CHƯƠNG 116
Lửa bập bùng trong lò sưởi, giúp phòng khách của Voldemort ấm áp và thoải mái hơn, nhưng Voldemort không có tâm trạng nào mà thưởng thức, hắn chỉ cảm thấy thế giới của hắn bị băng tuyết bao phủ, không có một chút ấm áp. Harry ngồi đối diện với hắn, đôi mắt to vì khóc mà đỏ cả lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bị nước mắt làm ướt. Từ lúc đó đến giờ, Harry chỉ yên lặng khóc, nước mắt ướt sũng cả khăn tay, khăng khăng không để hắn tới gần, thậm chí không ngẩng đầu nhìn hắn, cho dù là dùng ánh mắt căm hận nhìn hắn.
Chắc là rất thất vọng về hắn, Voldemort đau khổ nghĩ. Một cậu bé luôn toàn tâm toàn ý hưởng thủ tình yêu và sự bảo vệ của người thân, lại bị người khác nói tất cả chỉ là giả dối, ảo tưởng, người thân thiết nhất đang đùa giỡn với mình, nhất định cậu bé sẽ cảm giác cả thế giới sụp đổ, đau khổ vì bị phản bội, vì bất lực mà chỉ có thể dùng nước mắt biểu đạt sự đau lòng, không nói gì biểu đạt sự chán ghét của cậu bé.
Nhưng Merlin, hắn thật sự không có lừa dối Harry, ít nhất là không lừa dối tình cảm, hắn thật sự yêu Harry, hắn làm mọi việc cho Harry là xuất phát từ đáy lòng, 100 phần trăm chân thành, không có chút giả dối. Phải nói rõ, giải thích rõ, không thể để Harry đơn thuần như tờ giấy trắng bị ả đàn bà đê tiện kia lừa dối được, tâm hồn bị tổn thương, thậm chí là lạnh lùng rời khỏi mình.
Harry rất có ý nghĩa với hắn, không thể dùng từ tình nhân để diễn tả được, từ lúc 6 tuổi nhìn thấy Harry, được Harry ôm, tâm của hắn liền mất. Cái ôm ấm áp như vậy, lời khuyên dịu dàng, cho đến khi hắn lớn lên, cũng chỉ có Harry cho hắn, cảm giác thân thiết này, khiến lòng hắn tràn ngập ấm áp, chỉ có Harry, chỉ có Harry cho hắn! Một người chịu đủ đau khổ trong chiến tranh như vậy, vẫn có một tâm hồn trong sáng, vẫn luôn khoan dung và dịu dàng, đối mặt với hắn của năn đó – một người nhỏ bé như con kiến, chỉ cần một chút pháp thuật thì hắn sẽ bại, chỉ cần giết chết hắn thì sau này sẽ không có chiến tranh, sự đau buồn và khoan dung trong mắt Harry khiến người khác tan nát cõi lòng. Thời gian trôi qua, hắn lớn lên, cái ôm của Harry nắm đó càng ngày càng khắc sâu vào tim hắn, càng ngày càng quan trọng. Trải qua biết bao khó khăn, không ai dẫn đường cho hắn, không ai trợ giúp hắn, mọi người đều lạnh lùng nhìn hắn, lạnh lùng phán xét hắn, hắn thành công thì đi theo, hắn thất bại thì bị bỏ rơi, hắn không có gì, chỉ có chính mình. Cảm giác đau đớn tận xương cốt khiến hắn tưởng như không thể sống sót, thứ duy nhất an ủi hắn, là cái ôm của Harry, là lời khuyên của Harry, ấm áp duy nhất của hắn, tuy ngắn ngủi, nhưng chỉ có mình hắn mới có được, chỉ thuộc về hắn, ai cũng không được đoạt đi, dù hắn ở địa vị nào, dù thế giới quay lưng với hắn, ít nhất còn có Harry sẵn lòng đối mặt với hắn.
Không có Harry năm đó, sẽ không có hắn hiện tại.
Hắn không thể tưởng tượng được Harry dùng cách chuyển đổi thời gian trở lại lúc chưa chiến tranh như thế nào, nhưng dù là người thời đại nào, dù người lãnh đạo là ai, cũng không cho phép kẻ phản bội tồn tại. Chắc chắn tổ chức của Harry đã hy sinh rất nhiều người, cho nên Harry mới trở lại quá khứ để giết hắn, cũng vì hắn, Harry đã phản bội những người kia, kết cục của Harry không cần nói cũng biết. Xử trí phản đồ, chết không phải là hình phạt thê thảm nhất. Không biết bao nhiêu lần, hắn tỉnh dậy bởi ác mộng, Harry bị tra tấn không thành hình người đứng ở trước mặt hắn, nhưng trong mắt vẫn là ấm áp, rồi như vậy mà ngã xuống, dừng hô hấp, hắn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, không thể làm gì, hắn chỉ có thể bất lực đứng nhìn người quan trọng nhất của mình chết đi.
Hắn phải mạnh, vô cùng mạnh, nắm cả thế giới trong tay, tất cả mọi người phải run sợ quỳ dưới chân hắn, như vậy không có ai dám chống lại hắn, Harry cũng sẽ không bị trừng phạt nữa hắn muốn tìm Harry, cuối cùng hắn tìm được Harry khi còn bé, cẩn thận, cưng chiều, che chở cậu bé lớn lên, lần này là hắn mang lại ấm áp cho cậu bé. Hắn đem mọi thứ cho Harry, hắn khắc sâu vào đáy lòng.