CHƯƠNG 94: PHIÊN NGOẠI 3 – MỘT NGÀY CỦA EDWARD VÀ SEVERUS.
Chuyện xảy ra là khi Harry bọn họ đã trở lại thế giới này vài ngày, nhưng Edward và Severus vẫn không thể nào tiếp xúc gần gũi, làm Harry xem mà lo lắng.
Một ngày, Edward tỉnh lại không tìm thấy Harry, chỉ thấy Severus đọc sách trong phòng khách.
“Cha à, buổi sáng tốt lành.” Edward dừng lại, nói.
“Buổi sáng tốt lành.” Severus gập quyển sách trên tay lại, dùng đũa phép gõ mặt bàn, “Bữa sáng của con.” Nói xong, nơi bị đũa phép gõ xuất hiện một bữa sáng ngon lành.
“Ba ba…”
“Ba con đã ăn rồi, có chút việc đi ra ngoài.”
Edward nghe vậy gật gật đầu, trong nhất thời lại không tìm thấy cái gì để nói với Severus, vì thế nhóc đành phải vùi đầu ăn sáng.
Mà Severus dường như cũng không quen sống chung với Edward, những năm gần đây anh vẫn luôn cho mình là độc thân, cho dù khôi phục ký ức cũng chưa từng nghĩ chính mình sẽ nảy ra một đứa con trai, lại còn là một đứa con trai hiếu động.
Trong nhất thời, không biết nên phải ở cạnh nhau thế nào.
Đợi khi Edward ăn xong bữa sáng ngẩng đầu, Severus còn đang đọc sách, nhưng thấy sách mà Severus đang đọc…
“Cha à…” Đó là sách đọc dược mà tối qua nhóc đã đọc, đọc tới quá muộn, khi ba ba lôi nhóc đi ngủ nhóc vẫn chưa kịp cất đi.
Edward hơi lo lắng, vì không rõ lắm nếu cha biết nhóc đọc ‘Hướng dẫn độc dược cao cấp’ có thể cảm thấy nhóc quá kiêu ngạo hay không, dù sao bây giờ nhóc vẫn còn nhỏ như vậy.
“Lại đây.” Severus ngẩng đầu lên từ quyển sách, vẫy vẫy tay với Edward.
Edward có chút cẩn thận đi tới cạnh Severus.
“Tế căn thảo rất mọng nước, nếu muốn nghiền thành bột thì cần phải đập dập nó rồi nướng một hai phút trên ngọn lửa, chúng mới có thể nhanh chóng mất hơi nước dưới lửa, rồi con mới có thể nghiền chúng thành bột được.”
Edward hơi giật mình nhìn Severus.
Đây là dấu hiệu nhớ kỹ mà tối qua nhóc đánh lên trong sách, là chỗ mà nhóc không thể nào hiểu được.
Nhóc không ngờ cha mình lại không nói gì đó là nhóc không tự biết mình, ngược lại còn kiên nhẫn giảng giải cho nhóc.
Severus lật thêm vài tờ, tìm được chỗ nhóc đã đánh dấu đỏ, “Còn nơi này, trước đó con cần phải đưa đóa hoa đó ngâm trong mười lăm phút loại bỏ nhựa hoa, vậy con mới có thể cho nó vào vạc mà không lập tức liền phát huy hiệu quả hủy diệt độc dược này.”
Một sáng sớm rất yên bình, thời gian trong lúc Severus giảng giải cho Edward dần dần trôi qua, Edward vừa xem dấu hiệu trên sách vừa nghe Severus giảng giải, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn cha mình.
Ba ba nói đúng, cha rất giỏi ở phương diện độc dược, hơn nữa cha đắm chìm trong thế giới độc dược cũng rất đẹp trai.
Nhóc đã từng sợ mình rất khó có thể sống chung với cha, trong mấy ngày trở vè này bọn họ hầu như không nói gì. Edward không biết nên nói chuyện với cha thế nào, vẫn cảm thấy giữa bọn họ không tìm thấy được đề tài chung nào, nhưng không ngờ, hôm nay cha lại chủ động giảng giải kiến thức độc dược cho mình.
“Đang nghĩ gì vậy?” Trong lúc lơ đãng Snape thấy Edward ngẩn người, khép sách lại hỏi.
Mà Edward còn đang trong lúc ngẩn người, đầu óc còn đang trong trạng thái đình trệ suy nghĩ, nghe thấy câu hỏi của Snape, nhất thời không kịp phản ứng trả lời, “Nghĩ, cha cũng không khó sống chung như con nghĩ, thảo nào ba ba vẫn luôn nói thật ra cha rất hiền hòa.”
