CHƯƠNG 52
Voldemort đi rồi, Harry ngồi trên ghế sofa, nhìn văn bản Voldemort đưa cho cậu.
” Quỹ từ thiện Harry Potter?” Vừa nhìn cái tên, Harry nhịn không được kêu đến.
” Đúng vậy, Harry thiếu gia. Bởi vì quỹ từ thiện là đề nghị của Harry.” Jim cung kính trả lời.
” Nhưng tiền là Voldy xuất……” Harry buồn rầu thì thào. Cậu không có một xu, bây giờ vẫn còn cần Voldemort nuôi mà.
Trên mặt Jim hiện lên cảm xúc phức tạp, có đau đớn, khổ sở, ghen tị, căm hận cùng với sợ hãi. Lập tức hồi phục bình tĩnh như cũ, ” Của chủ nhân, chính là của thiếu gia.”
Ồ, nếu Voldemort chết, tài sản hiển nhiên sẽ thuộc về cháu ngoại duy nhất của hắn, Harry. Harry không nghi ngờ điều đó, ” Còn xấu hổ làm gì…… Quên đi, dù sao hắn đã quyết định.”
Văn bản Voldemort đưa cho Harry, là kế hoạch tổ chức quỹ từ thiện mà Harry đề nghị. Ngay từ đầu Voldemort chỉ vì muốn an ủi Harry mới lập kế hoạch này, nhưng trong quá trình bàn bạc hắn liền phát hiện điều này rất có lợi với hắn. Đầu tiên, hắn có được danh tiếng, mặc dù hắn không ham, nhưng có thể dùng để lừa gạt một số phù thủy có suy nghĩ đơn giản tiếp theo, có thể đạt mục đích mê hoặc kẻ thù, đương nhiên số người này sẽ không nhiều lắm, cấp bậc cũng sẽ không rất cao, thế nhưng có còn hơn không thứ ba, hắn phái người chăm sóc những cô nhi cùng những đứa trẻ mất đi ba hoặc mẹ, chưa nhận thức được sự ảnh hưởng của bọn họ, tương lai có thể trở thành Tử thần thực tử trung thành với hắn thứ tư, con người phần lớn có lòng biết ơn, nhận sự giúp đỡ từ quỹ từ thiện Harry Potter, tương lai, chiến tranh bùng nổ, ân tình này cũng có thể ảnh hưởng tới một số bộ phận. Mang lại nhiều lợi ích, Voldemort đặc biệt dụng tâm, hiện tại bản kế hoạch trước mặt Harry vô cùng hoàn hảo.
Harry không thể không tán thưởng Voldemort có tư chất trời sinh, giống như không có việc gì hắn làm mà không hoàn hảo. ” Ta không có gì phải sửa, Voldy đã làm rất hoàn hảo.” Cậu đưa văn bảo cho Jim. ” Voldy không đến bộ pháp thuật trước, có phải vì làm bản kế hoạch này không?” Cậu nhớ tới lời Nagini nói, ” Chưa có thời gian”.
” Đúng vậy, chủ nhân hao tổn rất nhiều tâm sức.” Ánh mắt Jim hiện lên một tia ai oán. Từ khi vị Harry tiểu chủ nhân này xuất hiện, toàn bộ tâm tư của chủ nhân đều đặt lên người này, những tình nhân được cưng chiều trước kia đều bị bỏ mặc. Đáng thương nhất chính là mình, bởi vì là cố vấn tài chính, thường xuyên ở bên cạnh chủ nhân, không thể không bắt buộc chính mình bình tĩnh nhẫn nại nhìn chủ nhân toàn tâm toàn ý yêu thương Harry Potter, vinh quang quá khứ được các tình địch khác ước ao giờ trở thành đau đớn tận tâm.
Nhưng người luôn trì độn trong chuyện tình cảm như Harry không phát giác sự khác thường của Jim. Cậu loáng thoáng biết một chút chuyện của Voldemort, chẳng qua hầu hết đều là ở trường học, hơn nữa từ sau lễ giáng sinh năm trước Voldemort không hề gọi học sinh lên giường với hắn, cho nên cậu càng không biết trước đây Voldemort có một đoàn tình nhân có bề ngoài giống cậu mấy phần, nhiều lắm cậu chỉ thấy Jim nhìn cậu với ánh mắt kì lạ, có chút u oán, không hề biết Voldemort từng vì cậu mà tuyên bố mệnh lệnh gì.
Hiện tại cậu chậm rãi xoa xoa huyệt thái dương, buồn rầu phát hiện cậu lại thiếu Voldemort một phần ân huệ quá lớn, đương nhiên cậu đã thiếu nam nhân kia rất nhiều ân huệ cũng không kém lúc này, nhưng Voldemort tình nguyện mạo hiểm để Dumbledore thay hắn quyết định mọi việc ở bộ pháp thuật vì cậu, cậu cảm thấy có chút chột dạ. Dù sao việc này có thể gây cho Voldemort nhiều bất lợi về sau, mà bộ pháp thuật không có Voldemort nắm giữ có thể sẽ tổn thất rất lớn. Phần tình nghĩa này Harry xem trong mắt, ghi tạc trong lòng, lại liên tưởng đến cái hôn kia làm cả người cậu lập tức nóng lên, dù tỉnh tỉnh mê mê cậu cũng có thể nghĩ ra được Voldemort có tâm tư gì. Cười khổ, cậu quả thực không dám tin rằng, Voldemort lại có tình cảm với cậu! Khó trách thái độ của nam nhân kia luôn có chút quái dị và mập mờ. Càng nghĩ càng khiến cậu buồn rầu, kiếp này cậu không muốn dính vào tình yêu, càng không muốn có tình yêu với Voldemort, cậu muốn bảo trì sự trung lập giữa lúc chiến tranh cũng đã khó khăn, nếu để Voldemort làm rối lên, cậu đừng nghĩ sống an ổn.