút áo, mất tự nhiên mà quay mặt đi, không cho Severus thấy mặt mình đỏ ửng.
Severus hiểu rõ cười cười, thay cậu vuốt quần áo rồi kéo cậu đứng lên, “Chúng ta xuống thôi?”
Harry nở nụ cười rạng rỡ, “Ừ.”
Nếu anh ở bên cạnh em, vậy em sẽ có sức mạnh không bao giờ dùng hết.