Nói xong mới kịp phản ứng mình nói hết những lời trong lòng đang nghĩ, nhóc mạnh mẽ im miệng, nhìn Severus.
“Harry cậu ấy… thường xuyên nói tới cha?” Severus chần chờ hỏi.
Edward gật gật đầu.
“Nói như thế nào?”
“Nói rất nhiều rất nhiều chuyện.” Edward nhớ lại, “Từ khi con hiểu chuyện, ba ba liền vô cùng vô cùng vội vàng. Có đôi khi một hai ngày cuối tuần không trở về nhà là chuyện thường, nhưng chỉ cần ba ba trở về nhà thì ba ba sẽ ở bên cạnh con.”
Snape ôm Edward vào trong ngực mình, yên lặng nghe nhóc nói.
“Khi đó con thích quấn lấy ba ba kể chuyện, nhưng thật ra ba ba lại không đọc quá nhiều chuyện, mà ba không thể coi tình huống chiến tranh thành câu chuyện kể cho con được, vì thế, ba liền cùng con nói về cha.”
“Ba ba thường xuyên nói những chuyện về cha, nói lần đầu tiên khi gặp nhau cha đối xử với ba ba quá lạnh nhạt thế nào nói cha thích độc dược, nếu bắt đầu điều chế độc dược sẽ không còn để ý cái gì nữa, luôn khiến ba ba phải lo lắng cha quên ăn cơm ra sao. Nói, tuy rằng cha nhìn có vẻ rất lạnh nhạt nhưng thật ra lại là một người rất hiền, nói cha cho ba ba ấm áp chưa từng có, nói con có một người cha rất giỏi, chờ sau khi chiến tranh kết thúc chúng ta liền đi tìm cha con. Khi con bắt đầu đọc sách độc dược mà lại có hứng thú rất lớn với nó, ba ba rất vui vẻ nói về sau con nhất định có thể trở thành một bậc thầy độc dược giống cha. Ba ba còn nói rất nhiều rất nhiều, thật ra ba ba biết rất ít chuyện, cho nên những câu chuyện trước khi con ngủ đều liên quan tới cha hết. Mọi chuyện liên quan tới cha, cho tới bây giờ sẽ không sợ ba không tìm thấy gì để nói cả.”
Severus nhắm mắt lại, tưởng tượng cảnh Harry ôm Edward vào ngực, kể lại quá trình từ khi họ quen nhau đến lúc yêu nhau, đó đúng là một quá khứ không thể nói hết, nếu như là anh, chắc cũng như vậy.
“Có một lần, ba ba bị thương, trúng ba Lời nguyền Hành hạ, một thần chú cắt cộng một pháp thuật hắc ám nào đó làm ba ba mất đi ý thức nằm trên giường bệnh St Mungo. Rất nhiều người đều cho rằng ba ba không qua nổi.” Edward nhớ lại khi đó mình thấy cảnh tượng sắc mặt ba ba tái nhợt nằm trên giường bệnh, đến nay vẫn cảm thấy sợ hãi, “Con đã ở bên cạnh lay lay ba ba, nhưng ba ba vẫn không mở mắt,” Thân thể Edward hơi run rẩy, Severus nhanh chóng vỗ về lưng nhóc, mà anh không có ý thức được tay mình cũng đang run rẩy. Harry của anh, Harry được anh cưng trong lòng bàn tay, lại sẽ phải chịu đựng thương tổn như vậy…
“Cuối cùng, chú Draco tức giận, lớn tiếng mắng ba ba, nói là nếu ba ba đi rồi thì cha sẽ làm thế nào, vì thế, ba ba đã tỉnh lại.”
Severus hơi giật mình.
“Cha à, ba ba sống lại vì cha đó.” Edward nói.
Severus tựa đầu mình vào đầu Edward, “Cha sẽ đối xử với ba con rất tốt, sẽ không để ba con hối hận đã sống sót vì cha.” Anh khàn khàn nói.
Edward gật gật đầu, “Cha à, có thể nói cho con chuyện mấy năm nay của cha sao? Vì sao lâu như vậy mới tìm chúng con ạ?”
“Xin lỗi con, Edward của cha.” Severus xin lỗi nói, “Nếu có thể, cha cũng rất muốn ở cạnh con ngay khi con được sinh ra, nhưng ba ba con tự cho là mình thông minh cho cha uống nước thuốc quên đi, cho nên cha mới có thể lâu như vậy mới tìm hai người.”
“Nước thuốc quên đi ạ?” Edward giật mình nhìn anh.
