[Harry Potter Đồng Nhân] Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 104: Chương 104




CHƯƠNG 129

Tẩm thất của nhà Slytherin nằm dưới hầm ngầm của Hogwarts, quanh năm không thấy ánh mặt trời và ánh trăng, nhưng ngoài cửa sổ, thường có mặt trời và mặt trắng do pháp thuật tạo thành, tỏa ra ánh nắng ấm áp ban ngày và ánh trăng lạnh lẽo ban đêm. Harry khác với các học sinh của nhà Slytherin, cậu thích mặt trời, thích ánh nắng ấm áp, thậm chí ánh nắng chói chang, Snape thường cười cậu, bảo cậu nên chuyển sang nhà Gryffindor, ” Chỉ có ngây thơ ngu ngốc như học sinh nhà đó mới có thể thích ánh mặt trời quá mức chói mắt, có thể giúp nhiệt tình của bọn họ sôi trào.” Cho nên ở Slytherin, cả mặt trăng và mặt trời đều suốt ngày treo ngoài cửa sổ phòng Harry, ngày đêm cùng cậu nhìn nhau.

Mặt trăng tròn cực kỳ xinh đẹp, ánh trăng êm dịu, trắng noãn như tuyết đầu mùa, và lạnh lẽo. Nếu là trước kia, chắc chắn Harry sẽ ngồi ở bên cửa sổ mà thưởng thức cho đến khi mệt mỏi kéo tới, nhưng hôm nay cậu lại nằm trên giường lăn qua lăn lại, trong lòng cực kỳ băn khoăn.

Snape…… Đang nghĩ cái gì vậy? Có phải Snape thấy người sói biến hình nên …… Sẽ không, sẽ không, Snape không phải người như vậy, hắn đã xác định việc gì thì sẽ không buông tay, hắn là người kiên định cứng cỏi……. Nhưng mà biểu tình của hắn …… Snape, hắn ghét Remus rồi sao?

Harry khó ngủ ngồi dậy, bực dọc kéo màn che ra, liền bắt gặp đôi mắt sâu thẳm âm u của Snape, “…… Severus, cậu dọa tớ sợ đó.” Harry lẩm bẩm.

Snape dời tầm mắt, ” Harry…… Cậu có biết Lupin……Hiện tại Lupin ở nơi nào không?”

” Vì sao…… Hỏi cái này?” Harry cũng dời tầm mắt, nhìn chằm chằm màn che, giống như lần đầu tiên phát hiện chúng nó nhìn rất đẹp.

” Nói cho tớ, được không?” Snape không thấy Harry trả lời, giọng nói có chút uể oải.

Harry cắn môi, kiên quyết nói: ” Severus, nếu tớ không rõ nguyên nhân cậu muốn biết Lupin ở đâu, tớ sẽ không nói cho cậu.” Muốn biết lúc này Remus ở đâu, hắn định làm gì? Qua buổi học hôm nay, hắn nên biết hiện tại Remus tuyệt đối có thể phá hủy ảo tưởng tình yêu của hắn, lúc này Remus đang là dã thú, sự hiền lành như khi là con người không còn nữa.

” Cậu ấy rất đau đớn.” Snape nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, ” Trước kia tớ chưa nhìn thấy người sói biến hình, chỉ biết là một phù thủy từ người biến thành sói. Nhưng hôm nay, tớ thấy rõ quá trình người biến thành sói, tớ mới rõ, một phù thủy có lương tâm sẽ cảm thấy nặng nề như thế nào. Nhân tính, bị thú tính thay thế con người, biến thành dã thú. Nếu cậu ấy giống như người sói hôm nay, vui vẻ khi biến thành người sói, vui vẻ khi biến một phù thủy khác thành người sói, thì chắc chắn cậu ấy sẽ không đau khổ, nhưng cậu ấy là Gryffindor, một Gryffindor ngay thẳng hiền lành, loại vui vẻ đó trở thành đau đớn của cậu ấy. Bình thường lúc nào cũng lo lắng sợ hãi khi mình biến thân có công kích con người hay không, không thể không chế chính mình, dưới tác dụng của ánh trăng cậu ấy càng trở nên nhỏ bé hơn. Cậu ấy hiền lành như thế, cậu ấy … ” Snape dừng lại, trong đôi mắt hiện lên sự đau buồn, hắn không thể nói xong, bởi vì hắn đã cố hết sức. ” Tớ muốn gặp cậu ấy, muốn giúp cậu ấy, dù chỉ một lần.”

” Cậu ta sẽ không nhận ra cậu, lúc tỉnh lại cũng không nhớ rõ cậu.”

” Cái này đúng với hy vọng của tớ.” Snape chậm rãi cong khóe miệng, nở nụ cười tưởng chừng như không thể thấy.

Harry đồng ý với hành động điên khùng của Snape, hứa trăng tròn lần sau thì nói cho Snape chỗ của Lupin, ” Chỉ có hai ngày, Severus, từ 7:30 tới 10:00, tớ không thể cho cậu nhiều thời gian hơn.”

Tháng 2, trận đấu Quidditch giữa Ravenclaw và Gryffindor, Gryffindor thắng 600:280.

Tháng 3 có Lễ Phục Sinh, không thi đấu Quidditch, lớp thực hành đặc biệt phòng chống nghệ thuật hắc ám cũng tạm dừng, yêu cầu học sinh làm bài thảo luận về cảm nhận khi đối phó với người sói. Ngày 8 tháng 4, trận Quidditch giữa Slytherin và Hufflepuff, Slytherin thắng 500:160, không thể không nói, khả năng của Hufflepuff cũng không tệ. Kể từ đó, tranh đoạt cúp Quidditch chỉ còn cuộc so tài giữa Gryffindor và Slytherin, hai nhà đều chờ trận đấu chính thức vào tháng 6.

Lớp thực hành đặc biệt phòng chống nghệ thuật hắc ám đối phó với người sói lại tiếp tục, Remus và Snape đồng thời vắng. ” Bọn họ giúp tớ làm một việc.” Harry nở nụ cười. James khó hiểu nhìn cậu, không nói chuyện.

” Dùng côn dài đánh vào thân liễu roi ba lần, Cây liễu roi sẽ không tấn công người nữa. Bên trong cây liễu roi có một đường hầm bí mật, đi đến cuối, cậu có thể gặp cậu ấy. Nhớ kỹ, cậu chỉ có một tiếng rưỡi.” Snape ngẩng đầu nhìn trăng tròn, theo lời Harry, chui vào cây liễu roi.

Cuối hầm bí mật chính là lều thét. Trong một góc sáng sủa của lều thét có một người sói gầy yếu đang nằm, nó đang ngủ. Snape muốn lại gần nó, nhưng lại dừng bước. Dù thế nào, khoảng cách giữa hai người bọn họ vẫn rất xa cách.

Snape ngồi xuống, ngồi ở góc tường bên kia, yên lặng nhìn con sói đang ngủ say. Nó lộ ra cái trán, có vẻ trong lúc ngủ mơ vẫn rất bất an, thân thể phập phồng theo hô hấp nhè nhẹ, trên người đầy vết thương.

Chỉ cần được nhìn thấy, chỉ hy vọng có thể nhìn cậu ấy như vậy, dù chỉ một lần cũng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.