(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 37: CÁI GỌI LÀ XUI XẺO.
—o0o—
Ron còn chưa trở về, trong hầm có vẻ hơi lạnh lùng, bình thường chỉ cần Ron và Harry ở hầm, mỗi lần Tom đến đây đều cảm thấy rất náo nhiệt. Tom đi theo Harry tiến vào, rồi đặt bàn ăn lên trên bàn của Harry. Căn hầm trang trí vô cùng đơn giản, Tom nhớ rõ từng chi tiết nơi đây.
“Thầy chắc chắn thầy không cần ăn trước gì đó chứ?” Tom hỏi Harry.
Harry lắc đầu với y, liếc người nào đó đang tức giận phía sau.
Tom không hề gì nhún vai, ném một thần chú giữ ấm với bàn ăn. Lúc này Harry mới cở bỏ thần chú cho Matt.
“Mày thằng nhóc con vô lễ.” Vừa được cởi bỏ, Matt lập tức mắng mỏ.
“Xin lỗi tôi nói thẳng, ngài Mosars, hiện tại ngài cũng không thấy có lễ phép cho lắm.” Harry lạnh lùng nhìn Matt Mosars, anh tự nhiên ngồi trên salon, có vẻ hơi lười biếng, ngược lại Tom ngồi thẳng tắp bên cạnh, lịch sự mà cao quý. Tuy vậy tổ hợp này lại không hề quái dị, giống như giữa họ được tạo thành tự nhiên như thế.
Jo cực kỳ ngạc nhiên nhìn hành động thủ tịch nhà mình, rõ ràng là đang cảnh cáo, cảnh cáo mình, y không ở trung lập, mà là ở bên chủ nhiệm. Jo im lặng, không dám mở miệng. Vị chủ nhiệm mới này năm sau đã bị thay rồi, lúc này đắc tội thì không sao, hầu như mọi người đều biết vị giáo sư này rất hiền hòa. Cậu ta không biết vì sao giáo sư này lại đứng bên người nọ, nhưng cậu ta cho rằng, qua một thời gian nữa, giáo sư hết giận, thì chuyện này cũng được cho qua thôi.
Nhưng chủ tịch thì khác, thủ tịch còn một năm nữa mới tốt nghiệp, đắc tội thủ tịch, thời gian hai năm còn lại cậu ta sẽ không tốt đẹp gì. Nhưng mà cậu lại không thể cứ thế kéo cha mình rời đi, cậu không thể bị cấm lên lớp được, dù cậu không muốn thừa nhận nhưng sự thật là vậy, cậu không có thiên phú như đám Ravenclaw, không lên lớp cũng không ảnh hưởng tới thành tích độc dược.
Độc dược gần như là môn cần thiết cho phần lớn nghề nghiệp hiện nay, dù không coi trọng, trong cuộc thi năm bảy, rất nhiều nghề nghiệp đều cần độc dược được ít nhất là A, chứ đừng nói cậu không chỉ muốn làm một nghề. Tiếp xúc thêm một nghề, sẽ giúp cậu có thêm mấy chi nhánh cho gia tộc. Cậu không thể bị cấm đi lên lớp độc dược được, tuyệt đối không.
“Mày…” Matt nhìn Harry, dường như là hận không thể bóp chết Harry vậy, “Làm sao mày dám nói với tao như vậy, mày có biết…”
“Trừ khi ông là bộ trưởng Bộ Pháp thuật, nếu không dù có địa vị cao thế nào đi nữa cũng không thể can thiệp vào quyết định của tôi.” Harry khoanh tay nhìn ông ta, “Ngài Matt, giờ ngài đang lấy thân phận nào nói chuyện với tôi đây? Nhân viên Bộ Pháp thuật? Nếu ngày mai “Nhật báo Tiên tri” đưa tin một học trò ỷ vào cha mình là nhân viên Bộ Pháp thuật mà làm hại bạn học của mình, ngài nói xem, dư luận sẽ nghiêng về bên nào?”
“Jo chỉ là không cẩn thận thôi!”
“Giáo sư Slughorn nói, Jo là học trò có thành tích độc dược giỏi nhất năm thứ năm ngoài Roy, thậm chí cộng thêm thành tích những môn khác thì thành tựu tương lai có thể sẽ còn cao hơn cả Roy.”