“Đúng vậy,” Anh nói, “Ba con sợ chính mình sẽ không về được cho nên mới phải làm như vậy. Vì thế bốn năm này cha mới không thể cùng con trưởng thành, bốn năm này…”
Trong bốn năm vô tình trôi qua, anh không ngừng làm mình trở nên mạnh mẽ, nhưng anh lại không biết vì sao mình phải cố chấp như vậy, nhưng vẫn luôn muốn làm thế. Cho tới bốn năm sau khi mình nhớ lại mới biết được đó là một lời hứa của mình với Harry.
Sẽ có một ngày, tôi sẽ có đủ năng lực đứng cạnh em, mà không phải đứng phía sau em.
Hai cha con cùng nhớ lại quá khứ, rồi Edward hỏi Sev có thể giúp nhóc hay không, nhóc có mấy độc dược vẫn không điều chế được. Vì thế khi Serres tiến vào thấy ngay bộ dáng một lớn một nhỏ hết sức chăm chú đang ngồi trước vạc.
Ông cười cười, không làm phiền hai người, đi khỏi.
Mà Edward cẩn thận thao tác dưới sự chỉ đạo của Severus, nói cũng lạ, độc dược bình thường mình tuyệt đối không thành công hôm nay lại có thể làm được tới bước cuối cùng.
“Con còn quá nhỏ, không thể rót pháp lực vào trong độc dược. Có một ít độc dược khi điều chế cần có pháp lực.” Severus nói.
Edward gật gật đầu, hiểu được lời nói này.
“Gần đây làm toàn bộ độc dược cấp thấp một lần, cho tới khi thành thạo mới thôi. Còn về sách, con muốn đọc trình độ nào thì cứ đọc trình độ đó, thế mới giúp về sau khi con điều chế độc dược không cần lại đi tìm sách nữa…”
Severus chậm rãi nói xong sắp xếp học tập có lợi với Edward, nhóc chăm chú nghe.
Trên lĩnh vực có liên quan tới độc dược, cha con bọn họ dường như nói mãi không hết.
Khi Harry trở về lúc hoàng hôn, thấy cảnh tượng Severus đang xem sách, ôm Edward ngủ say.
“Edward đang ngủ sao?” Harry nói nhỏ lại, đi tới cạnh bọn họ.
“Ừ.” Severus khép sách lại, ôm Edward lên lên, Harry tới bên cạnh cậu, “Làm mấy lần độc dược rồi chơi mấy trận bắn bi, mệt.”
“Anh chơi cùng thằng bé?” Harry hơi ngạc nhiên.
“Ừ.”
“Thật khiến cho người ta phải bất ngờ, em bảo anh chơi lâu như vậy anh cũng chưa đồng ý em.” Harry bất mãn nói.
“…”
“Được rồi, được rồi, không nói cái này nữa.” Harry đỡ trán, “Hai người không cần không nói lời nào như mấy ngày nay thì tốt rồi.”
Vì hai người cũng không biết nên giao tiếp thế nào với đối phương, cho nên vài ngày nay khi bọn họ trở lại thế giới này, cha con hai người đều không nói lời nào, Harry đứng xem cũng sốt ruột.
“Tôi biết.” Con của anh, đương nhiên anh cũng không muốn tiếp tục xa lạ như vậy.
“Mấy ngày nay em hơi bận, ba nói muốn em đi làm trợ giáo cho ông, mấy ngày này anh chăm sóc Edward cho tốt, cải thiện một chút quan hệ của hai người?”
“Ừ.” Severus gật gật đầu, nhìn đứa nhỏ ngủ say trong ngực, đứa nhỏ này vô cùng giống anh, chỉ có đôi mắt là di truyền Harry. Tuy với anh mà nói Edward là một đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện nhưng cũng không thể ngăn cản Severus yêu quý Edward.
“Harry, cám ơn em.” Anh nói, “Cám ơn em, đã giữ lại thằng bé.”
Trong tình huống nguy hiểm kia, Harry lựa chọn không bỏ Edward, gian khổ mà cậu phải thừa nhận trong đó, anh cảm thấy vĩnh viễn mình cũng không thể nào cảm nhận được.
“Đó là con của chúng ta, Sev, đó là vật báu mà anh cho em.” Harry khẽ nói, “Thằng bé là can đảm của em.”
Vì Edward, gia đình bọn họ mới hoàn mỹ không phải sao?
“Thằng bé là một thiên sứ nhỏ.” Severus nói.
Là vật báu đáng để chúng ta đều quý trọng.