“Cậu đã biết, vì sao còn làm vậy, cậu có phải ghét con trai tôi đúng không!” Jo là niềm hãnh diện của cả nhà ông, gia tộc ông ngày sau có thể vươn lên đứng giữa gia tộc máu trong hay không còn phải dựa vào thành tựu sau này của Jo, nếu Jo bị cấm học độc dược, vậy thì một nửa nghề nghiệp đã đóng cửa lại với Jo rồi. Làm sao ông có thể không phẫn nộ cho được!
“Jo là năm thứ năm, thậm chí còn là một học trò có thành tích độc dược xuất sắc nhất Hogwarts ngoài Tom và Roy, năm thứ năm mà còn cầm không chắc dược liệu, thậm chí còn rơi vào vạc của bạn học khác, không cẩn thận như thế, tại sao tôi có thể không cho ngừng chứ?” Harry cười nhạo một tiếng, “Tôi còn sợ rằng, một ngày nào đó giáo sư Slughorn sẽ than trên bàn cơm, nói lớp độc dược năm thứ năm của thầy ấy gần như một nửa đều nổ vạc, cũng vì người hợp tác “không cẩn thận” kia kìa. Nghĩ lại đi thưa ngài, con ngài xuất sắc độc dược như vậy mà cũng sai lầm, nếu ngày nào đó bạn học của trò ấy bị ảnh hưởng, cũng làm sai thế này thì sao? Cuộc thi O.W.L rất quan trọng, Roy một mình không thể tham gia thì thôi, nếu có thêm vài đứa không thể tham gia chỉ vì sự cố thì ngài muốn giáo sư chúng tôi chịu trách nhiệm với ai đây?”
Mặt Matt lập tức biến xám. Jo càng đỏ mặt hơn. Lúc ấy chẳng qua vì có thể lấy cớ, mà cậu biết chỉ cần có lý do hợp lý thì giáo sư Slughorn sẽ không nói gì. Nhưng không ngờ, cái lý do vốn để bao biện này lại trở thành lý do chủ nhiệm phạt cậu.
“Nói thật,” Giọng Tom nhẹ nhàng vang lên. “Tôi thật sự nghi ngờ, có phải khi còn năm nhất Jo bị phân sai nhà hay không nữa,” y nhìn hai cha con, cười khẽ, “Dù là Gryffindor không hứng thú gì với độc dược, thậm chí có một vài người còn muốn từ bỏ độc dược cũng không có sai lầm như trò Mosars. Ngoài vài Ravenclaw luôn muốn bỏ thêm một số thứ vào vạc làm vạc luôn xảy ra sự thay đổi bất ngờ thì tôi cũng không biết trong năm thứ năm có người nào có thể bị nổ vạc vì sai lầm này, huống chi còn là Slytherin nổi tiếng vì cẩn thận nữa chứ.”
“Mày là ai, người lớn đang nói chuyện trẻ ranh như mày chen cái gì.” Đang tức giận không biết xả đi đâu Matt nghe Tom nói xong cũng không để ý rốt cuộc Tom đang nói gì, lập tức nổ súng về phía y.
“Tôi là ai?” Dường như Tom cũng hơi nghi hoặc, y nghiêng đầu, “Có lẽ con của ngài sẽ nói cho ngài đáp án câu hỏi này chăng.”
“Ba à…” Jo đỏ mặt kéo áo Matt, “Đó là…”
“Đây là thủ tịch nhà Slytherin,” Không đợi Jo nói gì, Harry đã mở miệng, “Đã từng học ở Slytherin thì ngài nên biết, tên gọi thủ tịch nhà có ý nghĩa là gì.”
“Cậu…” Học trò kia nghe nói là người thừa kế Slytherin thì phải?
Tom ngồi yên trên salon, cười như không cười nhìn Matt.
“Thủ tịch nhà liên hợp với chủ nhiệm!” Dường như Matt nhận định chuyện này, “Mấy người muốn đối phó con tôi?”
Tom bất đắc dĩ lắc đầu. Người kia rõ ràng đã bị tức giận xông não, bắt đầu giận chó đánh mèo vô cớ rồi.
“Ngược lại tôi rất muốn hỏi ngài một chút, vì sao tôi lại phải ra tay với con ngài?” Tom khinh thường cười, dường như cảm thấy Matt chỉ trích là đang khinh thường y vậy, “Slytherin chưa bao giờ ra tay với kẻ nhỏ bé, đó không phải là sở trường của chúng tôi.”
“Mày nói ai nhỏ bé?”
“Muốn dẫm lên người khác để xúc tiến thành công của mình, tôi luôn cho rằng chỉ có kẻ nhỏ bé mới làm ra chuyện này?” Tom như nghĩ tới điều gì, khẽ cười nói, “Có đôi khi, lấy cớ là tốt, nhưng, vọng tưởng lấy cớ này coi là thật, sẽ làm tôi thật sự nghi ngờ cậu làm sao vào được Slytherin đấy.”
Slytherin không thiếu một số người lợi dụng quy tắc, họ luôn biết cách chui lỗ hổng, khiến rất nhiều người khác không biết làm gì, nhưng cũng không có nghĩa là Jo có thể coi người khác là kẻ ngu. Cậu ta nên trải nghiệm cái cảm giác kẻ thông minh bị thông minh hại mới được.
“Tôi…” Jo cúi đầu, không biết nên nói gì.
“Tôi biết cậu có chút mâu thuẫn nhỏ với Roy,” Tom đặt hai tay dưới cằm, đầy hứng thú nhìn sắc mặt hai cha con, đối với Matt mà nói, điều không thể chịu đựng nhất chính là dạy dỗ con trai mình ngay trước mặt mình – kể cả mình cũng bị dạy dỗ, “Slytherin không phải là một nhà bác ái, dù Gryffindor nổi tiếng nhiệt tình đi nữa cũng không đoàn kết.”
Tom vừa nói vừa lén đánh giá vẻ mặt Harry, hiện tại gần như có thể nói là y dạy dỗ Jo làm sao đối phó với Roy ngay trước mặt Harry rồi, y rất muốn biết, với mức độ Harry bảo vệ Roy, rốt cuộc sẽ như thế nào.
“Mỗi một nhà đều có mâu thuẫn, mỗi ngày đều xảy ra một số chuyện khiến người ta phải bật cười, nhưng cậu phải biết, hành động của cậu làm tôi nghi ngờ có phải năm đó Mũ Phân Loại bị trục trặc hay không.” Jo cho rằng Tom đang khinh thường nhìn cậu, trên thực tế thì Tom vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của Harry. Nhưng khiến Tom ngạc nhiên là, dù y nói gì thì Harry vẫn lạnh lùng, không ngăn y nói.
“Cậu làm những chuyện này, không ai thấy thì thôi, nhưng đáng tiếc là có người nhìn thấy, lại còn bị người bị hại tóm lấy ngay tại đương trường, Jo, tự cậu đuối lý lại còn mời gia đình tìm đến, Roy giờ đang hôn mê ở bệnh thất, cậu thật sự muốn cho mọi người biết cậu ỷ lại vào gia tộc sao.”
Ỷ vào gia tộc không phải là chuyện lớn, như là Abraxas có thể có địa vị hiện giờ trong Slytherin một phần là do gia tộc cậu ấy, nhưng mọi người biết trong lòng là được rồi, không cần phải tuyên dương như Jo đâu.
“Tôi… Tôi…”
Người này có thể lên làm thủ tịch Slytherin không phải là may mắn, như giờ chẳng hạn, căn bản là đang dạy mình lợi dụng sơ hở thế nào, nhưng mà, ngay trước mặt chủ nhiệm thật sự không sao chứ?
“Nếu Roy có thể tỉnh lại trước khi thi thì tôi có thể không so đo gì cả, nếu Roy không tỉnh, vậy tôi sẽ không thay đổi lệnh trừng phạt.” Harry cũng không so đo Tom “dạy dỗ” Jo trước mặt mình, mà là nói rõ quyết định của bản thân, nhìn sắc mặt khó coi của Jo, Harry chợt nở nụ cười.
“Thật đáng tiếc, trò không ngờ có người sẽ ra mặt cho Roy đúng không?” Đây là một loại khiêu khích, nói rõ cho Jo rằng, dù cậu ta có gia đình ủng hộ, nhưng tiếc nuối làm sao, anh lại ra mặt cho Roy.
Tom đỡ trán. Đôi khi, Harry nói chuyện… quả thật không đủ uyển chuyển.
Đương nhiên là không đủ uyển chuyển rồi, chỗ Jo xui xẻo nhất, kỳ thật chính là có một chủ nhiệm tiêu chuẩn Gryffindor ấy chứ.
– End 37 –
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: quả thật tôi có từng nghĩ để Harry độc miệng nghẹn chết họ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy đó cũng không phải là phong cách của Harry, để anh thi thoảng làm vậy là đủ rồi, nếu cứ độc mồm độc miệng thì… tha cho anh đi. Những người cầu xà ngữ, các cậu chờ Nagini tỉnh lại đi nhé (≥≤)/ không biết là Harry ngốc manh nói xà ngữ mà không hề hay biết còn dọa mọi người hơn sao?
—o0o—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});